Tố Tố biết người đứng đằng sau Khúc Hạ là ai nên không còn mua bài dìm Khúc Hạ nữa.
Khúc Hạ cũng làm việc với cường độ cao, chỉ hơn ba tuần mà đã hoàn thành quay xong MV, việc còn lại là của người chỉnh sửa MV.
Sau khi quay xong cảnh cuối, Khúc Hạ vội vàng ra xe.
Địa điểm cậu muốn đến chính là sân bay.
Hôm nay Chu Luân trở về.
Khúc Hạ dễ bị người ta nhận ra là nghệ sĩ nên võ trang đầy đủ.
Mà người chở cậu đến sân bay là vệ sĩ riêng của nhà Chu Luân.
Cậu đã chuẩn bị sẵn hoa tặng cho hắn luôn rồi.
Khúc Hạ hồi hộp xem giờ, vệ sĩ đeo kính đen ngồi đằng trước thấy vậy nhỏ giọng khuyên: "Mợ...!cậu không cần phải lo, máy bay chưa đáp."
Khúc Hạ gật gật đầu.
Vừa thấy đến giờ máy bay Chu Luân hạ cánh, Khúc Hạ đi cùng vệ sĩ vào cổng đặc biệt để đón người.
Nhưng chờ hoài vẫn không thấy đoàn người từ máy bay Chu Luân ngồi xuất hiện.
Khúc Hạ càng thêm lo lắng.
Vệ sĩ thấy cậu sốt ruột cũng sốt ruột theo.
Chờ hoài chờ mãi, chờ đến mười giờ đêm.
Vệ sĩ thấy cậu cả ngày nay không ăn uống gì ngoài một chai nước suối nhỏ.
Cả bánh họ mua cho cậu lót dạ cũng chưa mất một miếng nào.
Vệ sĩ khuyên cậu nên ăn uống để có sức chờ nhưng Khúc Hạ không nghe.
Cậu lo hắn sẽ xảy ra chuyện.
Chờ đến hoa hồng sắp héo rồi, Chu Luân mới xuất hiện.
Từ xa, hắn nhìn thấy Khúc Hạ đơn côi ngồi một mình ôm bó hoa chờ hắn.
Xung quanh đều tản ra không khí bồn chồn, lo lắng.
Trong phút chốc, tim hắn như bị ai đó nhào ra cho mềm nhũn.
Hắn đẩy nhanh tốc độ, Khúc Hạ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy hắn đã chạy như bay đến.
Chu Luân chỉ cảm giác có cơn gió mạnh ập tới, sau đó là toàn bộ cân nặng của Khúc Hạ treo trên người hắn.
Chu Luân cũng tiện tay bế cậu lên, nhẹ nhàng đẩy nón ra và hôn lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào.
"Anh về rồi." Chu Luân mỉm cười đáp.
"Em lo cho anh lắm." Khúc Hạ nỉ non.
Chu Luân khẽ cười: "Dù thế nào anh cũng sẽ về với em."
Khúc Hạ gật đầu.
Biết còn có hai vệ sĩ đằng sau nhìn mình, Khúc Hạ ái ngại buông hắn ra.
Chu Luân cầm theo bó hoa, đẩy hành ký đi cùng Khúc Hạ ra xe.
Hắn đi ngang một ngã rẽ, như có cảm giác gì đó mà ngó vào bên trong.
Khúc Hạ nhạy cảm nhận ra: "Paparazi?"
Chu Luân gật đầu, ra hiệu cho một vệ sĩ.
Lúc trở về xe từ hai người vệ sĩ biến thành một người.
Lúc Chu Luân vừa lên xe, hắn đã đẩy Khúc Hạ ngã ra ghế và trao một nụ hôn ướt át.
Khúc Hạ bất ngờ vì đối phương tiến quân thần tốc tới như vậy.
Ngay lập tức, Chu Luân đảo khách thành chủ, tiến công chiếm thành đoạt đất, khuấy đảo trong khoang miệng người kia.
Vệ sĩ rất biết điều mà nhìn đi chỗ khác từ lâu.
Khúc Hạ e ngại vì có người ngoài, chỉ trừng mắt với Chu Luân mà thôi.
Chu Luân hơn một tháng rồi mới gặp được người thương, phải đòi ít phúc lợi chứ.
Hắn vô cùng kiêu ngạo mà giương cằm lên, tỏ fer không sợ cái trừng mắt này của cậu đâu.
Sau khi hưởng phúc lợi xong, Chu Luân bảo vệ sĩ lái xe về nhà chính.
Không bao lâu sau, Tố Tố đăng một bài viết có ảnh chụp bó hoa hồng đỏ thắm cùng dòng caption "Ra sân bay đón người".
Chu Luân cũng làm một công việc hết sức nghiêm trọng, là cúng ảnh cho mạng xã hội với dòng status "He he."
Bên dưới bình luận, fan Dưa Hấu điên cuồng hít đường, còn tự hào nói rằng OTP họ đu cuối cùng cũng cập bến rồi.
Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy có một sự quê không hề nhẹ ở đây.
Bó hoa hồng mà Tố Tố chụp là hoa hồng đỏ, còn bó hoa Chu Luân chụp là loại hoa hồng chén có màu hồng phấn.
Vốn dĩ là hai bó hoa khác nhau, hít đường thế quái nào được.
