Edit + Beta: Agus
Hô hấp rối loạn, giọng nói hơi trầm của Sầm Trí Sâm lướt bên tai cậu.
Ninh Trí Viễn cảm thấy từ tiếng cười của anh có gì đó thật hấp dẫn.
Trong lúc cậu đang ngây người, Sầm Trí Sâm giơ tay ấn vào sống lưng sau gáy cậu, động tác rất nhanh, lúc anh rút tay về, trên mặt lộ ra nụ cười trêu tức, anh lui người về.
"Đừng đứng ở đây, đi thôi."
Vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu đứng đắn mới chính là Sầm Trí Sâm trong nhận thức của Ninh Trí Viễn, nụ cười đó, câu nói vừa nãy và cả những hành động có phần mơ hồ và khác thường vừa rồi, tất cả đều giống như trong tưởng tượng của Ninh Trí Viễn khi say rượu.
Cậu lắc đầu, đứng thẳng dậy đi theo Sầm Trí Sâm ra khỏi hộp đêm.
Tài xế tấp xe vào lề đường, họ ngồi ở băng ghế sau.
Ninh Trí Viễn không quá dễ chịu, sau khi lên xe báo địa chỉ, cậu dựa vào ghế nhắm mắt lại, chân mày nhíu chặt, chất cồn làm đầu óc cậu nóng bừng, không ngừng ong ong.
Người bên cạnh đột nhiên nói: "Giơ tay ra."
Ninh Trí Viễn mơ màng, mí mắt khẽ động, khó khăn mở mắt ra, trong mơ hồ là Sầm Trí Sâm đang nhìn mình.
Sầm Trí Sâm lại ra hiệu cho cậu: "Đưa tay ra đây."
Ninh Trí Viễn không nghĩ nhiều liền làm theo, Sầm Trí Sâm lấy từ hộp tay vịn ra một túi kẹo, đổ vài viên vào lòng bàn tay cậu.
Ninh Trí Viễn nhìn những viên kẹo mềm được gói trong giấy gói màu vàng có hình mặt cười, giống như đồ ăn vặt cho trẻ em.
"Kẹo giải rượu." Sầm Trí Sâm giải thích: "Ăn nó trước khi uống rượu sẽ tốt hơn.
Giờ ăn mấy viên đi, có còn hơn không."
Kẹo này là do trợ lý của anh chuẩn bị cho anh, đặt ở trong xe của anh, anh thường ăn một ít trước khi xã giao.
Ninh Trí Viễn dường như không có phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay.
Sầm Trí Sâm không còn cách nào khác đành phải lấy một viên, xé bọc kẹo đưa cho cậu: "Ăn đi."
Lúc nhận viên kẹo, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Ninh Trí Viễn hoàn hồn, ném viên kẹo vào miệng, cụp mắt xuống nhai chầm chậm.
Vị xoài đậm đà lan tỏa giữa môi răng, viên kẹo dẻo dẻo rất giống một món ăn vặt dành cho trẻ em.
Ninh Trí Viễn thoáng chốc nhớ tới một chuyện cũ.
Khi còn rất nhỏ, Sầm Trí Sâm đ ến nhà ông bà ngoại và mang về rất nhiều đồ ăn vặt của nước ngoài mà thời bấy giờ rất khó mua, trong số đó có một loại kẹo mềm vị xoài rất giống với kẹo giải rượu này.
Lúc đó cậu ăn hai viên mà vẫn còn muốn nữa, vì một câu của ai đó rằng "đó là đồ của anh nhóc, nhóc không biết xấu hổ mà còn cầm", lúc Sầm Trí Sâm hỏi, cậu cố tình nói nó không ngon và ném trả lại cho anh.
Sau này cậu đi du học, cậu thấy loại kẹo đó trong siêu thị nên ngày nào cũng mua ăn cho đến khi phát ngán không muốn ăn nữa mới cảm thấy không có gì đặc biệt, đúng là đồ của Sầm Trí Sâm cũng bình thường thôi.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, sau khi ăn ba viên kẹo, cảm giác choáng váng trong đầu có vẻ bớt nghiêm trọng hơn, Ninh Trí Viễn thầm nghĩ đồ của Sầm Trí Sâm quả thực có ích.
