Nguyên Sách thở ra một hơi, nhắm mắt, khi lại mở mắt ra, liền thấy con ma men này căn bản không nghe được lời hắn nói, chỉ lo ghé vào trên người hắn, đôi mắt say lờ đờ, ướt át mông lung đang miêu tả mi hắn, mắt hắn, mũi hắn, môi hắn từng chút một.
Dường như xem không đủ, còn chưa tin tưởng mà ngơ ngác khẽ há cánh môi, ngơ ngẩn nâng ngón trỏ lên, điểm nhẹ vào giữa mày hắn, theo xương mũi hắn chậm rãi vạch xuống.
"Làm cái gì." Nguyên Sách nhíu mày nắm lấy ngón trỏ kia.
"Ta đang xem ngươi nha ——" Cái tay tự do kia của Khương Trĩ Y bỏ bầu rượu xuống, cong lại chống chỏ lên đầu vai hắn, nâng má mình lên, đầu hơi nghiêng nghiêng một bên, đầy mắt là nghi hoặc kinh ngạc, "Thật sự quá giống, ngươi là huynh đệ sinh đôi của A Sách ca ca ta sao?"
"Hai người các ngươi giống nhau đến vậy......!Có phải vì vậy nên Bảo Gia a tỷ cố ý tìm ngươi tới, để chữa khỏi đau lòng cho ta?"
"Mấy tên vừa rồi —— còn chưa đủ chữa khỏi?" Nguyên Sách lạnh giọng, nghiêng mắt liếc nàng một cái.
"Bọn họ không giống bằng ngươi......" Khương Trĩ Y nghiêng đầu đánh giá người, nhìn một lát lại thở dài, "Đáng tiếc ngươi có giống hắn đi chăng nữa, chung quy cũng không phải là hắn......"
Lông mi Nguyên Sách chớp một cái, tay đang nắm ngón trỏ của nàng hơi hơi buông lỏng.
"Thôi được rồi, ngươi cũng không cần hao tổn tâm huyết đi lừa gạt ta," Khương Trĩ Y tiếc hận mà lắc lắc đầu, "Ta thích, đều không phải là túi da của A Sách ca ca, mà là linh hồn của hắn, trái tim của hắn......!Thế gian này chỉ có một A Sách ca ca, cho dù các ngươi có giống nhau như đúc, ta cũng sẽ không thích thế thân của hắn......"
Nguyên Sách lạnh mặt: "Vậy còn không mau bò lên khỏi người cái thế thân như ta?"
"Ngươi hung dữ như vậy làm cái gì, làm như ai thèm ngươi lắm......" Khương Trĩ Y hừ lạnh, nhấc cằm lên, quay đầu nhìn thoáng qua, không thoải mái động động, "Ngươi ôm chặt như vậy, ta làm thế nào ngồi dậy......"
Nguyên Sách nheo mắt, tay ôm phía sau eo người bỗng dưng buông lỏng.
Khương Trĩ Y hầm hừ một tiếng, chống bả vai hắn, dứt khoát lưu loát mà dẫm lên người bò lên.
"Aiii ——" Nguyên Sách nhắm mắt lại, nắm tay khẽ đè lên trên trán bình tĩnh một chút, chờ khi một mảnh tà áo khinh phiêu phiêu kia đảo qua khỏi trên mặt hắn, mới mở mắt ra.
Khương Trĩ Y vừa xoay người, liền lấy ngón áp út câu bầu rượu kia lên, không chút nào lưu luyến mà tránh ra, lảo đảo lắc lư dẫm lên bậc thang trở lại đài cao, thân mình ngã bào trên ghế, ngẩng đầu lên, nghiêng bầu rượu xuống.
Rượu mát lạnh rưới vào cổ họng, trong noãn các không mấy rộng lớn vang lên một tiếng thở ra cảm thấy mỹ mãn.
Đang uống đến tận hứng, Nguyên Sách đã đứng dậy đi lên, đoạt lấy bầu rượu của nàng một phen.
"Ngươi làm gì!" Khương Trĩ Y kinh ngạc duỗi tay tới giằng lấy.
Tay Nguyên Sách đưa ra sau lưng, cũng giấu luôn bầu rượu theo.
