Giọng nói vừa vang lên, nước mắt đọng trên hàng mi dài của người trong lòng ngực chợt như ngưng lại, dưới sự sửng sốt, gương mặt vốn dĩ tái nhợt liền hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, bốn mắt nhìn nhau, rồi dường như bị ánh mắt hắn làm bỏng, nàng khẽ chớp mắt nhanh chóng nghiêng đầu đi, lại chôn mặt vào lồng ngực hắn.
Chỗ vải dệt trên vai bị cọ xát hơi ngưa ngứa, cái đầu nhỏ dựa vào đầu vai hắn khẽ run lên, một tiếng khí âm ngắn ngủi vang lên —— "Hì".
Nguyên Sách đứng ở tại chỗ, nhìn cái đầu dính đầy bùn hôi kia, không thể tưởng tượng mà chớp mắt hai cái.
Đầu vai lại truyền đến một cơn chấn động nhỏ —— "Hì hì hì".
Nếu như đổi thành người khác, đã bị hắn cho một đòn vật vai đo ván rồi.
Nguyên Sách nhẫn nhịn xoay đầu qua nhìn nàng: "Không đau nữa à? Vậy tự mình đi trở về đi?"
"Đau quá, đau quá......" Khương Trĩ Y lập tức giấu đi vui mừng, giương mắt ngắm ngắm hắn, mày nhíu thành chữ xuyên 川 thống khổ, "Đau quá à!"
Mặt Nguyên Sách trầm xuống, ôm người tiếp tục đi về hướng phía trước.
Cốc Vũ từ đằng xa vừa thở hổn hển vừa chạy lại, ngay cả lễ tiết cũng quên mất, vội vàng hỏi: "Quận chúa thế nào?!"
Mới vừa rồi sau khi quận chúa đi vào trong rừng, đột nhiên có bàn tay từ sau lưng nàng ta vòng lên, lấy khăn ướt bịt kín miệng mũi nàng ta, nàng ta ngay cả giãy giụa cũng không kịp, lập tức liền mềm mại ngã xuống đất, mất đi thần chí.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang đưa lưng dựa thân cây ngồi dưới đất, khắp nơi không có một bóng người.
Nàng ta hoảng hoảng loạn loạn mà chạy khắp nơi vừa gọi vừa tìm kiếm, rốt cục tìm được quận chúa bên dưới hố bắt thú, vội vàng chạy qua gần đó cận cầu cứu, cũng may kịp thời gặp Thẩm Thiếu tướng quân.
Lúc ấy nàng ta cũng không kịp nghĩ nhiều, ngay trước mặt một nhóm công tử, nàng ta vừa mở miệng liền tiến thẳng đến gọi Thẩm Thiếu tướng quân, phải nói là hoàn toàn làm lơ đám người ngưỡng mộ kia của quận chúa.
Mà đám công tử thế gia kia vẫn còn đang đứng trong rừng quanh hố bắt thú —— kẻ ôm đầu, người không ngừng lắc lắc đầu hô "Không có khả năng", kẻ ngồi kế miệng hố cắn lá cây cũng đang ngơ ngác không tin......
Cốc Vũ yên lặng quay đầu, vội vàng chạy chậm đuổi theo Nguyên Sách đang đi ra thật xa.
Trở lại doanh trại, Nguyên Sách ôm người vào màn, đặt cái kẻ đang vùi mặt cười trộm lên trên giường, sau đó đi về phía đuôi giường, cố gắng khống chế góc độ cùng lực đạo mà nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra.
Khương Trĩ Y còn chưa kịp chú ý tới chân bị cọ xát đau đớn, giày đã rơi xuống đất.
Ngay sau đó lòng bàn chân chợt lạnh, hai đôi vớ cũng đồng thời bị cởi ra.
"Ai da......" Khương Trĩ Y bất an cử động khuỷu tay, "Hay là cho người đi mời nữ thái y của ta......"
