“Vừa nghe tin thổ phỉ núi Hoàng Liên tấn công chiếm lại sơn trại.
Vì đang trong thời gian gấp rút truy tìm thủ phạm nên rất khó để phái người đi áp chế bọn chúng.
-Vụ việc này nên làm thế nào thưa đại nhân.
-Tạm thời để bọn chúng yên 1 thời gian,việc cần làm bây giờ là mau truy tìm dấu vết của hung thủ.
-Vâng.
-Vẫn chưa tìm được tung tích của bọn chúng sao.
-Hiện tại quân lính và hộ vệ chúng ta vẫn đang canh giữ lục soát nhưng căn bản chưa tìm được bọn chúng.
Nguỵ Phong nghĩ rằng cách này căn bản không ổn chỉ còn 1 cách duy nhất có thể dụ bọn chúng ra khỏi hang ổ là lập kế giăng bậy bọn chúng.
Nguỵ Phong cho người tung tin rằng đã bắt được bọn tội phạm rồi nhưng chưa tìm được thái thú đại nhân.
Nguỵ Phong có thanh kiếm của Chu Đế ban có quyền sinh sát tiền trầm hậu tấu ngay tại Vân Nam.
Chỉ cần trong hôm đó có nhưng kẻ nào tới đó xem thì bắt hết.
Người dân của Vân Nam có phong tục không đi xem nhưng vụ xử trảm như vậy vì họ cho rằng nhìn thấy là điều không lành.
Hôm đó chỉ cần các hộ vệ Đông Xưởng giả làm người dân đứng đó rất nhanh sẽ bắt được bọn chúng.
Tin tức vừa được tung ra người dân toàn Vân Nam vui mừng vì không phải suốt ngày trốn chửi trốn lủi trong nhà.
-Đại ca sao chẳng lẽ bọn chúng bắt được người của Nhị ca rồi sao.
-Bọn chúng có thể tung tin như vậy chứng tỏ phía lão Nhị bị bắt rồi.
Chỉ còn cách cướp pháp trường đưa người đi
Nhóm hung thủ này căn bản chia làm 2 phía,1 bên chặn hộ vệ của Đông Xưởng,1 bên bắt người nên cả 2 đều trốn các chỗ khác nhau.
-Chẳng lẽ đại ca bị bắt rồi.
-Chúng ta còn giữ con tin nên không cần lo lắng,nếu cướp pháp trường không được thì đe dọa.
Hôm sau đến ngày ra pháp trường,nhưng người dân không đi đều ở trong nhà không ra ngoài.
Những tên hung thủ từ phương xa tới nên căn bản không biết được phong tục của người Vân Nam.
Người của Đông Xưởng mở 1 pháp trường y như bình thường,quân lính bảo vệ đến rất đông.
Nguỵ Phong cùng với Lạc Vân đến pháp trường,Ngụy Phong lên chủ trì còn Lạc Vân thì hoà vào đám người thị vệ ở trong.
-Ta là Ngụy Phong Tổng Đốc Sứ hôm nay trụ trì pháp trường này,trảm đầu mấy tên hung thủ dám tấn công và bắt cóc quan triều đình.
Những người quỳ trên pháp trường đều bịt mắt và trói tay ở đằng sau nên những tên hung thủ này nghĩ rằng là đồng đội của chúng.
Còn Ngụy Phong không biết được như vậy nên lần này tỉ lệ bắt được binh chúng không cao.
-Tấn công.
Tiếng của Nguỵ Phong vừa dứt hộ vệ của Đông Xưởng liền bắt hết những kẻ lạ mặt kẻ trong đám đông.
Những kẻ này được hộ vệ đưa tới nhốt vào trong nhà lao chờ ngày phán xét.
Những người tra khảo của Đông Xưởng liên tục đi vào đi ra vì những tên này căn bản rất lì lợm căn bản không khai ra câu gì.
Mặc dù có thể xác định những kẻ này là hung thủ nhưng cũng có thể là không căn bản không nắm rõ được.
-Chết tiệt những tên này không khai ra 1 câu gì.
-Đại nhân chúng ta có thề nhờ bên phía triều đình gọi cẩm y vệ tra khảo.
-Cái gì ? Chúng ta mà cần nhờ những tên như vậy sao.
Cẩm y vệ là nhánh quân luôn ở bên cạnh bảo vệ hoàng thất không bao giờ rời khỏi.
Còn Đông Xưởng mặc dù cũng có nhiệm vụ như vậy nhưng chuyên tra án quan trọng và quan phủ không giải được.
Người của Đông Xưởng mặc dù giỏi tra án nhưng không giỏi tra khảo như cẩm y vệ.
Thông tin được báo về người của Cẩm y vệ tới rất nhanh.
-Một đám chỉ biết tra án mà không biết sử dụng cái đầu.
-Hừ tra án như bọn ta mới cần cái đầu chứ các ngươi chỉ ở yên 1 chỗ cần cái đầu làm gì.
Hai bên vừa gặp nhau đã làm cho không khí ở đó căng thẳng nhưng khi cẩm y vệ tra khảo những tên đó mới khai ra nơi giam giữ thái thú Vân Nam và Liễu thiếu kia.
Vụ án này kết thúc êm xuôi làm dịu lại sức nóc đến từ gia tộc Liễu Gia và quan lại triều đình.
Nhưng vẫn còn 1 hiểm họa chưa dứt đó là đám sơn tặc trên núi Hoàng Liên.
Biết được tin này triều đình cho quân đến dẹp tan phá hủy toàn bộ sơn trại giết hết bọn chúng.
Hoá ra tên quân sư mà làm cho Vân Nam điên đảo kia lại là 1 trong các tên ám sát thái thú Vân Nam.
Người này có trí hơn người nên Chu Đế giam hắn trong ngục nếu muốn trở lại thì phải quy thuận triều đình.
Vụ án lần này kết thúc công lớn thuộc về Đông Xưởng.
Đông Xưởng trở thành 1 trong các thế lực riêng biệt tuy vẫn nhiệm vụ bảo vệ hoàng thất và phá án nhưng được tham gia triều chính và hưởng 1 số đặc quyền.
Lạc Vân sau nhiệm vụ lần này được Chu Đế trọng thưởng hậu hĩnh vì đã bảo vệ công chúa 1 cách ăn toàn.
Nhưng sau việc này Chu Đế cũng đã tìm ra được các thế lực không chịu yên phận.
Các gia tộc lớn hoàng chiếm đoạt ngôi vua.
Chu Đế cho người chèn ép nặng nề.
’’