Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 14: Vô sự ân cần



Cơn tức giận của Trần Hoài biểu hiện rõ ràng qua hành vi, Vương Tri Tranh lại làm như không nhìn thấy, trái lại càng lúc càng vui vẻ: “Không tệ, Tiểu Hoài làm việc thật nhanh nhẹn!”

Trần Hoài muốn lật bàn.

Thế nhưng chung quy Trần Hoài không dám lật, dù sao anh cũng là người có tư cách.

Trần Hoài nội tâm thở dài, đoạn tình cảm này xem ra không thể bồi dưỡng nổi nữa rồi, phỏng chừng vẫn nên ly hôn thì hơn.

Trần Hoài buồn bực, Vương Tri Tranh ngược lại khẩu vị không tồi, còn tốt bụng bóc vỏ tôm cho Trần Hoài.

“Tôi biết em thích ăn tôm.” Vương Tri Tranh chấm con tôm đã bóc vỏ vào nước tương rồi để trong bát Trần Hoài.

Trần Hoài nghi hoặc: “Sao anh biết?”

“Bởi vì tôi cũng thích.” Vương Tri Tranh nghiêm trang tiếp tục bóc tôm: “Chúng ta chính là một cặp trời sinh.”

Trần Hoài vừa gắp con tôm định bỏ vào miệng chợt ngừng tay lại.

Logic của Vương tổng quả thực không chê vào đâu được, có thể nói là hoàn mỹ không cách nào phản bác.

Trần Hoài cảm thấy lão này không nên làm giám đốc nữa mà nên chuyển sang nghề bói toán thì hơn.

Con tôm này nên ăn hay không ăn, thực sự cũng đã làm khó anh.

Chờ tới khi ăn tối xong, khi Vương Tri Tranh thanh toán, không biết làm thế nào mà giống như làm ảo thuật bất ngờ lấy ra một cái hộp nhung từ trong ví tiền, rồi trịnh trọng đưa tới trước mặt Trần Hoài: “Tặng em.”

“Hả?” Trần Hoài sửng sốt một chút, không biết nên phản ứng thế nào, cư nhiên nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ tới ngây dại.

“…Phản ứng này là sao?” Vương Tri Tranh quơ quơ tay trước mặt Trần Hoài mấy lần mới có thể hấp dẫn ánh mắt Trần Hoài trở về: “Chỉ một món quà nhỏ đã khiến em chấn động như vậy rồi, vạn nhất sau này tôi tặng em nhà lầu xe hơi, chắc em sẽ chịu không nổi!”

Trần Hoài nghe vậy, hai mắt vốn đờ đẫn bỗng chốc trở nên sáng ngời, nụ cười nịnh nọt ngay lập tức treo đầy khóe miệng, anh hèn mọn xoa xoa tay: “Vương tổng sẽ tặng nhà lầu xe hơi cho tôi? Lúc nào tặng? tôi có thể chịu đựng được, anh tuyệt đối đừng do dự, cứ yên tâm lớn mật mà tặng tôi đi!”

Vương Tri Tranh thản nhiên bất động: “….Vậy em có nhận thứ này không?”

“Đừng có lảng sang chuyện khác!” Trần Hoài ném ánh nhìn đe dọa tới: “Nam tử hán đại trượng phu, nói tặng nhà là phải tặng!”

Ngoài miệng thì chiếm tiệm nghi, nhưng trên tay lại không chút do dự tiếp nhận cái hộp kia mở ra xem: “Vương tổng khách khí như vậy thật khiến người ta không quen.”

Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay cho nam.

Trần Hoài cảm thấy chiếc đồng hồ này có chút quen mắt, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay Vương Tri Tranh, quả nhiên giống y đúc.

Trần Hoài: “…”

Không cần phải hỏi, tám phần mười chính là “đồng hồ tình nhân”, Trần Hoài rất thức thời không tiện miệng mà phát biểu hay bình luận cái gì, không đa nghi nhưng vẫn có nghi hoặc: “Sao tự dưng anh lại tặng quà cho tôi?”