Khương Trĩ Y nằm yên lại, nghiêng đầu nhìn ánh mắt hắn dừng ở trên chân nàng, ngón chân trên bàn chân trái không bị thương nhịn không được ngọ nguậy rồi cuộn cuộn lên.
"......" Nguyên Sách dừng lại đánh giá, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía đầu giường, sau đó nhìn lại về phía đuôi giường, ánh mắt vốn không có bất kỳ tâm tư gì cũng đột nhiên ngừng lại.
Trước mắt là hai bàn chân trần trắng nõn bị ướt sương đã có hơi tái, mắt cá chân nhỏ gọn thon dài, ngón chân lại mượt mà, bộ móng nghe đồn sau khi tắm còn phải bôi các loại hương cao dưỡng cho sạch sẽ xinh đẹp, hiện ra trắng hồng phơn phớt.
Nguyên Sách trầm mặc, dời mắt đi: "Mau chóng xử lý thì bớt đau mười ngày nửa tháng, tự nàng chọn đi."
Khương Trĩ Y từ nhỏ đến lớn dù cho bệnh vặt cũng phải để cho vị Hoàng lão tiên sinh kia xem, còn đến mức đổ máu thì tuyệt đối phải thỉnh vị nữ thái y nổi tiếng kia đến xem mới được.
Đây vẫn là lần đầu đưa chân giao cho nam tử.
Tất nhiên, giao cho quân y của doanh trại, còn không bằng giao cho Nguyên Sách.
"Thôi được rồi, vậy chàng làm đi......" Khương Trĩ Y lừng lẫy mà nhắm mắt chịu chết.
Nguyên Sách không hề dây dưa nói nhiều với nàng, nói câu "Đau thì kêu"xong, lòng bàn tay ấn về phía mắt cá chân hơi sưng của nàng, lực ấn tăng dần từ nhẹ đến nặng.
"A —— đau đau ——" Khi tăng lực đến lần thứ tư, Khương Trĩ Y kêu lên đau đớn.
Nguyên Sách dừng tay, lại nắm lấy toàn bộ chân nàng, trên dưới trái phải, chậm rãi xoay xoay một vòng.
"A ——" khi xoay tới góc nghiêng, Khương Trĩ Y lại kêu lên.
"Có phải chân ta bị gãy luôn rồi hay không, kiếp này ta còn có thể lại đứng lên sao......" Khương Trĩ Y co rút đau đớn, nhìn đỉnh màn trướng trên đầu, tuyệt vọng mà chảy xuống hai hàng lệ.
"Sao ta lại đau đến như vậy chứ? Đau đến chân ta sắp đứt luôn rồi!"
"Bởi vì đau đã là chuyện mà nàng không thể chịu đựng được."
......!Hắn nhẹ tay như người ta làm đậu hũ ấy, người này, vừa chạm vào liền vỡ hay sao?
Khương Trĩ Y giơ khuôn mặt khóc tang lên nhìn hắn: "Ta vì ai mới bị thương, chàng cũng không thể nói ít lời dễ nghe sao?"
Nguyên Sách nhấc mí mắt lên.
Mới vừa rồi dọc theo đường đi, Cốc Vũ kể hết chân tướng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho hắn nghe, trong khi tự thuật, giọng nói cũng ẩn ẩn mang theo oán trách.
Tất nhiên, nếu không phải mới vừa rồi hắn quay đầu chạy lấy người, cũng sẽ không để cho người có âm mưu chui được vào chỗ trống này.
Nguyên Sách nhíu nhíu mày, xoè tay về hướng Cốc Vũ đứng phía sau, nhận túi băng bó, một tay nắm chân Khương Trĩ Y, một tay bắt đầu băng bó cho nàng.
Khương Trĩ Y hít sâu một ngụm khí lạnh, khổ hề hề rên đau, sau đó lấy hai tay che mặt lại.
Nguyên Sách: "Che cái gì?"
Ai muốn để cho người trong lòng mình nhìn đến cảnh mình nhe răng trợn mắt chật vật dạng chứ, Khương Trĩ Y rầm rì: "Không muốn chàng nhìn thấy, không được sao?"
