Doanh thu của nước hoa mỗi ngày tăng lên, "Khúc ca nhân ngư" gọi điện cảm ơn cậu, lần sản xuất nước hoa này anh ta đặt cược hết vào Khúc Hạ.
Nếu doanh thu không tốt xem như hãng nước hoa phá sản đóng cửa.
Khúc Hạ thầm cảm ơn ông trời, kiếp này sống lại, cậu may mắn không làm hỏng chuyện người khác.
Nếu doanh thu không tốt, e là lần này nghiệp cậu gây ra có một trăm cái mạng cũng không đền được.
Cậu cảm thấy từ khi mình sống lại may mắn vớt vát lại được một chút.
Cũng không biết là do nguyên nhân gì, có lẽ ông thấy trời thấy cậu ngoan nên mới thương tình một chút chăng.
Không.
Khúc Hạ nghĩ, có lẽ kiếp này cậu ít đeo bám Chu Luân nên ông trời mới thương.
Quả thật, kiếp trước cậu thường hay làm phiền Chu Luân, mỗi khắc mỗi lúc đều tìm hắn như thể cả thế giới của cậu chỉ có mỗi hắn.
Ánh mắt của cậu chỉ có hình bóng hắn, cậu không muốn rời khỏi hắn từng phút từng giây.
Có lẽ Chu Luân ở kiếp trước khó chịu lắm, nhưng vì hình tượng nên không mắng cậu thôi.
Kiếp này, cậu an phận đi nhiều rồi, không còn tìm hắn, không phải mỗi cái mỗi lúc đều nhờ hắn.
Khúc Hạ ôm điện thoại tự cười trong lòng, món quà mà cậu nhận được ở kiếp này...!có lẽ là những nụ hôn bất ngờ đến từ Chu Luân.
Khúc Hạ nhận ra mình không thể buông bỏ đoạn tình cảm này, vì vậy cậu không bài xích khi bị Chu Luân cưỡng hôn.
Cậu không biết Chu Luân nghĩ gì lại hôn mình, cậu không dám hỏi vì sao hắn lại hôn cậu.
Cậu sợ mình chọc thủng tầng giấy mỏng manh mang tên giả dối, để rồi nhận lấy một câu nói "tôi chỉ ban phát tình cảm dư thừa này cho cậu, để cậu tự ngoắc đuôi ảo tưởng mà thôi".
Cậu sợ thực chất hắn lợi dụng chuyện đó để tạo scandal cho cậu, nâng cậu lên cao rồi đạp thẳng xuống địa ngục.
Vốn dĩ đầu quân cho công ty là một bước đi sai lầm.
Sợ rằng bánh xe vận mệnh kiếp trước lại trở về đúng đường ray, tương lai bị scandal, bị cưỡng chế đóng băng.
Cậu càng nghĩ càng đau đầu.
Cậu muốn thỉnh bùa về ếm thằng cha này cho rồi, cứ quanh quẩn trong đầu, cứ khiến cậu được lo được mất.
Vừa nghĩ đến người thì người xuất hiện, Khúc Hạ nhìn tên Chu Luân hiển thị trên màn hình, giãy giụa một hồi mới bắt máy: "Alo..."
"Yểu xìu vậy? Đang nhớ đến tôi?" Khúc Hạ không ngờ hắn thế mà đi guốc trong bụng cậu nhưng vì sĩ diện, Khúc Hạ chối đây đẩy: "Ai thèm."
"Mà anh gọi có gì không?" Khúc Hạ cắt ngang, sợ hắn lại ghẹo cậu.
"Tôi nhớ em, muốn gọi một lát." Chu Luân nói.
Không ngờ thế mà hắn lươn lẹo ghẹo cậu cho bằng được.
Khúc Hạ cảm giác tai mình nóng lên, cả hai má cũng hầm hập, có lẽ cậu đã sốt rồi.
Thấy Khúc Hạ im lặng, Chu Luân hơi hạ giọng, cậu còn nghe được tiếng thở dài quanh quẩn bên tai: "Em không thích tôi gọi điện sao?"
"Anh đừng có suy nghĩ bụng anh ra bụng em.
Em block anh bây giờ." Khúc Hạ nghiến răng.
"Khúc Hạ."
"Vâng?"
"Tôi muốn bay qua chỗ em..." Chu Luân tỉ tê.
"Có yêu đương gì đâu mà bay tới chỗ em.
Xùy.