Vương Tri Tranh gãi gãi mũi, rất miễn cưỡng nặn ra biểu tình trông có vẻ như là áy náy: “Chiều nay tôi đã suy nghĩ rất kỹ về những lời em nói, cảm thấy em nói rất có lý, nếu đã muốn cua em cũng nên cua thật nghiêm túc, cua thật phong thái, qua loa tắc trách không phải phong cách của tôi, cho nên tôi nghĩ chỉ xem phim không là không được, phải tặng thêm món quà nào đó mới thể hiện được sự lãng mạn của tôi…”

“Anh…” đừng nói nữa!!!

Trần Hoài vô lực đưa tay ra, nhằm ngăn cản mấy lời thoại sến sẩn của Vương tổng.

“Món quà này rất được phải không.” Vương Tri Tranh nhìn cánh tay Trần Hoài đưa ra trước mặt vì vậy cũng rất tự nhiên vươn tay lấy đồng hồ đeo cho Trần Hoài: “Xem em cảm động chưa kìa.”

Trần Hoài: “…”

Cái tên Vương Tri Tranh này là hẳn là do lưu manh đầu thai đi!

Trần Hoài rất muốn rút tay mình về, nhưng khi thấy biểu tình chân thành của Vương Tri Tranh, anh lại chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Chờ đã…” Trần Hoài đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Nếu chiều nay vừa mới quyết định, vậy anh chuẩn bị quà từ lúc nào?”

“Lúc nãy đó.” Vương Tri Tranh làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Trần Hoài, lại giả bộ như không phát hiện trong bữa ăn Trần Hoài đã tức giận thế nào, tiếp tục nói: “Lúc em đứng xếp hàng tôi đã tranh thủ đi mua, may mà chiếc đồng hồ này cũng không khó tìm.”

Trần Hoài câm nín.

Cho nên vừa rồi Vương Tri Tranh không đứng xếp hàng chính là muốn đi mua quà tặng… khoan đã, không hẳn vậy, có thể từ lúc bắt đầu có ý tưởng, Vương Tri Tranh đã cố ý tìm một nhà hàng có nhiều người xếp hàng, chính là muốn tranh thủ thời gian để đi mua quà.

Cái gì mà theo đuổi chất lượng cuộc sống bất quá chỉ là thuận miệng bịa đặt mượn cớ mà thôi.

Trần Hoài cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao trong bữa cơm phản ứng của mình cũng rất nhỏ nhen, rồi lại lập tức cảm thấy oan uổng, xét đến cùng vẫn là Vương Tri Tranh làm việc không chân chính, vì vậy cuối cùng nhịn không được trợn trắng mắt: “Anh không nói sớm, hành vi mờ ám như vậy khiến tôi rất lúng túng biết không?”

Vương Tri Tranh biết rõ còn hỏi: “Em làm sao mà lúng túng?”

Trần Hoài ương bướng cứng đầu, đơn giản nói thẳng luôn: “Anh không thấy vừa rồi tôi giận thế nào à?! Kết quả anh xoay chuyển tình thế, càng tỏ ra tôi bụng dạ hẹp hòi.”

Vương Tri Tranh rốt cục nhịn không  được bật cười ra tiếng.

“Tôi đâu thấy em bụng dạ hẹp hòi.” Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài thần sắc dần trở nên tức giận, vì vậy thức thời sán lại sủng nịnh: “Đối với tôi mà nói, bộ dạng ngơ ngác của em ở công ty thật sự khiến tôi thấy thở phào nhẹ nhõm.”

Thần sắc hắn khẩn thiết, hai mắt sáng rỡ nhìn thẳng Trần Hoài, ánh mắt kia sâu thẳm khiến tim Trần Hoài chợt đập nhanh hơn bình thường.

“Dù sao, chúng ta không chỉ là đồng nghiệp.” một lúc sau, Vương Tri Tranh chậm rãi phun ra câu cuối cùng sau đó đứng dậy đầu tiên: “Đi thôi, sắp tới giờ chiếu phim rồi.”