Sầm Trí Sâm nhận điện thoại, gọi thẳng tên người ở đầu dây bên kia: "Ninh Triết à."
Ninh Trí Viễn nghe được hai chữ này mới lấy lại tinh thần, không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Sầm Trí Sâm bình tĩnh nói với cậu: "Em không phải để ý tới dì ấy, đừng nhúng tay vào chuyện của dì ấy, nếu dì ấy lại nói với em mấy chuyện đó, em cứ nói em đã hỏi anh rồi, anh đồng ý rồi.
Ba ngủ rồi em cũng nên về phòng sớm đi, sáng mai anh bảo quản gia sắp xếp xe đưa em về."
Ninh Trí Viễn còn đang suy nghĩ Sầm Trí Sâm nói vậy là có ý gì thì cuộc gọi đã kết thúc, Sầm Trí Sâm quay lại nhìn cậu, như biết cậu đã nghe thấy, anh thuận miệng giải thích: "Hôm nay Ninh Triết về nhà thăm ba.
Cũng hơi khuya nên ở lại luôn.
Hứa Lam đánh chủ ý lên em ấy, kéo em ấy nói nhảm nữa, nghĩ em ấy không biết gì nên muốn lôi kéo em ấy."
Ninh Trí Viễn giễu cợt nói: "Ả ta thật sự không sợ người ngoài đàm tiếu."
Sầm Trí Sâm chỉ "ừm" nhạt một tiếng, hiển nhiên là không để ý tới những tiểu xảo tự cho mình là đúng này.
Xe chạy êm ru trong đêm, trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn đột nhiên nói: "Trước đây sao tôi không phát hiện anh còn rất biết cách làm một người anh tốt nhỉ.
Ninh Triết rất tin tưởng anh? Cũng đúng thôi, dù sao anh cũng là người tìm cậu ấy về mà."
Sầm Trí Sâm lại quay đầu nhìn cậu, giữa anh và Ninh Trí Viễn chỉ có một chiếc hộp kê tay, Ninh Trí Viễn nghiêng người trên ghế, đầu như muốn ngả vào vai anh, nhưng bản thân Ninh Trí Viễn vẫn không phát hiện ra.
Ánh mắt dừng lại trên mặt cậu thêm vài giây, Sầm Trí Sâm nói: "Chí ít thì em ấy nói "cảm ơn anh" nghiêm túc hơn."
Ninh Trí Viễn lại nhắm mắt lại, cười nói: "Thế à, tại tôi xấu hổ thôi."
"Đừng nói nữa." Sầm Trí Sâm nhắc nhở: "Nhắm mắt ngủ một lát đi."
Ninh Trí Viễn nửa mê nửa tỉnh gục đầu xuống, tóc lướt qua vai Sầm Trí Sâm, không động đậy nữa.
Sầm Trí Sâm nhìn chằm chằm vào phần cổ lộ ra từ đuôi tóc đến cổ áo sơ mi một lúc, trắng nõn và thon thả, độ cong uyển chuyển rất đẹp.
Anh dời mắt đi chỗ khác, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, phát hiện xe đã đỗ và tắt máy, Ninh Trí Viễn tỉnh giấc, mở mắt ra đã ở ngoài cổng chung cư cậu ở.
Cậu chậm chạp ngồi dậy, xoay cổ, đang định nói lời cảm ơn với Sầm Trí Sâm, lại nhớ tới lời người này nói trước đó, vì vậy cậu đột nhiên cảm thấy mất hết hứng, tùy ý xua tay, mở cửa xe bước ra ngoài.
Đi được hai bước, cậu dựa vào thân cây ven đường muốn nôn, nhưng không biết có phải do kẹo hay không mà cậu nôn không được gì, chỉ nôn khan.
