Vương Tri Tranh tỏ ra vô cùng bình tĩnh đối với việc lên án của Ngụy tiểu công tử: “Bọn tôi là vợ chồng hợp pháp.”
Một câu nói đã chặn đứng tất cả những gì Ngụy Lai Thu định phun ra.
Trần Hoài lại tỏ ra cực độ khinh bỉ việc Ngụy Lai Thu phát hiện ra huyền cơ đằng sau đống bọt kem đánh răng.
Lưu manh hẳn mới chính là Ngụy công tử cậu đi, tâm tư phải xấu thế nào mới có thể sinh ra liên tưởng phong phú tới vậy.
Trần Hoài lắc đầu một cái, quay về buồng tắm súc miệng.
Chờ tới khi cậu làm vệ sinh cá nhân xong đi ra đã thấy Ngụy Lai Thu nằm úp sấp trên ghế sô pha, ôm gối dưa ăn vạ: “Không, Tranh ca, anh không thể đuổi em đi.”
Trần Hoài: “…”
Anh ngồi xuống sô pha đối diện tựa như đang xem trò vui, nhìn Vương Tri Tranh: “Chuyện gì vậy?”
Ngụy Lai Thu nghe thấy tiếng Trần Hoài, lập tức quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nói: “Anh rể, anh phải giúp em!”
Khóe miệng Trần Hoài giật giật: “Khó khăn của đám hào môn mấy người tôi e là không giúp gì được.”
“Không đâu không đâu.” Ngụy Lai Thu ngồi bật dậy: “Anh chỉ cần nói Tranh ca đừng đuổi em đi là được rồi.”
Trần Hoài nhìn về phía Vương Tri Tranh, Vương Tri Tranh mặt không biểu cảm lên tiếng: “Đèn trong nhà đã đủ sáng, không cần chứa thêm một tên kỳ đà cản mũi.”
Trần Hoài vẫn một đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Em đảm bảo mình sẽ như người vô hình, sẽ không quấy rối cản trở các anh.” Ngụy Lai Thu thề son sắt, đang định duỗi tay ôm lấy Trần Hoài cầu xin thì Vương Tri Tranh đá bay: “Tên vô hình cẩn thận tay chân của mi.”
Ngụy Lai Thu ủy khuất thu tay về.
“Hai người rốt cuộc đang nói chuyện gì thế? Tôi nghe không hiểu.” Trần Hoài chen vào.
Ngụy Lai Thu vô cùng đáng thương nhìn anh: “Cha bắt em kết hôn, cho nên em quyết định bỏ nhà trốn đi, hiện tại em là đứa tứ cố vô thân không nhà để về vô cùng đáng thương.”
“Ây…” Trần Hoài cân nhắc một chút: “Cậu có thể tới quán bar ở.”
Ngụy Lai Thu: “Cha đã khóa toàn bộ thẻ của em rồi.”
Vừa nói vừa khoát tay một cái: “Em chính là kiểu phú nhị đại dựa vào người nhà, khóa thẻ tín dụng sẽ hết tiền tiêu trong truyền thuyết.”
Trần Hoài rất hoài nghi Ngụy tiểu công tử không có cái thứ gọi là lòng xấu hổ.
Ngụy Lai Thu tiếp tục bi thảm: “Cho nên nếu các anh không chứa chấp, em sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Vậy sao….” Trần Hoài xoa xoa tay: “Tôi có thể giúp cậu…”
Ngụy Lai Thu hai mắt sáng ngời.
“Giới thiệu mấy cây cầu tốt tốt một chút, đảm bảo vòm cầu cao rộng, tầm nhìn trống trải, thông gió thoáng mát, cậu nhất định ở đến thư thư thái thái.” Trần Hoài nói tiếp.
Ngụy Lai Thu kìm nén không nổi, sắc mặt lúc tím lúc xanh: “Anh rể, không ngờ anh lại là người như thế.”
Vương Tri Tranh ngược lại tỏ ra vô cùng hài lòng: “Đặc biệt xứng đôi với anh.”
