Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên hai người, phản chiếu hai thân ảnh đang tựa vào nhau.
Vừa ra khỏi thành thì bọn họ chuyển sang cưỡi ngựa, lúc này đêm cũng đã khuya nên họ dừng lại bên một con suối nhỏ nghỉ ngơi.
“Vậy bây giờ chúng ta trở lại Thương Châu sao?”
“Ừm, ta muốn quay lại gặp Cừu nhi.”
“Được, dù huynh đi đâu ta đều sẽ theo huynh.” Cố Minh ôm lấy eo của Đông Tuyết, khi nghe thấy lời kia thì hắn lại vùi mặt vào cổ người yêu cọ cọ, lẩm bẩm nói.
Đông Tuyết cảm nhận hơi nóng phả ra từ cổ, làn da trắng mịn có chút run rẩy.
Y mỉm cười vươn tay xoa đầu người trong lồng ngực.
Vài ngày nữa bọn họ sẽ đến Thương Châu, hiện tại cũng không biết thân thể của Cừu nhi như thế nào.
“Chúng ta gặp hắn xong sẽ đi ngay…” Đông Tuyết nhẹ giọng nói, y biết thân phận đặc thù của Cố Minh, chỉ sợ sẽ gây ra những rắc rối không đáng có.
Cố Minh cảm nhận được nỗi lo lắng của Đông Tuyết thì chống thẳng người dậy rồi hôn lên khóe môi Đông Tuyết.
“Bất luận xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ ở bên cạnh huynh.”
…
Nhìn thấy Ninh Ngọc với vẻ mặt rầu rĩ đi ra khỏi phòng Mạc Bạch, Mạc Ly sốt ruột tiến đến hỏi: “Mẹ, thân thể của Cừu nhi có chuyển biến tốt hơn không?”
Mấy ngày nay Mạc Bạch không chịu gặp ai, cậu ta cũng không thấy cậu mấy hôm rồi.
Ninh Ngọc thấy vẻ lo lắng của Mạc Ly thì thở dài một hơi, chỉ trong vài ngày mà tóc mai của Ninh Ngọc đã trở nên bạc trắng, trông như già đi mười tuổi.
“Uống thuốc lâu như vậy mà vẫn thế.”
“Không được, con muốn vào xem Cừu nhi!”
Mạc Ly nghe Ninh Ngọc nói thế thì sắc mặt nghiêm trọng, cậu muốn bước vào trong xem thử.
“Ly nhi, đừng vào trong, Tu ca của con đang chăm sóc nó.” Ninh Ngọc đưa tay kéo Mạc Ly lại.
“Được…” Nghe Ninh Ngọc nói vậy, Mạc Ly chỉ có thể thở dài bỏ cuộc.
Tề Tu sờ trán Mạc Bạch, so với sáng nay thì thân thể của cậu đã lạnh đi rất nhiều.
“Tu ca, đệ khó chịu quá.” Mạc Bạch yếu ớt nằm trên giường, nhìn chằm chằm động tác của Tề Tu.
“Không sao, chỉ cần uống thuốc thì sẽ ổn thôi.” Tề Tu nhẹ giọng sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của Mạc Bạch.
“Có thật không?”
Nhìn hốc mắt trũng sâu vì bệnh nặng của Mạc Bạch, Tề Tu đau lòng hôn lên khóe môi cậu.
“Thật.”
Tề Tu định rót một tách trà cho Mạc Bạch làm ấm giọng, ai ngờ Mạc Bạch đang nằm trên giường bỗng trở nên hoang mang, chật vật đứng dậy liều mạng kéo tay Tề Tu lại.
“Huynh muốn đi đâu!”
Tề Tu bị hành động của Mạc Bạch dọa sợ hết hồn, vội vàng tiến lên ôm lấy Mạc Bạch.
“Ngoan, ta không đi đâu hết, ta sẽ ở đây với đệ!”
Mạc Bạch ôm chặt cổ Tề Tu, trong mắt mang theo sự cố chấp đến điên cuồng, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
“Huynh, huynh muốn ở bên ta cả đời, huynh đã nói như thế!”
“Y sắp trở lại rồi, đệ vì huynh mà làm nhiều chuyện như vậy, huynh không được rời xa đệ!”
“Nếu như không có y thì tốt rồi…”
Tề Tu ôm Mạc Bạch, vì đầu Mạc Bạch được đặt trong lồng ngực gã nên gã hoàn toàn không nghe rõ Mạc Bạch đang nói gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy ba chữ “ở bên đệ”.
Thấy Mạc Bạch khóc đến không ra hơi, Tề Tu dường như cảm thấy tự trách và đau lòng.