"Muốn uống chút nước không?"
Sầm Trí Sâm cũng xuống xe tự lúc nào, đi tới đưa cho cậu một chai nước khoáng.
Cảnh tượng gần giống như đêm cậu vừa biết thân thế của mình, Ninh Trí Viễn hơi muốn cười, đứng dậy dựa vào thân cây, lắc đầu: "Không uống nữa, bụng đầy nước rồi."
Sầm Trí Sâm hỏi: "Anh đưa em lên nhà nhé?"
Ninh Trí Viễn đứng yên không nói lời nào, dựa vào ánh đèn đường lờ mờ xung quanh nhìn người trước mặt.
Sầm Trí Sâm cũng đang nhìn cậu, khẽ cau mày như đang lo lắng, Ninh Trí Viễn nghĩ chắc cậu uống nhiều nên bị ảo giác, Sầm Trí Sâm sao có thể lo lắng cho mình được.
Cậu móc viên kẹo giải rượu cuối cùng chưa ăn từ trong túi ra, Ninh Trí Viễn cầm viên kẹo vỗ nhẹ lên ngực Sầm Trí Sâm, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải trong lòng bàn tay, khẽ cong ngón tay, nhét viên kẹo vào trong túi áo khoác của Sầm Trí Sâm: "Viên cuối cùng, trả cho anh này."
Sầm Trí Sâm: "Một viên kẹo cũng trả lại?"
Ninh Trí Viễn rút tay về, liếc nhìn đầu ngón tay mình, khinh thường nói: "Đồ của anh, tôi không muốn lấy thêm, miễn cho người ta nói không phải của đồ của mình mà còn mặt dày cầm."
Cậu bắt chước giọng điệu của mấy cô chú ở nhà, nói xong rồi tự cười.
"Em để bụng người ta nói gì đến vậy sao?" Sầm Trí Sâm nhìn chăm chú bộ dạng say khướt của cậu: "Anh còn tưởng em quen làm theo ý mình, nên cũng không quan tâm cái nhìn của người khác."
"Anh nghĩ mà xem, tôi đâu phải không khí, hơn nữa..." Khi đó cậu còn là một đứa trẻ, người lớn trong nhà không lạnh nhạt thì cũng đạo đức giả, vô số lần cậu tự hỏi chính mình rằng cậu thua Sầm Trí Sâm ở chỗ nào, nhưng không có đáp án, cho nên cậu rất không phục và ấm ức.
Mãi đến sau này lớn lên, cậu mới hiểu được những điều đó thật vô nghĩa, nhưng việc đuổi theo Sầm Trí Sâm đã trở thành thói quen khắc sâu trong xương tủy của cậu.
"Hơn nữa cái gì?"
Ninh Trí Viễn không muốn nói nữa, nhưng Sầm Trí Sâm nhất quyết hỏi.
Ninh Trí Viễn nhướng mi nhìn anh: "Anh thật sự muốn biết?"
Sầm Trí Sâm: "Không thể nói?"
"Có gì mà không nói được, sợ anh không có hứng thú nghe thôi." Ninh Trí Viễn nghiêng đầu: "Sầm Trí Sâm, anh cho rằng Ninh Triết có thể làm em trai tốt của anh không? Nếu như tôi và cậu ấy không bị ôm nhầm, cậu ấy ở bên cạnh nhà họ Sầm các anh từ bé, bị ông bà ngoại của anh đối xử khác biệt, bị bạo lực lạnh, bị những người cô những người chú khích bác chia rẽ.
Mọi người đều nói với cậu ấy rằng, cậu ấy có một người anh trai xuất sắc và có năng lực, nói rằng cậu ấy không bằng anh trai mình, không được ngấp nghé những thứ của anh mình, nói cậu ấy là khắc tinh hại chết mẹ làm cho anh cậu ấy mất mẹ.
Anh nghĩ cậu ấy còn có thể ôn hoà bình tĩnh không chút oán giận làm một đứa em trai tốt của anh sao?"