Không biết xấu hổ!
Ngụy Lai Thu cắn răng kiên trì: “Không, em sẽ không đi đâu hết.”
Vương Tri Tranh mặt lạnh: “Ra quán bar đi, tôi cho cậu mượn tiền.”
Ngụy Lai Thu: “Có cần phải trả lại không?”
Vương Tri Tranh gật đầu: “Lãi suất cao.”
Ngụy Lai Thu cao giọng khóc lớn: “Anh thay đổi rồi, anh không còn là Tranh ca trước đây nữa.”
Trần Hoài im lặng nhìn Ngụy Lai Thu gào khản cổ không rơi nổi giọt nước mắt nào, cảm thấy mình vẫn còn gặp khá ít loại người trên đời.
So với Trần Hoài, Vương tổng kiến thức rộng rãi bình tĩnh hơn rất nhiều: “Cậu có thể lựa chọn một là mình tự đi, hai là tôi sẽ gọi Ngụy đổng tới khuân cậu đi.”
Ngụy Lai Thu càng gào lớn tiếng hơn: “Ssao anh cứ phải đuổi em đi vậy?”
Vương Tri Tranh: “Tôi và Tiểu Hoài đang hưởng tuần trăng mật.”
Nội tâm Trần Hoài: Phụt….
Ngụy Lai Thu đang gào khóc thảm thiết cũng phải im bặt, hồi lâu sau mới bình tâm lại mà tiếp tục khẩn cầu: “Chỉ ở 2 ngày thôi có được khong? Hai ngày sau em sẽ đi.”
Vương Tri Tranh đang định một mực từ chối, thì chuông di động đột ngột vang lên, anh cầm lên xem: “Là Ngụy đổng….”
Trần Hoài:!!
Ngụy Lai Thu vểnh tai lên.
Chỉ nghe Vương Tri Tranh nói: “Vâng, tôi nghe.”
Rồi lại lấy tay che điện thoại, hỏi Ngụy Lai Thu: ‘Mai cậu có đi làm không?”
Vương Tri Tranh liền đáp lại qua điện thoại: “Có.”
“Vâng, không sao.” Vương Tri Tranh xã giao hai câu liền cúp điện thoại, nhìn về phía Trần Hoài nói: “Tiểu Hoài, để Ngụy Lai Thu ở đây 2 ngày có vấn đề gì không?”
“Hả?” Trần Hoài không ngờ Vương Tri Tranh lại hỏi ý kiến mình, tuy rằng hắn vẫn nói đây là nhà của cả hai nhưng Trần Hoài nào có thật sự nghĩ như thế, lúc Vương Tri Tranh lên tiếng hỏi câu kia thái độ không phải chỉ là tùy tiện nói, mà là những chuyện trong nhà, hắn đều sẽ cùng thương lượng với Trần Hoài đầu tiên.
Nội tâm Trần Hoài thấy cảm động, còn chưa biết phải trả lời thế nào, đã cảm thấy hai tầm mắt cực nóng bắn về phía mình, anh đành bất đắc dĩ: “Em không có ý kiến.”
Lúc này Vương Tri Tranh mới nhìn về phía Ngụy Lai Thu: “Được rồi, vậy cho cậu ở đây 2 ngày.”
Ngụy Lai Thu hoan hô một tiếng nhảy cẫng lên: “Cảm ơn Tranh ca, cảm ơn anh rể.”
Trần Hoài: “…”
Nét mặt tên này cũng thay đổi quá nhanh đi.
Ngụy Lai Thu có được quyền tạm trú trong nhà Vương Tri Tranh, tuy rằng chỉ có 2 ngày nhưng cũng không cản trở cậu ta hớn hở, lúc này lại được voi đòi tiên nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị làm cơm đi.”
Vương Tri Tranh và Trần Hoài nhìn cậu ta chằm chằm.
Ngụy Lai Thu chỉ chỉ hai túi đồ lớn đang để trên bàn, nói với Vương Tri Tranh: “Tranh ca, anh làm đi.”