Trần Hoài có chút hoảng hốt đứng dậy, trên tay đang đeo chiếc đồng hồ Vương Tri Tranh tặng.

Mãi tới tận khi ra khỏi nhà hàng, Trần Hoài mới bất tri bất giác phục hồi tinh thần, vội tháo đồng hồ ra trả lại cho Vương Tri Tranh: “Nè, tôi không thể nhận món quà này được.”

Vương Tri Tranh có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Hoài, tự tiếu phi tiếu nói: “Không phải em còn muốn nhận nhà lầu xe hơi nữa sao? Giờ có cái đồng hồ cũng không dám nhận là thế nào?”

Lúc này Trần Hoài đã hồi phục tinh thần, ngượng ngùng nói: “Anh cũng không phải không biết, tôi chỉ giỏi nói miệng, nếu anh thật sự tặng, tôi cũng không dám nhận.”

Vương Tri Tranh thấy Trần Hoài có nhận thức rõ ràng còn có thể một câu thẳng thắn dứt khoát ngăn chặn lời giải thích của mình.

Trần Hoài lại nhún nhún vai: “Còn nữa, vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo, tôi không muốn bị gian cũng không muốn bị trộm, không thể làm gì khác hơn là không…”  nhận phần ân cần này.

Trần Hoài nói tới chỗ này chợt cảm thấy có chỗ không ổn, Vương Tri Tranh có ý tốt, còn mình lại dùng mấy từ có chút nặng nề, liền có chút mất tự nhiên mà ngưng bặt.

Vương Tri Tranh lại không để ý tới ngôn từ của Trần Hoài, bình thản ung dung nhận lại chiếc đồng hồ: “Vậy lúc nào em cảm thấy có thể cho tôi gian hoặc trộm, tôi sẽ đưa lại.”

Trần Hoài: “…”

Mẹ nó, biết ngay Vương tổng căn bản không cho mình được chiến tiệm nghi mà, lão này đúng thật miệng lưỡi không chịu thiệt thòi.

Vương Tri Tranh giống như tùy ý để chiếc đồng hồ vào hộp, lại chợt nhớ ra cái gì đó, thuận miệng hỏi: “Lục Ngọc Ca có từng tặng quà cho em chưa?”

Trần Hoài trầm mặc một chút, nhún nhún vai nói: “Từng tặng, sau khi chia tay tôi ném rồi.”

Vương Tri Tranh không rõ nghĩa mỉm cười: “Vậy tâm lý tôi liền cân bằng.”

Không hiểu sao Trần Hoài đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, muốn nói cái gì đó lại không thể nói ra miệng được.

Trước đêm hoang đường kia ở Las Vegas, Trần Hoài vốn tràn ngập đối kháng và phòng bị với thế giới này, tâm lý tựa như một chiếc cửa sắt xếp lâu năm không được tu sửa, rỉ sắt phủ kín, cứng ngắc khô khốc khiến người ta cảm thấy đã không còn khả năng mở ra được nữa.

Mà cuộc hôn nhân hoang đường này lại tựa như người say mơ mơ hồ hồ cố gắng cắm một chiếc chìa không phù hợp vào ổ khóa, hiện tại Vương Tri Tranh lại đang cầm chiếc chìa khóa không phù hợp đó, cố gắng nỗ lực mở ra cánh cửa rỉ sắt này.

Trần Hoài không tin Vương Tri Tranh không biết chiếc chìa khóa trong tay mình căn bản là vô dụng, đã biết rõ là phí công mà vẫn thử đi thử lại hết lần này tới lần khác.

Đó không phải là tác phong vốn có của Vương tổng khôn khéo.

Mà càng khiến Trần Hoài bất ngờ hơn nữa là, anh vẫn luôn cảm thấy mình và cánh cửa rỉ sét kia đã hòa làm một, ghim sâu vào trong cốt nhục mà ngay lúc này Trần Hoài lại chợt cảm thấy nội tâm có chút buông lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.