Màn đêm buông xuống, ánh trăng rực rỡ, tiếng côn trùng xào xạc kêu, dưới tán cây cổ thụ trong đình viện, hoa cỏ khẽ lắc lư theo gió.
Ánh nến lấp lánh dưới đình hóng gió, Nguyên Sách cùng Khương Trĩ Y ngồi đối diện nhau ở hai đầu bàn đá, trầm mặc một lúc lâu, mắt lộ ý thăm dò hỏi: "Đây là cái nàng nói......!Mưa gió chung thuyền, sống chết có nhau?"
Hai bả vai Khương Trĩ Y khẽ cong lên giữ thăng bằng, đôi tay chắp lại trước người, tư thái đoan trang mà gật đầu: "Như thế nào, nhanh như vậy liền hối hận sao?"
Nguyên Sách rũ mắt xuống, nhìn cái bàn ăn trước mặt không khác gì chiến trường mới trải qua một trận mưa tên lửa khói mà hắn đã thấy rất nhiều lần, nhìn kỹ dĩa thịt không biết làm món gì mà cháy đen như than, còn dĩa cá không biết cá gì đã nát như đất vụn, lại còn tô canh đục như nước phù sa đang trôi nổi một thứ gì đó đen đen không rõ.
Người biết chuyện còn biết đây là cơm chia tay, ai không biết, còn tưởng rằng là cơm chặt đầu......
Nguyên Sách chậm rãi ngẩng đầu lên: "Có lẽ...!gió lớn chưa thổi qua?"
Khương Trĩ Y cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất: "Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ, hai cái chân này của ta bước vào phòng bếp."
Nguyên Sách theo ánh mắt nàng nhìn về đôi hài trắng đính trân châu to trên bàn chân của nàng, gật gật đầu.
Lúc đầu khi mới bước vào thì màu trắng, nhưng khi bước ra thì đã đen đến mức tưởng như không thể mang được nữa.
"Cũng là lần đầu tiên đôi tay này của ta, không sợ khó khăn, lên núi đao, xuống biển lửa, còn đưa vào trên chảo dầu."
Nguyên Sách nhìn về phía hai bàn tay với mười ngón thon dài như cọng hành, móng còn sơn màu hồng rất trau chuốt mà nàng đang mở ra, lại gật đầu một cái.
Nếu hắn không đếm sai, đôi tay này mới vừa rồi đã rửa hết bảy lần mới khôi phục lại như ban đầu.
Khương Trĩ Y giơ đôi mắt lóng lánh lên, ủy khuất nhìn hắn: "Ta vượt lửa qua sông như vậy, tất cả đều là vì chàng."
Nguyên Sách lại gật đầu thêm ba cái: "Ta rất cảm động."
Khương Trĩ Y cầm đũa lên, gắp lấy một miếng thịt bị cháy khô đét: "Vậy nếu đã mưa gió chung thuyền, sống chết có nhau, không bằng chúng ta cùng nhau......"
Nguyên Sách không quá xưm trọng chuyện ăn uống, ngày tháng phiêu bạc nơi sơn dã, no bụng đã là thỏa mãn, nhưng những ngày tháng đó cho dù có khổ sở đến bao nhiêu, thì cũng bất quá là do hắn không rảnh đi săn, hái quả dại đỡ đói, còn chưa đến mức phải ăn như vậy......
Gân xanh trên thái dương Nguyên Sách nhảy dựng, im lặng một lát, chần chờ kéo tay áo cầm đũa lên: "......!Được."
Mỗi người gắp một miếng thịt đến bên miệng, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách cầm đũa nhìn chằm chằm lẫn nhau, ấp ủ thật sâu mới hít vào một hơi, do dự một lát ——
"Thôi, chàng nói rất đúng," Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm miếng thịt khô cháy đủ có thể phá hủy ý chí người, gác đũa xuống, "Mưa gió kiểu này, không chịu cũng được, có tâm ý là được rồi."
Một hơi Nguyên Sách hít vào kia chậm rãi chìm vào đan điền: "Có chứ, đều ở trong lòng A Sách ca ca của nàng."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, nâng tay lên, vỗ tay hai cái.
Một hàng tỳ nữ như nước chảy nối đuôi nhau mà vào, dọn xuống một bàn đồ ăn đen thui, đổi thành bàn tiệc đủ mọi màu sắc lên, trước tiên còn đem một chén da heo hầm đặt ngay trước mặt Nguyên Sách.
Da heo căng mọng trong suốt, mềm dẻo trơn trượt còn chìm trong nước sốt đỏ rực, phối với những cọng mì ngon miệng, còn có dưa leo xanh thái sợi li ti nhìn vô cùng ngon mắt.
Khương Trĩ Y duỗi tay chỉ: "Đây là nước sốt mà ta theo lời trong phòng bếp, một phân một hào phối liệu rất chính xác, tự mình chế biến ra, cái này tuyệt đối có thể ăn được."
Nguyên Sách cúi đầu hơi hơi sửng sốt: "Vì sao lại là da heo hầm?"
"Chàng không phải thích ăn cái này sao?" Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn hắn.
Nguyên Sách mới nhớ lại lúc tháng tư khi ra ngoài đi ban sai, khi quay về liền muốn bí mật cho nàng một cái kinh hỉ, thuận miệng nên bịa chuyện mình bị món da heo hầm ở Kim Thành vướng chân trong thư.
Kỳ thật mấy món đồ ăn dân gian như da heo hầm này, đâu đâu ở Hà Tây mà chả có, bất quá là đêm đó trước khi lên đường, hắn tùy tiện ăn món này lót bụng nên mới nhớ ra thôi.
Nếu thật muốn nói cho chính xác, đồ ăn trên thế gian này với hắn mà nói, chỉ có có thể phân làm hai loại, chống đói được và không quá có thể chống đói, thật sự không quan tâm tới có cái gì thích hay không, nhưng mà ——
Nguyên Sách chớp chớp mắt, cầm đũa gắp lên một miếng da trong chén: "Từ tối nay, thì đúng."
Gió đêm thổi nhẹ, trong đình hóng gió ánh nến lay động, hai người dùng một bữa cơm mà lâu đến địa lão thiên hoang, sau khi kết thúc, Khương Trĩ Y đứng dậy đi tắm sạch trước một bước, nói muốn rửa đi một thân mùi khói.
Nơi xa ngọn đèn dầu rã rời, Lý Từ Phong đã đợi hồi lâu thở dài bước lên trước: "Còn chưa ăn không nữa, ta thật muốn tới ăn giúp các ngươi."
Nguyên Sách liếc mắt ngó hắn: "Chỗ nào có lộc ăn của ngươi?"
Lý Từ Phong đã sớm tới, Nguyên Sách cũng đã sớm thấy, nhưng mà nếu Lý Từ Phong vẫn chưa tiến vào, thì không phải việc gấp, hiếm khi được cái người này hiểu chuyện, thông cảm cho đôi tình nhân sắp chia xa, Nguyên Sách cũng liền không để ý hắn.
"Phương thuốc đã đưa ra rồi, mấy bệnh phổi mày lúc nặng lúc nhẹ không biết chắc được, ta đã dặn dò kỹ lưỡng học đồ của ta rồi, bảo hắn ngày mai theo quận chúa hồi kinh." Lý Từ Phong ngồi xuống trên ghế đá.
"Biết rồi, việc này còn cần ngươi cố ý đi một chuyến nói với ta?"
"Thuận đường lại đây nhìn xem bộ dáng Thẩm Thiếu tướng quân thất ý là như thế nào."
"Ta có gì ý gì bị thất?" Nguyên Sách chỉ chỉ cái chén mì ăn đến sạch sẽ ở trước mặt, "Ta có da heo hầm do vị hôn thê ta đích thân làm cho ăn, ngươi có sao?"
"Da heo hầm ăn nhiều cũng không sao, nhưng mà nếu nhị vị đây có ý bạch đầu giai lão với nhau, ta kiến nghị xin đừng ăn cái bàn đầy đồ ăn cháy đen ban nãy."
" Ta sao lại có thể ăn mấy thứ như vậy?"
"Phải không? Ta cho nếu miệng người ta xuất đỗ chiêu, một câu A Sách ca ca , mạng ngươi đều có thể cho nàng."
Nguyên Sách nheo mắt lại thúc giục: "Rốt cuộc tới đây làm gì?"
Lý Từ Phong lấy từ trong tay áo rộng ra một cái tráp: "Nếu Quận chúa vừa vặn phải về kinh —— có một món đồ vật, làm phiền thiếu tướng quân nhờ quận chúa thay ta mang về kinh thành."
Nguyên Sách hừ cười một tiếng: "Mang đi chỗ nào ở kinh thành?"
"Vị hôn thê ta đơn thuần, không hiểu nhân tâm phức tạp của các người."
Lý Từ Phong lắc lắc đầu, mang theo tư thế có việc nhờ người thở dài, gằn từng chữ một nói: "Phủ công chúa."
"Vị công chúa nào?"
"Bảo Gia công chúa."
Nguyên Sách nhận lấy tráp: "Sao bỗng nhiên nhớ tới chuyện tặng lễ?"
"Tháng bảy là sinh thần của nàng, từ tháng giêng đã đòi ta rồi."
Nguyên Sách như suy tư gì gật gật đầu, thấy Lý Từ Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, gọi hắn lại: "Lời nói của người ta bốn tháng trước mà lúc này ngươi vẫn còn nhớ?"
Lý Từ Phong quay đầu: "Thiếu tướng quân có gì dị nghị?"
Nguyên Sách đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi phía trước hai bước, đưa lưng về phía hắn tằng hắng giọng nói: "Ta là muốn hỏi, các ngươi cách xa nhau ngàn dặm, năm rộng tháng dài, sao tình ý vẫn không phai nhạt, trước khi chia xa có diệu pháp gì......"
Lý Từ Phong khẽ cười một tiếng: "Ta thấy trong đầu này của ngươi hẳn là nhạt không được đâu, quận chúa không cần diệu pháp gì cả."
Vậy người cần chính là ai còn không hiểu sao? Nguyên Sách quay đầu lại liếc hắn.
"Diệu pháp này nói cho ngươi, chỉ sợ ngươi không nỡ dùng." Lý Từ Phong lắc lắc đầu.
"Nói vậy là sao?"
Lý Từ Phong chậm rãi mà vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Người có nhiều cảm xúc nhất, đương nhiên là khi thân thể bị đau đớn nhất khắc sâu, mới khó có thể quên nhất."
*
Khương Trĩ Y ở trong phòng tắm tới tới lui lui tắm gội vài lần, mới tẩy sạch được mùi khói hôm nay bị lây dính trong phòng bếp.
Chạng vạng hôm nay khi hỏi mấy người Kinh Chập, nàng sắp cùng Nguyên Sách phân cách hai nơi, có biện pháp nào có thể làm cho hắn dù trăm công ngàn việc vẫn phải luôn nhớ tới nàng, thì lại được khuyên rằng, nếu muốn bắt lấy trái tim nam tử, thì trước tiên phải bắt lấy dạ dày của hắn trước, vì thế nàng liền quyết định đến phòng bếp, lưu lại cho hắn một hương vị khó quên.
Sớm biết dù sao cũng ăn không được, còn không bằng không làm chuyện ngốc này......
Khương Trĩ Y ai thán từ trong phòng tắm ra tới, liếc mắt một cái thấy trên giường có một người đang nằm ——
Nguyên Sách đã tắm gội xong, thay một thân y phục đi ngủ đơn bạc, đang gối lên cánh tay mình, nằm sát mép giường nhắm mắt dưỡng thần.
Đám gia nhân hầu hạ bên người đều biết tối nay hai vị chủ tử nhất định sẽ ở cạnh nhau, nên vội vàng tay chân nhẹ nhàng lui xuống, khép cửa phòng ngủ lại.
Khương Trĩ Y cũng thả nhẹ bước chân đi về phía trước, tới bên cạnh giường, cúi đầu đánh giá người trên giường một chút, thấy hắn an an tĩnh tĩnh giống như đã ngủ rồi, liền cẩn thận né hắn, bò lên trên giường.
Vừa muốn một chân vượt qua người hắn, bỗng nhiên thiên địa điên đảo một cái, người bị lật ngửa lại, vùi vào trong đệm chăn mềm mại.
Làn tóc đen sau lưng xoã ra trên gối, váy ngủ trắng như tuyết lộn xộn xếp thành từng nếp trên người, Nguyên Sách đang ở phía trên người nàng, cánh tay hắn chống lên bên cạnh nàng với nàng, ánh mắt vô cùng thanh tỉnh, dường như ôm cây đợi thỏ đã lâu.
"Chàng chưa ngủ......" Khương Trĩ Y nâng mắt lên nói một nửa, liền bị một nụ hôn nóng bỏng chặn giọng lại.
Cánh môi bị thấm ướt, hương vị quen thuộc công thành lược trì mà đến, Khương Trĩ Y há mồm muốn nói cho hết lời, rồi lại phát hiện giờ phút này cái gì cũng không cần phải nói, liền nhắm mắt lại, nâng cánh tay lên gắt gao ôm lấy cổ hắn.
Tay áo mỏng manh trượt xuống, lộ ra một đôi cổ tay trắng nõn lại mịn màng.
Nguyên Sách cúi đầu nhìn nàng, trằn trọc trên môi nàng, hung hăng nghiền qua lại, tư thế như muốn ăn người.
Chính vào lúc này, Khương Trĩ Y lại cảm thấy bản thân mình cũng đang đầy ngập cảm xúc cần phải phát tiết, liền đè thấp cổ hắn xuống, trúc trắc mà hôn ngược lại hắn.
Chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, cọ lấy nhau, môi răng giao hoà.
Hơi ấm cơ thể tăng nhanh, hoà vào nhau làm mồ hôi đẫm xiêm y, âm thanh thở dốc một cao một thấp cứ luân phiên, dây dưa lẫn nhau, xen vào tiếng mút nước nghe mà thấy thẹn lọt vào tai.
Khương Trĩ Y dần dần cảm giác được sức lực khắp người mình từng chút một đang bị xói mòn, vòng tay ôm lấy hắn cũng chảy xuống.
Nguyên Sách một tay kéo đôi cánh tay ngọc của nàng đặt về trên cổ chính mình, một tay bắt đầu dịch xuống phía dưới, sờ soạng thấy một cọng dây mỏng manh, liền nhẹ nhàng kéo.
Đôi môi đang kích động trong khô nóng bỗng nhiên bị buông ra, thảnh thốt với hơi lạnh đột ngột truyền đến từ trước người mình.
Khương Trĩ Y bỗng nhiên trợn mắt, cúi đầu nhìn lại, thấy váy ngủ đã vén sang hai bên, trong óc ầm ầm vang lên một tiếng, vội vàng khoanh hai cánh tay lại che đậy, kinh ngạc mà trừng lớn mắt.
Nguyên Sách cúi đầu, nhìn chằm chằm mảng thịt trắng nõn nà phập phồng đang nửa lộ ra bên ngoài tâm y vàng nhạt, mắt thấy dãy núi kia cứ như muốn tràn ra bên ngoài tâm y theo hơi thở gấp gáp phập phồng của nàng, ánh mắt hắn liền ngưng lại.
Khương Trĩ Y nhìn về nơi tầm mắt hắn rơi xuống, lại nhìn sóng ngầm mãnh liệt trong ánh mắt hắn, gương mặt nàng nóng đến sắp bị thiêu cháy, trong đầu nháy mắt hiện lên từng hình ảnh trong quyển sổ gấp sáng nay mới thấy kia: "Chàng, chàng làm cái gì......!Chàng không phải là muốn......"
Nguyên Sách nâng mắt lên, tiếng nói trầm đục vang lên: "Đó là chuyện đêm động phòng hoa chúc mới làm."
"Vật, vậy chàng muốn ——"
"Nàng lấy tay ra đi, ta nói cho nàng."
Khương Trĩ Y mơ màng ngơ ngẩn, do dự buông lỏng tay ra.
Nguyên Sách rũ mắt nhìn nàng trong chốc lát, liền cong cổ, cúi đầu mút lên phần da thịt phập phồng trùng điệp kia.
Trước mắt phảng phất như nổ tung một luồng ánh sáng trắng, Khương Trĩ Y cả người run lên.
Cảm giác được hắn đang từng chút một dùng sức, đau đớn tinh mịn như kim đâm truyền đến, không biết có phải do nó xuyên đến tim hay không nhưng ngay cả tim cũng tê ngứa, giữa lúc tâm thần đong đưa, trong miệng Khương Trĩ Y tràn ra một tiếng rên nức nở, năm ngón tay nắm chặt lấy đệm chăn, nắm chặt đến mức xương ngón tay trở nên trắng đi, Nguyên Sách mới buông nàng ra, ngẩng đầu lên.
Mắt đầy sao xẹt, đầu váng mắt hoa, Khương Trĩ Y khẽ thở phì phò, nhìn thẳng về ánh mắt trông mong của hắn.
"......!Đau không?" Nguyên Sách nhẹ giọng hỏi.
Khoé mắt Khương Trĩ Y khẽ rươm rướm nước mắt: "Đau ——"
"Vậy nên nhớ kỹ ta.".