Vương Tri Tranh tiếp tục nhàn nhãn ngồi trên ghế sô pha uống cà phê: “Nếu hiện tại cậu đang không có tiền vậy thì làm việc nhà để trả tiền thuê đi.”
Ngụy Lai Thu tỏ ra không tin nổi: “Chẳng lẽ không thể cho em ở miễn phí sao?”
Vương Tri Tranh liếc cậu ta 1 cái: “Cho cậu ở miễn phí chỉ có gầm cầu.”
Ngụy Lai Thu oán giận: “Với quan hệ của chúng ta, anh thu tiền không thấy xấu hổ sao?”
“Quan hệ giữa tôi và Tiểu Hoài mới không cần phải nói chuyện tiền nong… còn cậu…” Vương Tri Tranh kéo dài giọng, trên dưới quan sát một phen: “Giảm 20% đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Ngụy Lai Thu sửng sốt nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Đệt.”
Ngữ khí Vương Tri Tranh lành lạnh bắt đầu chỉ huy giúp việc gia đình lâm thời: “Vậy đi, còn không đi nấu cơm?!”
Ngụy Lai Thu tiếp tục triển khai đại pháp chơi xấu: “Em nửa đời làm phú nhị đại, xưa nay chưa từng động vào cái gì, anh muốn em phải làm thật sao?”
Trần Hoài ở một bên tính toán, rồi chen vào: “Tiểu công tử cậu đã sống qua nửa đời rồi, vậy cả đời cậu… có chút ngắn, nhỉ!” giọng nói còn có chút đồng tình.
Ngụy Lai Thu cảm thấy mình có thể bị cái đôi tân hôn phu phu này làm cho tức chết: “Đây là trọng điểm sao?”
Trần Hoài ngẫm lại cảm thấy đối phương nói thế nào cũng là thái tử gia của một tập đoàn lớn, tuy rằng hình tượng đã hoàn toàn tan vỡ, anh cũng không dám xúc phạm thái quá, liền biết nghe lời mà đáp: “Không phải.”
Ngụy Lai Thu: “…”
Không biết tại sao mình lại hoàn toàn không cảm thấy thoải mái gì.
Cậu quyết định thay đổi sách lược, chân chó (nịnh bợ) ôm đùi lớn Vương tổng: “Tranh ca, em đã lâu chưa được ăn cơm anh nấu rồi.”
“Ờ.” Vương Tri Tranh không hề bị lay động: “Hiện tại tôi là người đã có gia đình, về sau cậu càng không được ăn.”
Trần Hoài càng nghe càng cảm thấy không đúng, tuy rằng Vương tổng nói lời thâm tình chân thành khiến anh cảm động nhưng tiếp tục như vậy anh rất dễ gánh trên lưng tội ác lam nhan họa thủy, liền vội vàng nói: “Chủ yếu là do lão Vương quá bận rộn, phú nhị đại cậu chắc không biết, những người tự thân phấn đấu rất cực khổ, giờ còn phải nấu cơm thật sự quá mệt mỏi.”
Lời này nghe có chút đạo lý thế nhưng Ngụy Lai Thu vẫn cảm thấy có chút chói tai.
Trần Hoài đau lòng nhìn vành mắt đen thui của Vương Tri Tranh, quyết định xung phong nhận việc: “Để tôi nấu cơm cho.”
Ngụy Lai Thu còn chưa lên tiếng, Vương Tri Tranh đã phản đối: “Không được, chồng anh không được nấu cơm cho người khác.”
Tinh thần Ngụy Lai Thu lại chịu thêm một cái bạo kích khác: “Hai người có cần buồn nôn tới vậy không?! Ngược cẩu còn không cho ăn, bắt nạt chó quá mức.”
Trần Hoài cảm thấy mình hoàn toàn là nằm không cũng trúng đạn, rõ ràng buồn nôn cũng chỉ có một mình Vương Tri Tranh, mắt thấy Ngụy Lai Thu lại sắp bắt đầu chuối liên hoàn gào khóc rên rỉ, nhanh chóng điều đình: “Rồi rồi, tôi đi nấu cơm, ai cũng không nói nữa.”