"Đâu có xấu ——"
Khương Trĩ Y bỗng chốc mở một khe ngón tay, lộ ra một con mắt nhìn nhìn hắn: "Thật vậy chăng?" Nghĩ nghĩ lại hỏi, "Chỉ là không xấu thôi sao?"
"Vậy đẹp như thiên tiên, được chưa?"
Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng: "Chàng xoá giúp ta chữ vậy cùng với được chưa đi được không?!"
Nguyên Sách: "Đẹp như thiên tiên."
"Ai đẹp như thiên tiên?"
"......!Nàng."
"Ta là ai?"
Hắn là vì muốn phân tán lực chú ý của nàng mới cùng nàng tung hứng mấy câu vô bổ như thế này, nàng còn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nguyên Sách khống chế được lực ấn trên vải băng, đổi thành tay trái, khỏi phải quen dùng lực tay phải mà nhịn không được hạ nặng tay, sau đó gằn từng chữ một mà đọc từng chữ tên đầy đủ của nàng ra.
"Nhưng mà trước kia chàng không phải gọi ta như vậy......"
"......"
"Trước kia chàng gọi ta như thế nào, chàng đã quên rồi sao?"
Không cần nhớ rõ, nàng ấy không phải đã đem đáp án viết thành thơ rồi đó sao? Nguyên Sách nhắm mắt lại bình tĩnh, phun ra một chữ: "Y."
Một lát sau, lại phun ra một chữ: "Y."
"Tên của ta làm bỏng miệng chàng hở!" Khương Trĩ Y không vui mà bĩu môi, "Vậy chàng nói xem, Y Y của ai?"
"......!Nàng muốn của ai thì của người đó."
"Ta đương nhiên muốn là của chàng!"
Nguyên Sách liếc mắt qua, trầm mặc một lúc lâu, nghe được phía sau lại truyền đến tiếng suýt xoa thống khổ, nhìn đỉnh màn trướng, hít sâu một hơi: "Được rồi, của ta."
"Tốt, kế tiếp, chàng nói hết mấy từ nãy giờ lại một lần đi."
"............"
"Nhất định phải như vậy?" Nguyên Sách quay người nhìn qua.
Khương Trĩ Y che mặt thở dài một tiếng: "Muốn nghe một câu lời ngon tiếng ngọt dễ nghe đều phải tự mình đặt câu, nhét từng chữ một vào trong miệng người ta, người ta cũng không chịu nói......!Ta đâu phải bị thương chân, mà là thương tâm."
"......"
Nguyên Sách há miệng thở ra một hơi, lại nhắm lại, quay đầu nhìn về hướng phía sau.
Cốc Vũ cười ngây ngô nghe diễn nửa ngày xong, vội vàng thu lại biểu tình trên mặt mình, thấy Khương Trĩ Y cho mình một ánh mắt, liền chủ động lui xa, ra ngoài chỗ bồn rửa tay giặt khăn, một mặt lại xoay người dựng lỗ tai đợi nửa ngày, rốt cuộc nghe thấy trong phòng vang lên một câu nghiến răng nghiến lợi, phảng phất bị đao kề vào trên cổ mới nói ra ——
"Y —— Y —— của ta —— đẹp như thiên tiên."
Vừa dứt lời, ánh sáng bỗng loé lên, có người đột nhiên xốc cửa mành trướng lên tiến vào.
Nguyên Sách ngậm chặt miệng, cổ cứng đờ chậm rãi quay đầu đi.
Nam tử xốc mành tiến vào liền dừng chân đứng lại, chần chờ đứng bên cạnh cửa chớp chớp mắt, lại nhìn về phía đầu giường nhẹ nhàng "à" một tiếng: "Nhìn có vẻ —— hình như không cần ta?"
Khoé miệng Khương Trĩ Y mới vừa kéo về hướng bên tai, bỗng dưng thu lại nụ cười, quay đầu thấy người tới là một nam tử xa lạ, lập tức xê dịch về hướng đuôi giường.
Nguyên Sách cũng thả rèm sa cạnh giường xuống.
