Đông Xưởng Truyền Kì

Chương 75: 75: Nạn Châu Chấu




"Trong 3 tháng ở phủ,2 vợ chồng Ngụy Phong không có việc gì làm chỉ có thể dạo phố.

Ngụy Phong khi về Đại Minh đã biêta được nạn châu chấu hoành hành khiến cho bách tính khổ ngày càng thêm khổ.

Hàng vạn mẩu đất trồng lúa bị chấu chấu phá hại.

-Ngụy Phong,chàng nghĩ chúng ta có nên quyên góp thêm không ?
-Vậy chúng ta quyên góp thêm 1 trăm vạn lượng bạc nữa.

-Ta sẽ bảo với gia nhân trong nhà.

Ngụy Gia đã quyên góp hàng trăm vạn lượng bạc để cứu lấy bách tính nhưng lượng bách tính quá đông khó lòng mà mà cố gắng được.

Chu Đế cũng rất đau đầu vì vấn đề này,vì nạn châu chấu mà triều đình đã dần hao mòn ngân khố.

Ngày hôm sau,Chu Đế lên triều từ rất sớm không những thế mà còn phái người tới thông báo cho vợ chồng Ngụy Phong tới.

Chu Đế vẻ mặt u phiền,2 mắt thâm,sức khoẻ tiều tụy.

-Câc vị ái khanh có sáng kiến gì để diệt nạn châu chấu không ?
-Thần nghĩ rằng hiện giờ chúng ta chỉ có cách tế trời mới có cơ hội chuyển mình.

-Bệ hạ,tế trời bao năm tốn hàng trăm lượng bạc nhưng không thu lại kết quả nên thâng cho rằng điều này không nên.


Trong triều các vị đại thần cãi nhau không thôi,ý kiến trái chiều nhau khiến cho Chu Đế càng thêm u phiền.

-Ngụy Phong,ngươi có sáng kiến gì không ?
-Thưa bệ hạ,chuyện này thần không am hiểu bằng các vị đại nhân ở đây nên không dám có ý kiến.

Chu Đế liền thở dài 1 cãi rồi cho bãi triều.

Hầu như ngày nào cũng vậy,cái mà Chu Đế muốn nghe là phương pháp có thể giải quyết được chuyện này chứ không phải là đến để cãi nhau.

-Chàng có phương pháp gì không ?
-Nếu ta có sáng kiến thì ta đã trình bày rồi.

Vấn đề này không phải là việc mà ta có thể giải quyết được.

-Không biết nạn này bao lâu sẽ hết,nạn dân càng ngày càng nhiều rồi.

-Chúng ta có thể giúp sức được bao nhiêu thì giúp.

Ngụy Phong tiếp tục quyên góp thêm,ngoài ra hắn còn phái người tới Man Tộc để điều tra xem có phương pháp hữu ích không.

-Lạc Vân,ngươi tới Man Tộc 1 chuyến.

-Rõ.

Lạc Vân cùng vài thị vệ được phái tới Man Tộc.

Vì nạn châu chấu mà lương thực của Đại Minh không thể mang tới cho Man Tộc được nên Lạc Vâm rất lo lắng về điều này sợ rằng tộc trưởng Man Tộc sẽ phá bỏ hiệp ước.

-Toàn bộ các ngươi đề cao cảnh giác khi vào thành.

-Rõ.

Khi vào thành điều mà Lạc Vân không thể ngờ tới là người dân Man Tộc rất vui vẻ không có biểu hiện của cái đói là gì cả.

Điều này khiến Lạc Vân rất tò mò.

Hắn liền tới bái kiến tộc trưởng Man Tộc.

-Lạc Vân của Đông Xưởng tới bái kiến tộc trưởng Man Tộc.

-Ngươi tới đây có việc gì không ?
-Ta phụng mệnh Ngụy đại nhân tới có việc muốn nhờ tới Man Tộc.


-Nói đi.

Lạc Vân dõng dạc nói.

-Đại Minh đang phải đối mặt với nạn châu chấu hoành hành,hàng vạn bách tính bị thiếu lương thực mà đói không có đủ ăn.

Nay ta hay Ngụy đại nhân muốn tới nhờ cậy.

-Nạn châu chấu đúng là rất kinh khủng,nhưng cũng không phải không có phương pháp.

-Ngài có thể chia sẻ với Đại Minh ta được không ?
-Man Tộc ta không có chuyện cho không cái gì,chỉ có trao đổi.

Lạc Vân hiểu ngay,với tình của tên tộc trưởng này thì việc này quá binh thường.

-Ngài muốn trao đổi thứ gì ?
-Ta muốn khi Đại Minh khắp phục được nạn châu chấu thì phải chia cho ta 1/10 sản lượng lương thực mỗi năm.

Lạc Vân nghe xong thì rất hoảng hốt.

Sản lượng lương thực mỗi năm của Đại Minh lên tới hàng ngàn vạn thạch lương thực.

Nếu Man Tộc lấy 1/10 thì đồng nghĩa với việc Đại Minh ta bị thiếu giảm đi thuế làm ngân khố giảm đi.

-Điều này,ta cần bàn bạc với đại nhân.

-Được thôi,quy tắc cũ ta cho ngươi 3 ngày.

Lạc Vân liền viết 1 bức thư gửi cho Ngụy Phong.

Sau khi nhận và đọc thì Ngụy Phong liền tiến cung,hỏi ý kiến của Chu Đế.


-Thưa bệ hạ,đấy là điều kiện mà Man Tộc đưa ra ạ.

-Người của các ngươi đã kiểm chứng chưa ?
-Theo lời của thuộc hạ thần thì người của Man Tộc không có biểu hiệm gì của đói khát mà ngược lại rất vui vẻ.

-Lương thực của Man Tộc đã sớm cạn rồi mà còn có thể như vậy,liệu có điều gì kì lạ ?
-Bệ hạ,thần nghĩ chúng ta chỉ trích 1/20 sản lượng lương thực là được rồi nếu không ngân khố ngày càng giảm đi.

-Ngươi có kế gì để hắn chấp nhận điều kiện như vậy ?
-Thần sẽ bàn bạc với thuộc hạ.

Ngụy Phong viết 1 bức thư cho Lạc Vân.

Sau khi nhận được thư thì Lạc Vân hết sức sửng sốt vì không ngờ Ngụy Phong lại nghĩ ra mưu kế như vậy.

Đầu tiên,Lạc Vân tỏ ra mất kiên nhẫn như chưa từng nhận được thư hồi đáp từ Ngụy Phong.

Trong 3 ngày hắn cứ đi đi đi lại trong thành trong tai mắt chả tộc trưởng Man Tộc,làm cho hắn tưởng rằng Đại Minh đã không đủ sức mà thực hiện yêu cầu của hắn.

Vì cái mà Man Tộc cần là lương thực vì vậy hắn sẵn sàng giảm bớt điều kiện nếu cần thiết.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.