Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 39: Thức ăn cho chó từ trên trời rơi xuống



Lúc Trần Hoài ra khỏi phòng ngủ, Ngụy Lai Thu  đã ai oán nhã như bùn, cả người nằm úp sấp trên ghế salon.

Trần Hoài không để ý hai đạo ánh mắt nóng rực đang bắn về phía mình, phẩy phẩu tay nói: “Tiểu công tử tùy tiện, tôi đi nấu cơm.”

Ngụy Lai Thu  gác cằm lên lên tay vịn số pha, ngữ khí u oán: “Giờ em mới biết Tranh phải có người nằm cùng mới ngủ được.”

Trần Hoài sờ sờ căm, suy tư một chút, cuối cùng cho ra kết luận: “Đây là khác biệt giữa trước và sau khi kết hôn đi.”

Ngụy Lai Thu  thở dài: “Em cảm thấy em đã vính viên mất đi Tranh ca.”

Trần Hoài khiếp sợ: “Cậu từng có được anh ấy?”

“Đệt” Ngụy Lai Thu  hận tới cắn răng: “Anh và Tranh thật sự trời sinh một đôi.”

Chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao?

Thần sắc Trần Hoài quá trắng trợn, vì vậy khiến Ngụy Lai Thu  càng thêm bi phẫn.

Trần Hoài nghĩ đối phương dù sao cũng là con trai ông chủ, âu sầu nói: “Tiểu công tử hẳn sẽ không đem ân oán cá nhân vào việc công chứ?”

“Em sẽ!” Ngụy Lai Thu  ngẩng đầu: “Phú nhị đại bọn em đều ngang ngược không nói lý lẽ.”

“Tôi cảm thấy cậu như thế này không tốt chút nào.” Ngữ khí Trần Hoài tỏ ra tận tình khuyên nhủ:”Là nam nhân thì nên rộng lượng một chút.”

“Có tiền thì tâm địa có thể nhỏ nhen.” Ngụy Lai Thu  lầm bà lầm bầm rồi lại lật mình tựa như lật cá trên chảo.

Trình độ đạo đức của phú nhị đại bây giờ đã hạ thấp tới vậy sao?

Trần Hoài vô cùng đau buồn.

Nhưng mà, Ngụy – con cọp giấy –  Lai Thu rất nhanh liền như bong bóng xì hơi: “Với bộ dạng trầm mê nam sắc hiện tại của Tranh ca, nhất định sẽ bên người thân không cần đạo lý….”

Giúp anh mới thật sự là không có đạo lý!

Trần Hoài vô cùng muốn hỏi Ngụy Lai Thu  làm sao lại cảm thấy giúp mình là không có đạo lý?

“Aiz…… anh hùng khó qua ải mỹ nhân…”

Mắt thấy cậu ta dùng từ càng ngày càng có xu thế thái quá, Trần Hoài liền vội vàng nói: “Tôi đi nấu cơm.”

Kết quả, anh vừa vào bếp đã thấy Ngụy Lai Thu  lon ton theo sau.

Trần Hoài: “Tiểu công tử yên tâm, tôi sẽ không đem ân oán cá nhân vào chuyện cơm nước, cậu không cần tới giám sát.”

“Em không tới để giám sát.” Ngụy Lai Thu  giơ tay lên: “Em tới giúp một tay.”

Trần Hoài: “Không phải cậu vừa nói xưa nay chưa từng đụng tới cái nồi sao?”

“Phải.” Ngụy Lai Thu  cười híp mắt: “Có thể học mà.”

Trần Hoài lại lần nữa cảm thấy mình lại thua cuộc.

Ngụy Lai Thu  tiếp tục: “Trước đây, Tranh ca không cho phép em tiến vào bếp, em tin tưởng anh rể sẽ không giống Tranh ca, anh nhất định sẽ không độc tài như vậy, phải không?”

Xem ra vừa nãy Vương Tri Tranh bắt Ngụy Lai Thu  nấu cơm quả nhiên chỉ là cố ý gây khó dễ cậu ta mà thôi.

Trần Hoài ngổn ngang suy tư về hành vi và nội tâm cực kỳ ấu trĩ của các nhân vật cao tầng trong công ty.