Cạnh cửa doanh trướng, một nam một thân bạch y nhẹ nhàng, ngọc trâm vấn tóc đang cúi đầu tạ lỗi, rồi lui về phía sau một bước: "Sốt ruột cứu người, quấy rầy nhị vị, tại hạ đây xin cáo từ."
"Từ từ," Nguyên Sách nhíu mày gọi người lại, "Tới cũng tới rồi, bắt cái mạch đi."
Khương Trĩ Y nghi hoặc: "Là đại phu chàng biết hở?"
Nguyên Sách gật đầu.
Mới vừa rồi Cốc Vũ lại đây cầu cứu, mở miệng ra chính là "Quận chúa rơi vào hố bắt thú hôn mê bất tỉnh", ngã tới mức hôn mê thì không biết nặng hay nhẹ, tất nhiên phải mời đại phu tinh tưởng đến xem.
Cho nên trước khi hắn chạy về phía rừng cây nhỏ, đã phái người ra roi thúc ngựa đi Huyền Sách Doanh đón người.
Vị này chính là Quân Y giỏi nhất của Huyền Sách Quân, người trước đây đã giữ mạng cho cái tên "hoạt tử nhân" Cao Thạch kia nửa năm, rồi một đường hộ tống hắn hộ vào kinh, Lý Từ Phong.
Trong Huyền Sách Quân, vô số tướng sĩ từng bồi hồi đứng trước quỷ môn quan sĩ đều được Lý Từ Phong kéo trở về, bao gồm cả chính Nguyên Sách.
Muốn nói đại phu mà hắn tin được, thế gian chỉ có một người này.
Lý Từ Phong gật đầu tiến lên: "Tại hạ Lý Từ Phong, là quân y trong Huyền Sách Quân, nếu quận chúa có kiêng dè, tại hạ có thể dùng huyền ti bắt mạch cho ngài."
Bắt mạch bằng huyền ti là quy củ chỉ có quý nhân ở hậu cung mới có, nàng còn chưa đến mức, đã là Quân Y Nguyên Sách tín nhiệm, Khương Trĩ Y liền đưa bàn tay ra, hất hất cằm: "Cứ khám như vậy đi."
Lý Từ Phong đặt ba ngón tay lên, qua một lát liền hỏi: "Quận chúa mấy ngày gần đây có từng uống rượu?"
Khương Trĩ Y vốn đang bày ra cái giá quận chúa đoan chính nằm, nghe thấy lời này liền kinh ngạc mà chuyển mắt qua: "Chuyện này cũng có thể khám ra được?"
"Khi nỗi lòng dao động là lúc không nên uống rượu, dễ tổn thương gan tì, sau này quận chúa cần chú ý.
Ngoài ra, chứng tắc nghẽn máu của ngài cũng không nhẹ, ngoại trừ ở chân, quận chúa còn té ngã chỗ nào nữa không?"
Khương Trĩ Y hoạt động tay chân một chút, lắc đầu: "Hết rồi."
"Khi nào về xin thỉnh nữ đại phu bên người ngài đến kiểm tra lại cẩn thận một chút, nếu không còn chỗ nào khác bị ứ máu bầm, chỉ là bị ở mỗi chân thôi, thì xin thỉnh thiếu tướng quân mỗi ngày qua xoa bóp với thuốc giúp ngài là được."
Nguyên Sách ho nhẹ một tiếng.
Lý Từ Phong nhìn Nguyên Sách liếc mắt một cái: "Đương nhiên, người khác cũng được."
"Người khác ta không yên tâm." Khương Trĩ Y mím môi cười, thấy vị đại phu này tuổi còn trẻ, y thuật lại rất là lợi hại, còn thập phần biết nói chuyện, liền nhìn kỹ một chút.
Nhưng khi vừa nhìn như vậy, bỗng nhiên lấy làm kỳ quái mà nheo mắt lại, "Sao ta cứ cảm thấy ngươi —— có chút quen mắt?"