Mà phải rồi, em nghe nói anh có tiệc off đoàn?" Khúc Hạ bĩu môi, nhẹ nhàng nói sang chuyện khác.
"Chủ nhật tuần này mới có tiệc.
Năm nay em tới nhà tôi ăn tết đi." Chu Luân nhẹ nhàng vòng lại chuyện chính.
"Hả? Vì sao? Em đâu có quan hệ gì với gia đình anh, ăn tết cùng không hay cho lắm..." Khúc Hạ nói nhỏ.
"Em nói là em chỉ có một mình mà.
Định ăn tết trong cô đơn sao?" Khúc Hạ ngượng ngùng, không ngờ hắn vẫn nhớ đến lời cậu nói hồi Trung thu.
Khóe môi cậu khẽ cong, người đàn ông này...!sao cứ đột ngột trở nên ngọt ngào như vậy, làm cậu không kịp trở tay xíu nào cả.
"Ừm...!để em suy nghĩ đã." Khúc Hạ nói xong liền cúp máy.
Chu Luân biết Khúc Hạ đang xấu hổ nên chạy trốn.
Hắn cũng không ép cậu, dù gì đến lúc đó hắn cũng có cách dụ cậu về mà thôi, đây chẳng qua là thông báo cho cậu biết.
Chu Luân vuốt ve điện thoại, có lẽ hiện giờ Khúc Hạ đỏ mặt, vùi đầu vào gối lăn qua lăn lại rồi.
Chu Luân mỉm cười, đang chìm trong bể tưởng tượng của mình thì điện thoại đổ chuông.
Hắn tưởng Khúc Hạ gọi lại, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại lạ hoắc hiển thị, đôi mày kiếm đã nhíu chặt như muốn dính lại với nhau.
"Alo?" Hắn hơi hạ giọng hỏi.
Bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của Vân Anh: "Alo? Anh Chu Luân...!là em...!Vân Anh đây ạ."
Chu Luân nhịp tay vài cái, vẻ mặt không cảm xúc hỏi lại: "Ừm, làm sao biết số của tôi vậy?"
"A, là do anh hai em cho ạ.
Em có giặt áo khoác của anh rồi nên muốn mang đến trả cho anh."
"Ừm."
"Không biết hôm nay anh có rảnh không ạ? Em muốn mời anh một bữa để cảm ơn lần đó anh giúp em.
Nếu không có áo khoác của anh, hôm đó em xấu hổ chết luôn." Vân Anh cười nhẹ, giọng ngọt như kẹo bông màu hồng, mang theo mùi hương ngọt ngào len lỏi vào tim, khiến cho ai nghe cũng thấy xao xuyến động lòng.
Tiếc là Chu Luân không phải là trai thẳng.
"Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Với lại hiện giờ tôi không có thời gian rảnh, còn áo khoác để tôi đến lấy được rồi."
"Vâng ạ.
Để em gửi địa chỉ cho anh.
Em chờ anh tới."
Chu Luân cúp điện thoại, sau đó hắn gọi điện cho trợ lý.
Đối phương hối hả chạy vào: "Sếp, có chuyện gì ạ?"
"Thay số điện thoại mới cho tôi."
"Có fan cuồng tìm được số?"
Chu Luân gật đầu: "Sẵn tiện cậu đến địa chỉ này lấy áo khoác giùm tôi luôn.
Nhớ kiểm tra kỹ xem có bùa chú gì không rồi đốt nó đi." Chu Luân nói tiếp.
Trợ lý chuyên nghiệp, gật đầu rồi rời đi.
Chu Luân nhíu mày suy nghĩ, hắn tò mò làm cách nào Vân Anh lại có số của hắn đây, là lợi dụng xem trộm điện thoại của Khúc Hạ chăng.
Có lẽ là buổi họp báo hôm đó, Khúc Hạ sơ xuất không mang điện thoại theo.
Còn chuyện Khúc Hạ cho số điện thoại hắn à.
Chắc hắn tin?
Khúc Hạ lướt web, có chương trình ca nhạc mời hắn biểu diễn, hôm nay là ngày công chiếu buổi biểu diễn của cậu, Khúc Hạ chu đáo chia sẻ chia trình về tường nhà và gửi lời cảm ơn chương trình.
Chợt điện thoại đổ chuông tin nhắn, là tiền catxe về tài khoản, Khúc Hạ hạnh phúc lăn qua lộn lại, lại có tiền nữa rồi.
Cậu nhìn lịch ngày để trên bàn, không hiểu sao cứ có cảm giác quên một thứ gì đó.