Cho nên, bây giờ, Ngụy Lai Thu  căn bản là ôm tâm tư quấy rối xông tới!

Trần Hoài khóc không ra nước mắt, anh cũng muốn trở thành độc tài, không hiểu sao mà anh vẫn luôn không có được địa vị giang hồ như vậy.

Lúc này anh chợt sinh ra một loại kích động mãnh liệt muốn gọi Vương Tri Tranh rời giường.

Vương Tri Tranh lúc này đang say giấc nồng, chờ tới khi hắn tinh thần sáng láng sảng khoái rời giường ra khỏi phòng ngủ đã thấy Trần Hoài và Ngụy Lai Thu  ngồi thẳng tắp trong phòng khách xem tivi.

Vương Tri Tranh nhìn bàn ăn, rỗng tuếch.

“Cơm đâu?” Vương tổng có dự cảm xấu.

Ngụy Lai Thu  vẫn tư thế thẳng tắp như cũ, thái độ vô cùng khiêm tốn: “Cơm sắp đến rồi.”

“Đến?” ánh mắt Vương Tri Tranh nghi hoặc nhìn về phía Trần Hoài.

Trần Hoài day day mi tâm, mặt không chút thay đổi nói: “Ừ, gọi thức ăn ngoài.”

Vương Tri Tranh khoanh tay trước ngực: “Không phải nói tự làm cơm sao?”

Trần Hoài buông tay: “Không nấu được, khét.”

Vương Tri Tranh nghi hoặc liếc nhìn nhà bếp, tất cả vẫn như thường, dường như không có vấn đề gì.

Hắn có chút không yên lòng tự mình đi tới, nhìn nửa phần dưới nhà bếp bị che khuất tầm nhìn, một lát sau, mặt không chút thay đổi đi ra phòng khách: “THức ăn ngoài đã tới chưa?”

“Sắp rồi.” Ngụy Lai Thu  thàn sắc nịnh nọt: “Là em gọi thức ăn cao cấp 5 sao đó.”

Vương Tri Tranh ý vị thâm trường nhìn cậu ta: “Ai trả tiền?”

Ngụy Lai Thu  xoa xoa tay: “Còn không phải đang chờ anh dậy sao?”

Trần Hoài lập tức rũ sạch quan hệ: “Cậu ta gọi, em không cản được.”

Vương tổng rốt cuộc vẫn là Vương tổng, mặt không đổi sắc, bình tĩnh lấy di động ra, mở phần ghi nhớ: “Không sao, cho ghi nợ, sau đó sẽ đòi lại.”

Mấy chữ “Biết xấu hổ” đã sớm biến thành tro bụi trong từ điển của Ngụy tiểu công tử từ mấy năm trước, thờ ơ nhún vai: “Cứ gửi hóa đơn cho cha em lầ được.”

“Tôi sẽ bảo Ngụy đổng trừ trong tiền tiêu vặt của cậu.” Vương Tri Tranh cất di động vào túi.

Ngụy Lai Thu  vươn ra bàn tay Nhĩ Khang*: “Không…”

Thức ăn 5 sao quả nhiên vô cùng sang chảnh, hộp đồ ăn cao cấp bày biện khắp bàn ăn.

Ngụy Lai Thu  vừa ăn vừa hỏi: “Hai người kết hôn lúc nào vậy?”

Vương Tri Tranh đáp một khoảng thời gian đại khái.

Ngụy Lai Thu  nghi ngờ nói: “Nhưng trước đây chưa từng nghe thấy hai người quen biết nhau.”

Lần này Vương Tri Tranh không trả lời thẳng: “Cậu rảnh rỗi như vậy không bằng bỏ thêm tâm tư và chuyện công ty đi.”

Ngụy Lai Thu  thở dài: “Tại sao không thể để em làm một tên phú nhị đại chỉ cần lãng phí thời gian hưởng thụ cuộc sống chứ?”

“Tiểu công tử đã hưởng thụ đủ rồi đi.” Trần Hoài phỉ nhổ: “Trên đời này còn có rất nhiều người không thể hưởng thụ cuộc sống cũng không phải là phú nhị đại đấy.”