Lý Từ Phong: "Tại hạ vốn là nhân sĩ Trường An, gia phụ từng nhậm chức ở Thái Y Viện trong cung, ước chừng bảy tám năm trước mới ly kinh, có lẽ năm đó quận chúa từng gặp mặt tại hạ."
Nguyên Sách liếc mắt nhìn Khương Trĩ Y: "Trí nhớ cũng khá tốt."
Nhìn cái ánh mắt này của hắn, Khương Trĩ Y lập tức nhạy bén hiểu ra: "Vậy không thể nào đâu, ngoại trừ thiếu tướng quân các ngươi, ta không nhớ được ai lâu như vậy đâu!"
Nguyên Sách khẽ nâng cằm, xoay đầu qua một bên.
"Hơn nữa sao ta cứ cảm thấy, hình như hai ngày trước ta mới vừa gặp ngươi thì phải?" Khương Trĩ Y vén lên một góc màn, nhìn ra bên ngoài đánh giá.
Cảm giác được ánh mắt Nguyên Sách không vui, Lý Từ Phong gật đầu, muốn cáo từ.
"Ta nhớ ra rồi!" Khương Trĩ Y bỗng dưng bật dậy từ trên giường, được Nguyên Sách đỡ một phen, liền chỉ vào Lý Từ Phong nói, "Quân Y này của chàng sao lại giống mấy trai lơ của Bảo Gia a tỷ quá vậy?"
Nguyên Sách: "?"
Lý Từ Phong: "......"
Nguyên Sách khẽ nhướng mày: "Ngày ấy những người nàng tìm đến không phải cũng đều rất giống ta đó sao, đều có hai con mắt một cái mũi?"
"......" Nàng biết ngay mà! Ngày đó hắn đã tới!
Nhưng giờ phút này Khương Trĩ Y không kịp nói về chuyện của mình, nàng tiến tới bên tai Nguyên Sách nhỏ giọng thì thầm: "Không phải, không giống nhau đâu! Nếu chỉ là một người giống thì thôi không nói, ta thấy tất cả trai lơ mà Bảo Gia a tỷ sở hữu đều có vài phần giống hắn, nếu là đem đôi mắt, mũi, cái miệng của những gã trai lơ đó tách ra, sau đó khâu lại một phen, khả năng đó là gương mặt này của hắn......"
Nguyên Sách nhìn Lý Từ Phong đang cáo từ nửa chừng hiện tại đang đứng cứng đờ, liền liếc Khương Trĩ Y nói: "Nàng nói như vậy, hắn nghe thấy rồi."
"......! À, vậy sao?" Khương Trĩ Y tằng hắng giọng, vui vẻ vẫy vẫy tay, hơi mỉm cười, "Lý Quân Y không cần quá để ở trong lòng, có thể chỉ là trùng hợp."
Lý Từ Phong cúi đầu, nói: "Nếu không còn chuyện quan trọng, tại hạ liền cáo lui."
Nguyên Sách vừa vặn có mấy câu muốn hỏi Lý Từ Phong, liền đứng dậy đi theo hắn ra ngoài, bảo Cốc Vũ lại đây chăm sóc Khương Trĩ Y trong chốc lát.
Khương Trĩ Y nhìn Cốc Vũ lau khô đồ trang sức, nhưng tâm trí lại đang đắm chìm trong bí mật kinh thiên động địa, vừa mới bình tĩnh lại, nghĩ đến Bảo Gia a tỷ, bỗng nhiên nhớ đến ——
Chuyện hôn phối của Bùi Tử Tống đã hỏi xong, quan hệ của nàng cùng A Sách ca ca cũng coi như đánh bậy đánh bạ thông cáo thiên hạ, chẳng phải hiện giờ nàng đã có thể mở cái túi gấm thứ ba ra rồi sao?
Vết thương được băng bó xong, chỗ đau đớn ở mắt cá chân tạm thời có điều giảm bớt, Khương Trĩ Y hơi lên tinh thần, liền nhìn Cốc Vũ vẫy tay: "Mau, diệu kế của ta đâu?"
