"Người của Đông Xưởng tấn công những tên Man Tộc.
-Các ngươi là ai ?
Vì người Đông Xưởng có võ công cao cường nên việc xử gọn mấy tên này không thành vấn đề.
Các thị vệ liền đánh ngất tất cả chỉ giữ lại 1 người để hỏi chuyện.
-Người Minh ?
-Man Tộc các ngươi sao dám chiếm đóng Trấn Lăng ?
-Ta không biết,mau thả ta ra nếu không các ngươi sẽ chết.
Ngụy Phong thấy hắn không chịu nói liền cho người tra khảo.
Vì Man Tộc rất to lớn và khoẻ nên việc tra khảo gặp rất nhiều phiền phức.
-Thưa đại nhân da của bọn chúng dày quá không thể tra khảo theo các bình thường được.
Ngụy Phong liền nghiến răng tức giận.
Hắn cho người lấy 1 tên Man Tộc khác đang ngất đe dọa hắn.
-Ngươi định làm gì ?
Ngụy Phong giương cây kiếm lên.
-Mau nói nếu không hắn sẽ chết.
Tên Man Tộc vì không muốn tộc nhân của mình chết mà đành thương lượng với Ngụy Phong.
-Nếu ta nói thì ngươi phải thả bọn ta ra.
-Được.
Tên Man Tộc này liền kể cho Ngụy Phong.
Man Tộc lâng trước do thất bại trước triều Minh mà nguyên khí đại thương rút về thảo nguyên mênh mông.
Vì đất đai trên thảo nguyên rất cằn cỗi khó trồng được các loại cây lương thực nên Man Tộc càng ngày càng có nhiều người chết vì đói.
Trươca tình hình ấy,tộc trưởng Man Tộc cho người xuống phía Tây quan sát tình hình của triều Minh.
Tiểu đội Man Tộc gồm tổng cộng 10 người,bọn họ thấy Trấn Lăng không có người thủ thành liền đi gần về phía ấy.
Một trong số bọn chúng xông vào phát hiện ra toàn là xác chết trong thành.
Sau khi báo cáo lên tộc trưởng thì Man Tộc trưởng lão hội tụ bàn về việc nên tiến đến Trấn Lăng.
Vì để đảm bảo an toàn và không mắc bẫy của Đại Minh mà 10 người đó trấn giữ ở đó vài ngày.
Phát hiện không có người nào tới,tộc trưởng Man Tộc quyết định cho tộc nhân của mình định cư ở Trấn Lăng và thường xuyên cho người đi thăm dò các thành khác để mở rộng bộ tộc.
Ngụy Phong nghe xong đến đây liền hiểu,nhưng 1 điều duy nhất mà cậu ta không hiểu là dịch bệnh ở Trấn Lăng là nặng nhất sao mà Man Tộc lại không bị làm sao.
-Các ngươi khi vào Trấn Lăng có bị nhiêmz bệnh gì không ?
-Lúc đầu 10 tên ấy tên nào tên nấy đều bị cảm xong dùng thuốc đặc chế của bộ tộc mới khỏi được.
-Thuốc đặc chế ? Nó là gì ?
-Loại thuốc này lưu truyền trong bộ tộc ta từ lâu rồi chuyên trị những bệnh cảm như này.
-Ngươi có mang theo loại thuốc này không ?
Tên Man Tộc đó thấy vậy liền muốn trao đổi lương thực với Ngụy Phong để lấy loại thuốc đó.
Vì đi nhanh nên Ngụy Phong chỉ mang theo chút lương khô nên hắn liền cho người tức tốc quay về mang vài bao lương thực tới.
-Ngươi có thể cho ta biết thành phần của thuốc này và cách chế thuốc thì ta có thể cho Man Tộc ngươi hơn trăm bao lương thực.
Tên Man Tộc này lúc đầu nghe nói không tin nhưng Ngụy Phong sẽ tham kiến tộc trưởng Man Tộc để hỏi thì hắn liền đồng ý và đưa trước cho Ngụy Phong 1 túi thuốc.
Ngụy Phong liền cùng 2 tên thị vệ còn lại cùng đám người Man Tộc vào Trấn Lăng.
-A Lạc sao hôm nay các ngươi về sớm thể ?
Tên Man Tộc nhìn thấy Ngụy Phong cùng 2 thị vệ thì mặt liền biến sắc hô to.
-Người Minh tới rồi !
Tiếng hô vừa dứt thì liền có rất nhiều tộc nhân của Man Tộc mang vũ khí bao quay Ngụy Phong.
Tên A Lạc này liền giải thích thì tộc trưởng Man Tộc liền tới.
-Lui hết đi,các ngươi đi theo ta.
Ngụy Phong được dẫn tới ngôi nhà to nhất Trấn Lăng,các trưởng lão của tộc đã ngồi đấy từ lâu.
-Người Minh ư ?
-Lâu vậy rồi ta mới thấy người Minh xuất hiện ở gần đây.
Tộc trưởng liền ra hiệu im lặng,sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
-Tại hạ Ngụy Phong tham kiến tộc trưởng Man Tộc.
-Nói vào vấn đề chính đi các ngươi muốn thế nào ?
-Ngài cho ta nguyên liệu để chế thuốc cảm cùng với cách chế thuốc thì ta liền có thể cung cấp cho ngài hơn trăm bao lương thực thượng hạng.
Các trưởng lão nghe được tin này thì liền xôn xao cả lên,số lượng trưởng lão đồng ý với việc này là rất ít vì loại thuốc này đã lưu truyền từ đời tổ tiên.
-Các ngươi cứ ở đây 1 thời gian,rồi ta sẽ cho các ngươi câu trả lời sớm nhất.
-Được.
Ngụy Phong được tộc nhân Man Tộc đưa tới toà nhà dành cho khách ở,căn phòng đơn sơ không có vật dụng gì nhiều vì trước đây căn phong này dành cho quân lính nên có rất ít đồ.
Quân lính đóng quân ở Trấn Lăng không ngày nào là không căng thẳng có thể có kẻ địch tấn công bất cứ lúc nào nên việc có nhiều đồ đạc là vô dụng nhất.
-Đại nhân,ngài nghĩ hắn có đồng ý với ta không ?
-Cái này ta cũng không biết nhưng với tình hình hiện giờ của Man Tộc không thể chống chịu được bao lâu nếu không có lương thực.
Trấn Lăng vốn khí khí hậu buốt giá,lương thực luon được tiếp tế từ vùng khác đến nên cho sù bịn chúng có chiếm được cũng chết vì thiếu lương thôi.
"