Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 59: 59: Nguy Hiểm





"Triệu Vương đi đi đi lại 1 hồi lâu,ngẫm nghĩ 1 lúc rồi liền nói.

- Mỏ vàng này phải giao nộp cho Đại Minh mới đúng.

-Nhạc phụ nghĩ rằng Triệu Quốc sẽ phát triển mạnh dưới tình hình này à.

Cho dù nhạc phụ rất giỏi nhưng muốn phát triển mạnh hơn cần có tài nguyên.

-Ngươi không phải là người của Đại Minh sao ?
-Nhạc phụ đùng quên con là hiền tế của người.

Cho dù Đại Minh không có mỏ vàng này cũng còn các mỏ vàng khác của chư hầu khác.

Với cả con đã kiểm tra thử,mỏ vàng này không đáng để Đại Minh phải khai thác.

- Chuyện này rất hệ trọng vẫn nên báo với Đại Minh 1 tiếng.

-Nhạc phụ kiên quyết thì con không cản,con sẽ bẩm báo tới Chu Đế việc này.

-Được rồi vậy đi,tạm thời ta sẽ cho người tới canh gác ngày đêm.


Quân đội của Triệu Quốc điều động tới bao vậy cả mỏ vàng,chuyện này cũng đã tới tai Chu Đế.

Triệu Vương cũng không phải người ngu ngốc mà ngay trong đêm gửi thư tới cho Chu Đế tránh hoạ sát thân.

Ngụy Phong tiếp tục nhiệm vụ.

Sáng sớm đã cùng Triệu Vân Mộng tới Vân Quốc.

-Ngụy Phong,chàng nói gì với cha mà cả ngày ở thư phòng vậy ?
-Ta tìm thấy 1 mỏ vàng nhỏ ở Triệu Quốc.

Triệu Vân Mộng nghe thấy liền có chút bàng hoàng,cô không thể tin được rằng Triệu Quốc cũng có 1 mỏ vàng.

Vì từ xưa lập quốc tới nay Triệu Quốc chưa từng tìm thấy 1 mỏ vàng nào nên đất nước rất nghèo nàn kể cả bạc cũng khó tìm.

-Việc này cha ta muốn làm thế nào ?
-Nhạc phụ nhất quyết thông báo cho Chu Đế nếu Chu Đế mắt nhắm mắt mở thì có thể khai thác ngay còn nếu không thì phải phong toả toàn bộ chờ quân lính từ Đại Minh tới.

Triệu Vân Mộng thở dài rồi nói.

-Muốn phục quốc cũng khó.

-Nàng yên tâm,khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ về nói tốt với Chu Đế
Triệu Vân Mộng liền cảm động ôm chặt lấy Ngụy Phong.

Ngoài tình cảm của mình thì trong cô vẫn có tình yêu bách tính đất nước và người cha của cô.

Sau nhiều ngày đi đường thì đoàn người của Ngụy Phong đã tới được Vân Quốc.

Muốn vào biên giới,Ngụy Phong phải đưa ra rất nhiều những giấy tờ hợp lệ từ Đại Minh.

Đi vào thành trì biên giới của Vân Quốc,Ngụy Phong thấy được cảnh tượng rất phồn hoa ở đây.

Hắn không thể tin được ở đây lại có cảnh phồn hoa thế này.

-Ngụy Phong nếu so sánh thì Đại Minh và Vân Quốc nước nào giàu có hơn.

-Nương tử của ta à,không thể so sánh được vì Vân Quốc không bao giờ thể hiện việc gì ra bên ngoài kể cả nước lớn như Đại Minh cũng không biết được tình hình của Vân Quốc.


Triệu Vân Mộng khi nghe xong thì càng cảm thấy thương cha mình hơn vì 1 nước nhỏ như Triệu Quốc có thể tồn tại giữa 2 nước lớn đúng là rất khó.

Đoàn quân của Ngụy Phong khi đi vào Vân Quốc thì thấy rất nhiều đoàn người di dân từ phía Kinh thành Vân Quốc tới biên cảnh mà không rõ lí do.

Thậm chí Ngụy Phong còn thấy 1 đoàn người phải lên tới con số nghìn người đi về phía biên cảnh.

-Cho người đi hỏi thử xem phía đó xảy ra chuyện gì mà lại di dân thế này.

-Rõ.

Sau khi dò thám 1 hồi thì người quân lính kia quay về nói hết toàn bộ với Ngụy Phong.

Do trong Vân Quốc,Đế vương Vân Quốc ốm trên giường nhiều ngày khó qua nổi nên mấy vị hoàng tử Vân Quốc nội đấu với nhau.

Do cưa có thái tử nên các hoàng tử đều có thể có cơ hội lên làm đế 1 phương.

Cả Kinh thành Vân Quốc bây giờ là chiến trường của Hoàng thất,quan lại trong triều thì gió chiều nào theo chiều đấy không có quyền lên tiếng.

Vì vậy bách tính ở Kinh thành và xung quang gần Kinh thành dần rời đi.

-Ngụy Phong,Vân Quốc đang loạn sợ rằng chúng ta khó lòng mà điều tra được.

-Chuyện này rất lạ,vài tháng trước Đế vương của Vân Quốc-Vân Đế còn gửi thư cho Chu Đế rằng đã có manh mối mới về vụ án cũ mà Vân Đế điều tra ra được.

Bây giờ ngài ấy lại đổ bệnh chuyện này rất lạ không thể trùng hợp vậy được.

-Vậy chúng ta tiếp tục tới Kinh thành.


- Không được,trong tình hình như vậy mà xuất hiện quân lính của Đại Minh thì chuyện này rất khó giải quyết.

Tạm thời chúng ta đóng quân ở trong rừng,đợi ta gửi thư cho công chúa xem xét tình hình.

Quân lính của Ngụy Phong toàn bộ đóng quân ở trong rừng.

Ngụy Phong gửi 3 bức thư.

Một bức gửi cho vị công chúa của Đại Minh được ả tới đây,1 bức gửi cho Triệu Vương chuẩn bị sẵn quân lính tiếp viện trong tình hình nguy cấp nhất còn 1 bức gửi cho Chu Đế thoing báo về tình hình ở đây.

Ngụy Phong biết rằng hiện tại mình không thể hành động khinh suất được.

-Ngụy Phong chãng nghĩ chuyến này chúng ta có thể an toàn trở về không ?
-Chắc chắn có thể,tuy vụ án đó chưa điều tra tới đâu nhưng lần đi này ta chắc chắn đưa nàng trở về an toàn đồng thời có đáp án cho Chu Đế.

Ngụy Phong nói vậy nhưng trong lòng hăn không biết được có thể an toàn quay về hay không.

Nội đấu giữa Hoàng thất là điều không thể tưởng tượng được thậm chí đây còn là 1 nước lớn.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.