Cốc Vũ sửng sốt một chốc mới phản ứng lại, móc cái túi gấm thứ ba kia từ trong tay áo ra.
Khương Trĩ Y mau chóng tháo dây ra, mở tờ giấy ra đọc, nhìn chằm chằm mất dòng chữ đặc biệt phía trên xong, đọc một chữ liền trừng lớn mắt một chút.
Cốc Vũ thò qua hỏi: "Sao vậy quận chúa, diệu kế thứ ba này viết cái gì vậy?"
Khương Trĩ Y gấp tờ giấy lại một phen, biết rõ Cốc Vũ không biết chữ, vẫn không lý do mà hoảng hốt, nhìn vào hư không đờ đẫn chớp mắt hai cái, khẽ nuốt nuốt nước miếng: "Không, không có gì."
Ngoài cửa doanh trướng, Nguyên Sách hỏi xong việc cần hỏi, liền nhàn rỗi đưa mắt đánh giá Lý Từ Phong: gương mặt này, mũi cao, mắt đào hoa, mày rậm, môi mỏng ——
"Bảy năm trước ngươi để lại cái nợ phong lưu nào ở thành Trường An vậy?" Nguyên Sách khẽ chậc một tiếng.
"Hay là ngươi tự đi quản nợ phong lưu của mình trước đi." Lý Từ Phong hất hất cằm về hướng bên trong trướng, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, xách theo hòm thuốc rồi xoay người đi xa.
Nguyên Sách đứng ở tại chỗ, đuôi lông mày nhướng lên, quay đầu lại nhìn về phía trong trướng.
Ngay cả "Y Y của ta " cũng dám mở miệng, nợ này còn cái gì khó trả?
Nghĩ xong, Nguyên Sách xốc mành trướng môn lên, nhấc ủng đi trở về trong trướng, vừa lúc gặp Cốc Vũ bưng chậu nước đi ra.
Trong trướng chỉ còn hai người, Nguyên Sách nhìn Khương Trĩ Y đã nằm lại trên giường, liền đi ra phía trước.
Khương Trĩ Y khoanh tay đoan trang nằm thẳng, thấp thỏm hít sâu một ngụm.
Nguyên Sách đi đến cạnh giường, chuẩn bị bôi thuốc cho nàng, sau khi ngồi xuống mép giường, hắn đưa mắt nhìn mắt cá chân nàng một cái: "Có còn đau không?"
Ánh mắt Khương Trĩ Y lập loè, chớp chớp mắt: "Còn, còn đau ——"
"Còn đau?" Nguyên Sách nhăn mi lại, duỗi tay liền định đi nắm lấy chân nàng.
Khương Trĩ Y kéo cổ tay áo hắn lại một phen: "Nhưng mà ta thật ra có biết cái biện pháp có thể giảm đau......"
"?"
Khương Trĩ Y vẫy tay với hắn: "Chàng đưa lỗ tai lại đây ——"
Nhớ tới bộ dáng nàng mới vừa rồi cùng hắn kề tai nói nhỏ, Nguyên Sách nói: "Hiện tại cũng không có ai khác ở đây."
"Chàng lại đây là được!" Khương Trĩ Y không kiên nhẫn thúc giục.
Nguyên Sách trầm mặc, cúi người xuống một chút ——
Một cánh tay trắng nõn bỗng nhiên nhấc lên, nắm lấy vạt áo hắn một phen, nháy mắt tiếp theo, cả người hắn không hề phòng bị mà bị kéo xuống.
Người bên dưới lại ngửa đầu rướn người lên, cánh môi mềm ấm nhẹ nhàng dán lên khóe môi hắn.
Cánh tay Nguyên Sách chống ở trên giường bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm màn sa trước mắt bị gió thổi hơi phồng lên, trong chớp mắt liền cứng người tại chỗ.
Mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đến liền bay đi.
Khoé mắt hắn nhìn thấy, đôi môi nhỏ căng mọng lại đỏ hồng kia khẩn trương mà run rẩy, khẽ hé ra nói: "Như vậy là không đau......".