“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này,Đại Minh yên ổn trở lại.
Ở vùng đất xa xôi nào đó,bầu trời đêm cùng với gió tuyết thổi lạnh buốt,tuyết rơi xuống phủ trắng cả những căn nhà ở đó.
Mùa đông đã về không những vậy 1 thảm án xảy ra liên hoàn được gọi là bông hoa hồng trên nền sương trắng hay được gọi là”Vụ án Trắng”.
-Muôn tâu bệ hạ,hiện tại thảm án xảy ra ở rất nhiều huyện tại vùng Nam Hồ,hiện thái thú Nam Hồ đang tấu rồi ạ.
-Một vụ án thảm sát như vậy mà các ngươi cũng không giải quyết được.
-Bệ hạ bớt giận,thần to gan mong bệ hắn phái Đông Xưởng tới giải quyết.
-Truyền chỉ của trẫm.
Đông Xưởng lần này phải đối mặt với 1 vụ án thảm sát mà tại 1 vùng núi non rừng già rất khó để phá án.
-Đại nhân,vụ thảm sát này nghe nói tất cả nạn nhân đều mất đôi chân của mình.
-Cả 1 vùng tuyết rơi nhuộm màu đỏ là biết được sự tàn khốc của vụ án này rồi.
Người của Đông Xưởng đi mất mấy tháng mới có thể tới Nam Hồ.
Càng gần đến Nam Hồ hỏi càng nghe được những câu chuyện kì dị về vụ thảm sát này.
Khi tới được Nam Hồ,đây là 1 vùng núi cao,thái thú ở đây là Liên Tần.
Mặc dù giữ chức quan thái thú nhưng không được khá giả vì Nam Hồ là 1 vùng đất nghèo nàn.
-Đại nhân thành trì ở đây khá đơn sơ,thảo nào quan phụ mẫu ở đây không giải quyết được chuyện này.
-Mặc dù đây là 1 vùng đất nghèo nàn nhưng chư chắc được rằng thực lực của quan lại nơi đây.
Người của Đông Xưởng tới được phủ thái thú,căn nhà nhìn rất đơn sơ không toát được vẻ giàu sang của các vị quan lại khác.
-Có ai không ?
-Tới đây tới đây.
Các vị đại nhân là ai ?
-Ta là Ngụy Phong được triều đình cử tới đây phá vụ án thảm sát.
-Mời ngài vào.
Ta sẽ đi thông báo cho lão gia nhà ta ngay.
Mục Tần bước ra với vẻ mặt xanh xao,quần áo đơn sơ nếu so sánh với Kinh thành thì ông không khác gì 1 người bách tính bình thường.
Nhưng khi Ngụy Phong đi tới Nam Hồ nghe rất nhiều tốt về Mục Tần có vẻ như ông ta là 1 người quan chính trực.
-Bái kiến Mục đại nhân.
-Ngụy đại nhân khách sáo rồi.
Mời ngài vào.
-Phiền ngài cho ta biết chi tiết về vụ án này.
Mục Tần liền kể cho Ngụy Phong nghe về vụ án.
Vụ án này xảy ra tại Thôn Liễu Gia.
Trong thôn hầu như là người già và phụ nữ,trẻ con.
Những người trẻ tuổi trong thôn đều đi ra nơi khác kiếm cơm.
Vụ thảm sát này theo như kết quả điều tra là xảy ra vào canh hai.
Toàn bộ người trong thôn đều chết hết chỉ còn lại vài đứa trẻ trốn được.
Nguỵ Phong cùng với Lạc Vân và vài thị vệ tới đó điều tra.
Kết quả cho thấy không hề có dấu vết đánh nhau.
Người trong thôn 1 đêm chết hết điều này rất ít khi xảy ra tại Đại Minh.
-Đại nhân lẽ nào người thôn này gặp thổ phỉ.
-Quanh đây có nhóm thổ phủ hay cướp bóc gì không ?
-Thưa đại nhân quanh đây không hề có nhóm thổ phỉ nào.
Nhưng có 1 nhóm cướp được gọi là Sói Trắng rất thần bí,nhóm này chỉ cướp bóc chưa thấy giết người bao giờ.
-Làm cướp mà không giết ai bao giờ.
Có vẻ hơi khả nghi.
Nguỵ Phong liền cho thuộc hạ đi điều tra xung quanh xem còn dấu vết gì xót lại.
Điều tra 1 hồi thì có thể thấy trên những ngôi nhà này đều có những gạch ngang như đại diện cho 1 số gì đó.
-Tạm thời cho người trong tối canh giữ ở đây nếu có thấy gì khả nghi lập tức bắn pháo.
-Vâng.
Nguỵ Phong công cho 1 nhóm thị vệ đi điều tra tung tích và thông tin về nhóm cướp Sói Trắng.
-Ưu tiên những toà tửu lầu và nơi đánh bạc.
-Vâng đại nhân.
Người của Đông Xưởng rút về phỉ thái thú.
Những mạnh mối còn xót lại quá ít không những thế còn ở nơi vùng núi nên rất khó để điều tra.
-Người của chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa chưa ?
-Dạ rồi thưa đại nhân.
Người của Đông Xưởng cải trang thành dân thường để vào mấy toà tửu lâu ít ỏi và sòng bạc tại nơi này.
Muốn nghe ngóng tin tức thì phải tiếp cận những nơi như vậy.
-Ngươi biết gì không,nghe mới băng Sói Trắng chuẩn bị xuất mã tại vùng gần chúng ta đấy.
-Ai nói vậy.
-Huynh đệ của ta là 1 trong các thành viên của băng.
Mật thám của Đông Xưởng nghe được liền báo cho Ngụy Phong biết.
-Địa điểm là nơi nào ?
-Thưa đại nhân là Lạc Gia Trang ạ.
-Cho 1 số thị vệ tới đó canh giữ cho ta.
Lạc Vân ngươi cũng đi nếu có chuyện gì thì bắn pháo.
-Vâng đại nhân.
Người của Đông Xưởng phục kích tại Lạc Gia Trang,chỉ vài canh giờ sau có 1 đám người cưỡi ngựa mặc đồ màu trắng toát cầm kiếm chắc xuống đất nhưng biểu hiện chúng ta đã tới rồi.
-Đại nhân bọn chúng là!.
-Là đám cướp Sói Trắng,ngươi mau đi báo cho Ngụy đại nhân biết,những người còn lại theo ta chuẩn bị nghênh chiến với chúng.
-Vâng đại nhân.
Đám cướp này điên cuồng phá hoại khắp nơi cướp bóc.
Người của Đông Xưởng nhanh chính vào cuộc tấn công bọn chúng nhưng binh chúng khá đông không thể đánh nhanh thắng nhanh được.
”