Vương Tri Tranh để tách cà phê xuống đứng dậy: “Thôi, để anh.”
Ngụy Lai Thu: Đệt! lại show ân ái!
Trần Hoài lắc đầu một cái: ‘Cứ để em làm cho.”
Cả ngày hôm qua Vương Tri Tranh đều không nghỉ ngơi, tối qua lại ngủ không ngon, cho dù có là tinh anh thì cũng không tài nào chịu nổi.
Trần Hoài thấy Vương Tri Tranh cau mày, bộ dáng bất đắc dĩ, đơn giản kéo người vào phòng ngủ: “Anh đi ngủ một chút đi.”
Ngụy Lai Thu trơ mắt nhìn hai người kéo nhau vào trong phòng, vô cùng đáng thương mà kêu lên: “Bây giờ vẫn đang là ban ngày ban mặt đấy.”
Hai người thì thụt kéo nhau vào phòng có biết xấu hổ không?
“Người vô hình cũng đừng phát biểu ý kiến.” Trần Hoài không thèm quay đầu lại nói, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
“Ngủ một lúc đi, lão Vương.” Trần Hoài ấn Vương Tri Tranh nằm xuống giường.
Vương Tri Tranh bất mãn hiện rõ trên mặt: “Vừa nghĩ tới em nấu cơm cho người khác, anh liền không ngủ được.”
Trần Hoài dở khóc dở cười: “Em nấu cơm cho anh mà.”’
Trần Hoài nói khiến sắc mặt Vương Tri Tranh thoáng dãn ra một ít, thế nhưng vẫn không cam tâm: “Sớm biết thế không cho nó ở lại.”
Trần Hoài nhìn Vương tổng ngày thường hô mưa gọi gió rung chuyển trời đất giờ lại như đứa nhỏ tính toan chi li từng tý một, chợt cảm thấy buồn cười, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ vỗ sau lưng Vương Tri Tranh tựa như đang dỗ dành đứa nhỏ: “Em ngủ cùng anh nhé?”
Vương đại gia được dỗ dành nhu thuận hơn không ít, lúc này mới khẽ hừ một tiếng, ngả đầu xuống giường, đắp chăn, nhìn Trần Hoài chằm chằm: “Mau lên giường đi.”
Trần Hoài bất đắc dĩ lắc đầu, thả rèm cửa xuống ngăn cách ánh sáng chói chang ở bên ngoài, lúc này mới trèo lên giường, chui vào trong chăn.
Người còn chưa kịp nằm xuống đã có một cánh tay vòng qua hông mình.
Trần Hoài cũng không từ chối, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Vương Tri Tranh: “Vỗ lưng cho anh.”
Trần Hoài: “…lão Vương, anh có nên xem lại thân phận mình chút không?”
Vương Tri Tranh đương nhiên nói: “Thân phận anh chính là chồng em, mau vỗ lưng.”
Trần Hoài thầm nghĩ, nếu các nữ đồng nghiệp trong công ty biết được con người thật của Vương tổng thế nào đảm bảo bảng xếp hạng Nam nhân Vương lão ngũ được hoan nghênh nhất công ty sang năm Vương Tri Tranh nhất định sẽ không lọt được vào trong danh sách.
A, không, nghiêm ngặt mà nói, Vương Tri Tranh đã không còn là Vương lão ngũ nữa rồi.
Mà mình cũng thế.
Trần Hoài rơi lệ đầy mặt, vươn tay ôm lấy Vương Tri Tranh, khẽ vỗ lưng cho hắn.
“Có cần em hát ru luôn cho anh không?” Trần Hoài hỏi.
“Em sẽ hát sao?”
“Tất nhiên là không, tùy tiện hỏi thôi.”
“Vậy hát đi…”
Trần Hoài không có hát ru mà trong bóng tối dần truyền tới tiếng hít thở đều đều của Vương Tri Tranh.