Duỗi tay lên giành lại vài lần cũng chưa được, Khương Trĩ Y gục mặt xuống, la lối khóc lóc duỗi duỗi chân: "Nhạc thì không cho nghe, biểu diễn cũng không cho xem, rượu cũng không cho người ta uống......!Sao mệnh ta lại khổ như vậy chứ!"
Thấy hắn không hề có ý trả lại bầu rượu, Khương Trĩ Y vô cùng uỷ khuất ôm đầu gối úp mặt xuống, không nói nữa.
"Mau chóng ngủ đi ——" Nguyên Sách rũ mắt cúi người xuống, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nức nở quen thuộc.
Tay Nguyên Sách cứng đờ, thấy nàng ấy thật sự là một tiếng lại một tiếng nức nở, trầm mặc một lát, nhăn mi lại, tay cầm bầu rượu đưa qua: "Một ngụm cuối cùng."
"Không cần!" Khương Trĩ Y đẩy bầu rượu hắn đưa qua một phen, nghiêng đầu dựa vào đầu gối, nước mắt lóng lánh như trân châu rớt xuống, "Dù sao A Sách ca ca cũng không cần ta......"
Nguyên Sách: "......!Chuyện này có quan hệ gì với hắn cần ngươi hay không?"
"Không quan hệ, không có quan hệ gì cả," Khương Trĩ Y cọ cọ vào đầu gối chính mình, dường như tự mình an ủi mà nói, "Cũng không phải lần đầu tiên bị người vứt bỏ......"
Nguyên Sách khoanh chân ngồi xuống trước mặt nàng, bỏ bầu rượu qua một bên, nói: "Cho nên —— trước A Sách ca ca, còn có ca ca khác?"
"Ca ca? Ta không có ca ca, cha mẹ ta chỉ sinh một mình ta......"
"Còn rất biết đáp," Nguyên Sách hừ cười một tiếng, "Vậy còn có ai vứt bỏ ngươi?"
Khương Trĩ Y rũ mắt bĩu môi, giọng nói buồn bã nặng nề: "Chính là cha ta cùng nương ta nha......"
Ý cười trên mặt Nguyên Sách vừa thu lại.
"......! Sao chứ, ngươi vậy mà không biết cha ta là ai sao?" Khương Trĩ Y giương mắt nhìn về phía gương mặt kinh ngạc của hắn, nghiêng nghiêng đầu, "Cha ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Ninh Quốc công!"
Nguyên Sách gật đầu: "Ta biết."
"Không, ngươi không biết......" Khương Trĩ Y chống đầu gối lắc lắc đầu, dường như tự hồi tưởng lại cái gì, "Khi ta còn nhỏ, cha ta rất thương ta, tên của ta chính là do cha ta đặt đó......!Cha ta nói cái ngày ta sinh ra, ánh mắt đầu tiên cha ta nhìn thấy ta, ta đang được úm lại trong mớ khăn mềm mại, chỉ mặc cái tả lót nhỏ xíu, trên tả lót còn buộc lại cọng dây lưng, thắt cái nơ con bướm xinh xinh, tựa như một kiện xiêm y nho nhỏ, cho nên ta liền tên là Trĩ Y......"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó......" Đầu Khương Trĩ Y hơi choáng váng, nàng lắc lắc đầu, tiếp tục hồi tưởng nói, "Sau đó khi ta 6 tuổi, cha ta muốn đi theo Hoàng bá bá đi Hà Đông, ta không nỡ rời xa ông, hỏi ông phải đi bao lâu, ông nói ngày cuối cùng của năm ông liền trở lại, ông sẽ mang về thật nhiều món ngon ở bên ngoài cho ta, còn có đồ chơi nữa, bảo ta ở nhà ngoan ngoãn chờ ông......"
"Ta liền ở nhà từng ngày từng ngày đếm ngón tay chờ đợi, còn chưa đến ngày cuối năm, thì có một hôm nương ta đột nhiên nói cho ta, cha đã trở lại......!Ta thật là cao hứng mà chạy ra, lại thấy được quan tài của cha ta......"
Tay Nguyên Sách đặt ở trên đầu gối nắm lại, nhìn thẳng đôi mắt bỗng nhiên buồn bã của nàng.