Ninh Trí Viễn nói rất chậm.
Sầm Trí Sâm im lặng lắng nghe, một lúc sau, yết hầu anh chuyển động: "Phải không?"
Ninh Trí Viễn nói giả dụ là người khác, nhưng thực ra lại là chính mình.
Sầm Trí Sâm có biết đại khái, cho nên anh luôn nhường nhịn những hành vi khiêu khích của Ninh Trí Viễn từ khi còn nhỏ, dù anh cảm thấy đứa em trai này thật khó ưa.
Nhưng dù vậy, anh thật sự không thấu hiểu cậu, bây giờ Ninh Trí Viễn hỏi anh, anh không biết nên nói gì.
Ninh Trí Viễn vẫn dựa vào thân cây, giọng điệu không gay gắt, giống như người say đang than phiền: "Người ngoài nói tôi tu tú chiếm tổ, bởi vì nhà họ Sầm giàu có nên tôi mới mang cái danh lợi dụng, nhưng không phải Ninh Triết cũng chiếm cha mẹ của tôi đấy sao? Nhà họ có một cuốn album ảnh, Ninh Triết từ trăm ngày, một tuổi đến khi trưởng thành, mấy trăm bức ảnh, có kỳ nghỉ ba người họ sẽ ra ngoài chơi, trời nam biển bắc đủ nơi.
Tôi chưa từng được đến những đó bao giờ, hoặc có chăng cũng là đi công tác rồi vội vã quay về.
Trong lúc cậu ấy được hưởng sự chăm sóc và yêu thương của bố mẹ tôi, thì tôi một mình ở nước ngoài, chỉ có bảo mẫu và quản gia, ngay cả một người nói chuyện cùng tôi cũng không có."
"Từ nhỏ đến lớn, thậm chí tôi còn chưa từng được tổ chức sinh nhật.
Chưa từng có ai chúc mừng sinh nhật tôi, chưa từng."
Sầm Trí Sâm nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Buồn lắm ư?"
"Buồn, đương nhiên là buồn." Ninh Trí Viễn ủ rũ nói: "Nếu tôi không phải con trai của ba anh, tôi không thể còn trẻ như vậy đã trở thành phó tổng giám đốc của Sầm An, nhưng vậy thì sao? Nếu Ninh Triết có thể lấy bằng tiến sĩ của Đại học Bắc Kinh, liệu tôi có kém cậu ấy không? Tôi cũng tự thi đỗ vào trường thuộc Ivy League [1] và tốt nghiệp với loại A đấy thôi.
Tôi không thua kém gì so với anh em các anh hết."
Sầm Trí Sâm: "Ừm."
Sầm Trí Sâm chưa bao giờ cảm thấy Ninh Trí Viễn kém hơn mình, nếu từ đầu Ninh Trí Viễn là con trai của Ninh Chính và Tôn Hiểu Thanh, lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, cậu sẽ trở thành niềm kiêu hãnh thực sự, không ai dám so sánh cậu với người khác.
Cậu cũng không cần phải cảm thấy chấp niệm với sự thiệt hơn nhiều lần đến vậy.
"Em say rồi." Sầm Trí Sâm nhắc nhở cậu.
Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại, im lặng vài giây rồi đứng thẳng người, cậu cau mày nói: "Tôi lên nhà đây."
Sầm Trí Sâm đứng tại chỗ nhìn cậu, Ninh Trí Viễn đi được hai bước thì dừng, loạng choạng quay ngược lại.
Sầm Trí Sâm khó hiểu nhìn cậu, Ninh Trí Viễn khẽ mỉm cười: "Không phải anh vừa nói đưa tôi lên sao? Đi lên với tôi, đúng lúc có mấy thứ muốn đưa cho anh."
***
Chú thích:
[1]: Thuật ngữ Ivy League: là tên gọi của nhóm 8 trường Đại học danh giá hàng đầu nước Mỹ.
Các thành viên trực thuộc Ivy League là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale..