"Khi tấu chương tới tay Hoàng đế thì liền có chiếu chỉ sắc phong Lục Hùng làm đại tướng quân dẫn hơn 5 vạn đại quân tiến đánh bảo vệ vùng Hồ Nam.
Các nơi khác liền có quân đội tới tiếp ứng.
Ngụy Phong liền được hồi Kinh bảo vệ Hoàng đế.
Nhân lực từ khắp nơi tụ về chiến trận,chiến tranh khắp nơi làm cho dân chúng lầm than.
Hai năm sau chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc,Đại Minh tổn thất quân đội và của cải nặng nề.
Dân chúng di tản trở về quê cũ.
Từ 1 vụ án mà làm cho cả đất nước chiến tranh,điều này làm cho Chu Vân càng thêm tín nhiệm Đông Xưởng vì việc họ làm có thể liên quan tới cả 1 quốc gia.
-Bái kiến đại nhân.
-Ừm ! Hai năm trôi qua thật nhanh.
-Chúng ta có tiếp tục điều tra vụ án khi xưa không ạ ?.
-Rất khó chiến tranh đã xóa đi các dấu vết quan trọng với cả Chu đế cũng không còn mảy may tới nó nữa.
-Vậy những người đã chết dưới tay bọn chúng đều không có 1 lời giải thích sao ?.
Ngụy Phong liền lật bàn tức giận.
-Ngươi nghĩ ta muốn chắc nhưng giờ Chu đế không cho phép tìm hiểu nữa thì sao được.
-Thuộc hạ ngu muội.
Vì trong những vụ án năm xưa Đông Xưởng không tìm ra hung thủ đứng phía sau nên Chu đế quyết định bãi đi 1 năm công lao và cách chức toàn bộ Đông Xưởng xuống 1 bậc.
Nhưng có công bảo vệ mệnh quan triều đình nên được ban 1 món bảo vật từ Chu đế.
Sau chiến tranh cả thiên hạ trở lại như cũ Đông Xưởng được di chuyển đến gần tẩm cung của bệ hạ dễ lòng bảo vệ.
-Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn tuế.
-Chúng ái khanh bình thân.
-Muôn tâu bệ hạ ở Kinh Châu xuất hiện 1 vụ án làm quan phủ không tìm ra,thái thú Kinh Châu muốn dâng tấu sớ lên ạ.
-Vụ án giết người hàng loạt tại Kinh Châu.
-Vâng thưa bệ hạ nạn nhân chủ yếu là trẻ nhỏ còn 1 số là người lớn.
Chu đế liền viết 1 bản chỉ đưa cho thái giam mamg tới Đông Xưởng.
-Mang tới đưa cho Ngụy Phong bảo hắn tiếp nhận vụ án này.
-Vâng thưa bệ hạ.
Thái giám đi kiệu nhanh chóng tới tới Đông Xưởng Thủ Phủ là nơi cấp cao trong Đông Xưởng ở đây.
-Ngụy Phong mau ra tiếp chỉ.
-Tổng Đốc Sứ Đông Xưởng Ngụy Phong tiếp chỉ.
-Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết,nay Kinh Châu có án truyền Ngụy Phong tới Kinh Châu phá án,nội trong nửa năm không phá được án thì cách chức về quê.
-Thần lĩnh chỉ.
Thái giám đưa chiếu chỉ của Chu đế cho Ngụy Phong rồi rời đi ngay.
-Đại nhân chúng ta chie có nửa năm sao có thể phá án được.
-Tất phải xong nếu không thì mang mũ quan trả lại triều đình.
Thời gian gấp rút Ngụy Phong liền cùng Lạc Vân và vài huynh đệ tiêna về phía Kinh Châu.
Nơi đây phồn hoa tráng lệ là vùng đất giàu nhất của Đại Mimh ta.
Ngụy Phong kiếm 1 quán trọ nghỉ ngơi và nghe ngóng vài chuyện.
-Tiểu nhị !.
-Dạ các vị đại nhân muốn thưởng thức món gì ạ.
-Cho ta 1 bàn thức ăn và 2 ấm trà lên đây.
-Vâng.
Người Đông Xưởng mặc đồ như những hiệp khách bình thường để tránh lộ hành tung.
-Khách quan đây là món ăn của các ngài chúc ngon miệng.
-À ta có 1 số chuyện cần hỏi.
-Khách quan muốn hỏi chuyện gì ?.
Ngụy Phong liền ném 1 thỏi bạc cho tên tiểu nhị.
-Ta muốn hỏi về các vụ án xảy ra trong Kinh Châu.
-Cái này!
-Nếu có được thông tin ta sẽ cho ngươi thêm bạc.
-Dạ vâng cái này thì đơn giản,ở Kinh Châu có 1 vụ án xảy ra hang loạt các nạn nhân đều treo cổ ở nhà riêng 1 cách bí ẩn.
-Quan phủ có điều tra chuyện này không ?.
-Dạ có ngày nào cũng có người đi tuần quanh khu vực và điều tra án nhưng nghe nói chưa tra được manh mối nào.
-Được rồi cầm lấy.
-Cảm ơn đại nhân.
Ngụy Phong cùng đồng bọn không nói câu gì liền đạt tiền ăn lên bàn rồi đi tới nhà Tri Phủ.
Lạc Vân lên trước gõ cửa.
-Ai vậy ?.
-Ta là Ngụy Phong tới từ Đông Xưởng Thủ Phủ theo lệnh của Chu đế đến để điều tra án.
-Hóa ra là các vị đại nhân mời vào mời vào,lão gia đang trong thư phòng ạ.
Tiến vào khu nhà của Tri Phủ ở đây đúng là quá xa hoa lộng lẫy vì Kinh Châu là vùng đất màu mỡ nên rất nhiều thương nhân tụ họp,quan phủ có thể nlis thu được rất nhiều lợi lộc.
-Lão gia các vị đại nhân từ Kinh đô tới.
-Mau mời vào.
-Ngài là ?.
-Ta là Tổng Đốc Sứ Đông Xưởng theo lệnh Chu đế tới để điều tra án mong có thể tá túc ở đây.
-Vinh hạnh gia môn mời đại nhân vào nhà ta thô sơ mong ngài không chê cười.
Trong thâm tâm của Ngụy Phong rất muốn nói câu này:"Nhà ta căn bản không bẳng nhà của ngươi".
Cả vùng Kinh Châu rất nhộn nhịp các tòa lầu cao trót vót nhưng khi về tối tất cả các hoạt động này đều ngừng hết,người nào người nấy đều trốn trong nhà tránh gặp phải hung án.
Thời điểm này đối với người thường là đại kị nhưng đối với Ngụy Phong là thời gian lilítưởng để rà soát toàn bộ nội phủ.
"