"Nương ta nói, cha ta là một đại anh hùng, nhưng mà làm anh hùng, liền không thể làm cha ta......" Khương Trĩ Y ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, "Ngươi nói xem, cha ta có phải là quá đáng lắm hay không, ngôi vị hoàng đế kia ai ngồi thì có cái gì quan trọng, vì sao ông lại muốn đi làm anh hùng của người ta, mà không muốn làm cha ta?"
Không đợi Nguyên Sách đáp, Khương Trĩ Y lại lần nữa ôm đầu gối cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta thật chán ghét, quá chán ghét những người đánh nhau đoạt ngôi vị hoàng đế đó, nếu bọn họ không đánh nhau, thì không cần có cái anh hùng gì......"
Nguyên Sách rũ mí mắt xuống, nhìn lớp chai hơi mỏng trên đầu ngón tay mình.
"Ngày cha ta hạ táng ta vẫn luôn kêu khóc, nhưng nương ta lại một giọt nước mắt cũng không rớt, ta hỏi nương vì sao bà lại không thương tâm, bà nói bà cũng không biết nữa......!Nhưng sau khi cha ta hạ táng xong, mỗi đêm ta đều sẽ nghe thấy nương ta thổi huân.
Bà nói tiếng huân có thể triệu hoán vong hồn cố nhân, mỗi đêm bà đều có thể nhìn thấy cha ta, nên ta cũng bắt chước học theo bà, nhưng ta có thổi như thế nào cũng đều không nhìn thấy......"
"Ta cứ tưởng do ta thổi không tốt, nên mỗi ngày đều chăm chỉ học, học học mãi cho đến ngày cuối năm.
Đêm giao thừa năm đó ở bên ngoài thật náo nhiệt, nhưng mà ta chỉ nhớ được cha ta vậy mà không có thủ tín, nhìn một bàn cơm tất niên lớn đó, một ngụm cũng ăn không vô......!Thế nhưng nương ta lại ăn được một chén tràn đầy, ăn xong rồi, bà nói bà mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi, bảo ta ngoan ngoãn tự mình ăn cơm......"
"Một mình ta ngồi ở bàn ăn, nhìn tỳ nữ đem thức ăn trên bàn hâm nóng một lần lại một lần, không biết tới giờ nào rồi, ta rốt cuộc có hơi đói bụng, liền gắp một con sủi cảo ăn, lúc này, ma ma trong nhà đột nhiên vội vã chạy tới nói cho ta, nương ta uống thuốc độc tự sát......"
Nguyên Sách bỗng nhiên giương mắt.
Người đối diện lại bình tĩnh giống như đang nói về một sự kiện xa xôi của một ai khác, trên mặt cũng không có ý thương tâm nào.
"Nhìn thấy nương ta an an tĩnh tĩnh nằm ở nơi đó, ta đột nhiên biết được vì sao hôm cha ta hạ táng bà ấy lại không thương tâm.
Lần này, hình như ta cũng không thương tâm, khi nương ta hạ táng, bọn họ đều nói ta thật quá đáng thương, nhưng một giọt nước mắt ta cũng không rớt......"
Khương Trĩ Y nói tới đây liền nhấc mắt lên, thấy Nguyên Sách nhíu mày, không cao hứng mà liếc liếc hắn: "Sao ngươi lại cũng nhìn ta giống như bọn họ vậy? Ta không có đáng thương, ta không có cha không có nương, nhưng ta làm quận chúa nha! Bọn họ càng nhìn ta như vậy, ta liền phải ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, dùng tốt nhất, làm cho bọn họ đều kính sợ ta, dỗ dành ta......!Ngươi xem, hiện tại bọn họ không ai cảm thấy ta đáng thương!"
"Bất quá......!Nếu cha ta cùng nương ta có thể trở về, ta liền không cần cái quận chúa này......" Khương Trĩ Y xuất thần suy nghĩ một phen, còn gật gật đầu, nhưng thực mau lại thở dài, "Nhưng mà vì sao cha ta chọn Hoàng bá bá, không chọn ta, nương ta chọn cha ta, cũng không chọn ta? Vì sao ta luôn là người bị vứt bỏ kia......"