Dạo gần đây Khúc Hạ có chút bồn chồn nôn nao, không biết là vì nguyên do gì.
Khúc Hạ cứ có cảm giác mình quên một cái gì đó, nhưng quên cái gì thì cậu nghĩ mãi không ra.
Gần cuối năm lịch trình càng nhiều, nhưng cả cậu và Chu Luân không giống người khác tranh thủ cày cuốc kiếm tiền.
Gia đình Chu Luân là đại gia, của cải ăn không hết, không nhất thiết phải bán mạng vào dịp lễ tết.
Khúc Hạ là người sống an nhàn, thậm chí kế hoạch của cậu sống cũng không quá hai năm, cũng không cần kiếm tiền nhiều làm gì.
Mấy hôm nay Khúc Hạ ngủ không được, càng gần đến ngày chủ nhật thì cảm giác bồn chồn ấy ngày càng rõ ràng, Khúc Hạ khó chịu đến nỗi lúc quay hơi mất tập trung, việc không ngủ đủ giấc làm cậu có chút mệt mỏi, nhưng vì thấy fan vì mình đội nắng đội mưa đón mình nên cậu ráng rặn nụ cười an ủi fan.
Dạo này Chu Luân bận quay show nên cũng không có thời gian gặp mặt cậu, hắn biết cậu khó ngủ nên sai trợ lý mang thực phẩm và thuốc hỗ trợ giấc ngủ đến.
Chu Luân từng gọi điện cho cậu, hỏi rằng có phải do cậu nhớ hắn nên ngủ không được phải không làm Khúc Hạ tức suýt nữa block Chu Luân.
Ngày chủ nhật đến, trên lịch hiển thị mười tám tháng chạp, sau khi tắm xong, Khúc Hạ nhàm chán leo lên giường, ôm điện thoại lướt web.
Trên màn hình hiển thị ba tiếng trước Ân Vũ check in trước một tòa nhà tổ chức tiệc cưới và khách sạn năm sao.
"Tòa nhà Kaiaki..." Khúc Hạ cảm thấy tên tòa nhà này quen lắm, nhưng lại không nhớ mình từng gặp nó ở đâu.
"Kaiaki..."
"Là Kaiaki đó?" Khúc Hạ như nhớ ra điều gì đó, cậu bật dậy, nhảy xuống giường.
Tim cậu đập thình thịch, mồ hồi trán tuôn ra, Khúc Hạ tái mặt vội cầm điện thoại gọi cho trợ lý Chu Luân.
"Làm ơn...!bắt máy đi!"
Bên kia đổ chuông nhưng không có ai bắt máy.
Khúc Hạ gọi lại hai lần nhưng vẫn như cũ.
Khúc Hạ vội vã gọi sang Ân Vũ.
Không bao lâu sau bên kia bắt máy.
"Alo? Cục cưng nhớ anh rồi sao?"
"Chu Luân có ở cạnh ông không?" Khúc Hạ vội hỏi.
Ân Vũ: "Hả? Không có.
Hắn ta say nên có người mang hắn ta về phòng rồi."
"Tiêu rồi! Ông mau đi tìm xem hắn ở phòng nào, nhanh lên!"
"Mà có chuyện gì?" Ân Vũ khó hiểu, Chu Luân lớn rồi, sao bắt cậu ta đi tìm phòng là sao.
"Nhanh lên! Có fan cuồng theo dõi Chu Luân."
"Hắn ta có vệ sĩ mà? Lo gì."
Khúc Hạ gắt lên: "Ông nhanh lên, đừng có hỏi nữa! Tôi sẽ kể sau, chuyện này liên quan đến danh dự hắn đấy!"
Ân Vũ bị Khúc Hạ hét vào tai.
Cậu ta giật mình ừ ừ rồi cúp máy.
Thực ra Ân Vũ biết vấn đề nghiêm trọng khi có fan cuồng lẻn vào trong phòng thần tượng, nhưng đó giờ Chu Luân có vệ sĩ bên cạnh, chưa một fan cuồng nào thành công chui vào lãnh thổ của hắn, nay nghe Khúc Hạ rối lên như vậy, Ân Vũ cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.
Khúc Hạ mặc áo khoác, đội nón, đeo khẩu trang, cầm điện thoại và ví tiền lao ra khỏi nhà.
Cậu ngoắc taxi vội vàng đến tòa nhà Kaiaki, hi vọng Ân Vũ kịp thời bảo vệ Chu Luân an toàn..