Fan Chu Luân từ lâu rất cay fan Dưa Hấu nên được dịp họ cười vào mặt fan couple hít đường riết điên.
Vậy mà fan Dưa Hấu chống chế rằng vốn dĩ Tố Tố mua hai bó hoa, Chu Luân ngại nên chỉ chụp bó hoa thứ hai mà thôi.
Hít đường riết mù luôn rồi là câu fan Chu Luân dành cho họ.
Lần này Chu Luân không đáp trả mà rất chịu khó thả tim những bình luận nào nói rằng bó hoa này là do người khác tặng, Tố Tố làm gì có cửa ra sân bay đón người.
Được thần tượng ngấm ngầm khẳng định lời nói của mình là đúng, fan Chu Luân như uống máu gà mà hăng hái chiến đấu với fan couple.
Ngồi trong xe, Khúc Hạ vừa đọc bình luận vừa cười khúc khích.
Chu Luân xoa đầu cậu: "Bé con, có phải em đã đoán được chuyện này nên cố tình mua loại hoa khác phải không?"
Khúc Hạ gật đầu, ngoan ngoãn mà trả lời: "Tố Tố lúc nào cũng gián tiếp tung hint với anh, em không thể để cô ta giành luôn cả bó hoa tặng anh được.
Chuyện ghim cài áo là đủ lắm rồi."
Chu Luân nhếch môi cười khẽ.
Hắn suy nghĩ làm thế nào để công khai người yêu bé nhỏ của hắn tên Hạ ra một cách khéo léo đây.
Hắn lội tìm và thả tim những bình luận nào nghi vấn bó hoa này là Khúc Hạ tặng.
Hắn và Khúc Hạ về nhà chính, bà Lan Chi đã chờ từ lâu, thấy hắn về lập tức kêu hắn nhảy qua lửa xua đuổi tà khí.
Chu Luân đành nghe theo, nếu không bà Lan Chi cằn nhằn mãi không thôi.
Bà Lan Chi kêu hắn tắm rửa, thay quần áo rồi uống ăn một bát hoành thánh thịt gà.
Ngay cả Khúc Hạ cũng có phần.
Chu Luân lườm cậu, ăn uống không kiểm soát như vậy sẽ tăng cân.
Nhưng hắn quên mất Khúc Hạ ăn bao nhiêu cũng không béo.
"Uầy, sao về trễ vậy.
Mẹ còn lo con có chuyện gì nữa."
"Chuyến bay của con delay tận bốn tiếng." Chu Luân đáp.
Khúc Hạ nhịn đói cả ngày nên hiện giờ rất đói, ăn tận hai bát hoành thánh.
Chu Luân kể chuyện bên Mỹ cho cả nhà nghe.
Hắn còn tạ ơn vì đã ăn cơm trước kẻng, đại khái là do hắn mất trinh rồi thì ngải cũng dễ phá hơn.
Khúc Hạ thấy bà Pan Chi cười cười, xấu hổ muốn ụp mặt vô bát hoành thánh cho rồi.
Có ai đời con trẻ làm chuyện kia kia kìa kìa bị phụ huynh biết hết.
Bà Lan Chi biết hai đứa trẻ có nhiều lời muốn nói với nhau nên cũng không làm phiền, nhanh chóng kêu họ đi ngủ.
Vừa vào phòng, cậu vội vàng vén áo hắn lên.
Chu Luân trêu ghẹo: "Em gấp đến độ cởi áo tôi ra luôn à?"
Khúc Hạ bĩu môi: "Ai thèm! Em muốn nhìn cái khuyên!"
Hắn đã đổi khuyên.
Lần này là khuyên bạc đính một viên ngọc nhỏ màu vàng nhạt.
Cậu trầm trồ khen: "Ngọc này cũng được luyện phép? Wao, là kim cương hay đá bình thường ạ?" Viên ngọc vừa rồi là đá thường, có lẽ viên này cũng giống như vậy.
"Tôi làm gì có tiền mua kim cương." Chu Luân đáp.
Khúc Hạ bĩu môi, làm vẻ mặt như kiểu cậu tin lời hắn à.
Hắn không giàu thì ai giàu? Hắn không mua được kim cương thì người nghèo như cậu cũng không có tiền mua vàng đâu đó!"
Bị người thương kinh thường ra mặt, Chu Luân khẽ cười rồi nói với điệu bộ nghiêm túc: "Đến lúc anh đòi phúc lợi của mình rồi."
Khúc Hạ đáp: "Lúc nãy anh lấy phúc lợi rồi.
Anh lấy nữa em lỗ mất!"
Phát hiện Khúc Hạ có ý đồ chạy, Chu Luân lập tức giang tay cản cậu lại.
Hắn dùng một tay bế cậu lên giường.
Chẳng biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe trong phòng truyền ra tiếng thở gấp và rít gào của Khúc Hạ.
To đến độ bà Lan Chi đi ngang còn giật mình.
Bà vội vàng về phòng kể cho chồng nghe, tụi trẻ giờ mạnh bạo quá, có cách âm rồi mà bà vẫn còn nghe được.
Ai ngờ ông Nghiêm lại cười đáp: "Em không ưng thằng út Luân thì tụi mình tìm thằng con út khác thôi."
Đêm rồi, vợ chồng sinh hoạt tí rồi ngủ cho ngon giấc là chuyện bình thường..