Nguyên Sách nâng tay lên ——
"Ta cho rằng A Sách ca ca sẽ chọn ta......"
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng nấc rượu tiếng cách: "Hiện tại A Sách ca ca hình như cũng không cần ta......"
Bàn tay Nguyên Sách vừa rơi xuống đỉnh đầu nàng liền dừng lại, ngón tay chậm rãi cong lại từng ngón một, nắm thành quyền thu trở về.
Khương Trĩ Y nói nửa ngày, hình như nói đến mệt mỏi, thở ngắn than dài mà gối lên khuỷu tay mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong noãn các ấm áp yên tĩnh thực mau vang lên một tiếng lại một tiếng thở đều.
Nguyên Sách khoanh chân ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn người ngủ yên trước mặt một lát, hắn liếc mắt một cái, cầm lấy bầu rượu trong tầm tay, ngửa đầu uống sạch rượu còn lại bên trong.
Hơi rượu cay nồng dính vào cổ họng, Nguyên Sách nhíu nhíu mày, nhìn về phía người trước mặt đang cuộn tròn thành một cụm nho nhỏ.
"Hắn không phải không cần ngươi."
"Không cần ngươi chỉ là một ——" tên hỗn trướng (Editor: tên khốn nạn) không có liên quan gì đến ngươi mà thôi.
*
Bảo Gia tắm gội rửa mặt xong, khi định tới noãn các xem một cái, vừa lúc nhìn thấy Nguyên Sách ôm ngang người đang ngủ say từ trên đài cao đi xuống.
Bước chân Nguyên Sách không tiếng động đi xuống bậc thang, hướng về phía Bảo Gia đưa một ánh mắt nghi vấn.
Thúy Mi lập tức duỗi tay làm cái thủ thế mời, ý bảo tẩm gian ở đầu kia, bảo hắn đi theo mình.
Nguyên Sách ôm người đi ra ngoài, đuổi kịp bước chân Thuý Mi.
Vừa ra khỏi noãn các, bỗng nhiên đón lấy một trận gió lùa từ trước mặt đánh tới.
Thúy Mi cả kinh, đang định làm gì đó, vừa quay đầu lại, thấy Nguyên Sách đã nghiêng người một cái, đem người trong lòng ngực giấu hẳn vào trong áo khoác của chính mình.
Bảo Gia ở phía sau cười cười, đi lên theo.
Một đường xuyên qua hành lang, vào tẩm gian, Nguyên Sách cúi người đặt người trong lòng lên giường, xoay người nhìn về phía Bảo Gia, nhỏ giọng nói: "Chuyện rửa mặt chải đầu thần làm không tiện, vẫn là làm phiền tỳ nữ của công chúa giúp một tay."
Bảo Gia đưa mắt ra hiệu cho Thuý Mi, ý bảo nàng ta cởi áo ngoài cho Khương Trĩ Y.
Nguyên Sách xoay đầu qua một bên, quay người đi.
Trên giường, Khương Trĩ Y bị người động đến lại bỗng nhiên tỉnh dậy, mơ hồ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn phía bìa giường, nhìn Bảo Gia chớp chớp mắt: "A tỷ?"
Bảo Gia cười cười ngồi xuống mép giường, rũ mắt nhìn nàng: "Sao lúc A Sách của ngươi ca ca ôm ngươi thì ngươi ngủ đến an an ổn ổn, Thuý Mi mới đến gần hầu hạ ngươi liền tỉnh?"
"......!A Sách ca ca tới sao?" Khương Trĩ Y mê mang mà nhìn khắp nơi.
Thân ảnh Nguyên Sách vừa vặn bị một chủ một tớ trước mặt che khuất.
Cũng không có ý xoay người lại đây.
"Ngươi gạt ta, hắn đâu có tới......" Khương Trĩ Y bĩu môi hít hít mũi, "Mấy ngày rồi hắn không để ý tới ta, hắn đã vứt bỏ ta......"
"Nói cái gì ngốc vậy?" Bảo Gia khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía bóng dáng trầm mặc cứng đờ đằng kia, "Đêm nay a tỷ giúp ngươi xem rồi, hắn nha —— vứt không được ngươi đâu.".