Ngụy Lai Thu  suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có chút đạo lý, vì thế mặt mày hớn hở: “Anh nói đúng, như vậy em liền cảm thấy cân bằng hơn nhiều.”

Trần Hoài: “…”

Vấn đề là trong lòng tôi không thấy cân bằng!

Cơm nước xong, Vương Tri Tranh gọi giúp việc giao đình tới nhà dọn dẹp làm vệ sinh, trọng điểm vẫn là cái bếp đã bị tàn phá nghiêm trọng kia.

Cách dùng từ của Trần Hoài vẫn tương đối hàm súc, căn cứ vào mức độ ước lượng sự tàn phá của cái bếp, Trần Trạm cảm thấy cái từ “Khét” kia căn bản không đủ thể hiện một phần vạn tình trạng cái bếp hiện giờ.

“Nổ” xem ra phù hợp hơn.

Tuy rằng Trần Hoài ra sức khôi phục bề ngoài cái bếp trông có vẻ sạch sẽ thế nhưng bộ phận phía dưới…

Thừa dịp Ngụy Lai Thu  đi rửa tay, Vương Tri Tranh sán lại hỏi: “Lai Thu giúp nấu cơm?”

Trần Hoài trả lời cấp tốc: “Không có.”

Trần Hoài cảm thấy mình cũng không tính là nói dối, tối thiểu anh cảm thấy cái từ “giúp” tuyệt đối không liên quan gì tới Ngụy Lai Thu.

Vương Tri Tranh lại hiểu rõ: “Cậu ta hối lộ em cái gì?”

“Một đôi giày vừa size…..” Trần Hoài ý tứ sâu xa: “Đi trong công ty.”

Sau khi Ngụy Lai Thu  cho nổ nhà bếp, song phương trải qua cò kè mặc cả, cuối cùng đưa ra yêu cầu Ngụy Lai Thu  không được gây khó dễ Trần Hoài ở trong công ty để đổi lấy Trần Hoài không vạch trần nguyên nhân hậu quả trước mặt Vương Tri Tranh.

Bất quá lịch sử đen tối của Ngụy tiểu công tử quá nhiều, căn bản không cần anh phải vạch trần.

Vương Tri Tranh xoa xoa đầu vợ: “Em quên mất ở trong công ty em cũng có chỗ dựa sao?”

“Đương nhiên nhớ, dựa vào anh là được rồi.” Trần Hoài hì hì nở nụ cười: “Tiểu công tử chỉ chơi đùa thôi, anh cứ coi như không biết là được.”

“ Nghe lời em.” Vương Tri Tranh đáp, hắn đương nhiên biết chuyện là thế nào, cho nên vừa bắt đầu mới không vach trần Ngụy Lai Thu.

“Nhưng mà hóa đơn giúp việc gia đình cũng sẽ trừ và tài khoản của cậu ta.” Vương tổng tính toán vô cùng chi li, lại lần nữa mở phần ghi chú trong điện thoại ra ghi ghi chép chép.

Cô giúp việc gia đình tới rất nhanh, sau khi nhìn thấy thảm trạng của nhà bếp, cũng kinh hãi một phen, sau đó cường liệt biểu thị phải tính thêm giờ mới chịu làm.

Việc này khiến Ngụy Lai Thu  vô cùng chột dạ, thừa dịp Vương Tri Tranh đang bị cô giúp việc quán lấy đòi thêm tiền đã điên cuồng vẫy tay ra hiệu với Trần Hoài nhắc anh nhớ giữ bí mật cho cậu ta.

Trần Hoài vô cùng nghĩa khí tỏ vẻ mình nhất định sẽ giứ gìn tôn nghiêm của phú nhị đại, tuyệt đối sẽ không bán cậu ta đi.

Hai người dùng ngôn ngữ tay giao lưu xong xuối liền thấy Vương Tri Tranh sảng khoái tăng thêm tiền cho cô giúp việc – đương nhiên vẫn ghi lên đầu Ngụy Lai Thu.

Vì vậy khi cô giúp việc đang vật lộn với cái nhà bếp thì ba người đang nhàn nhã ăn dưa ngoài phòng khách.

Trong lúc Vương Tri Tranh và Trần Hoài đang chịu đựng sự quấy rầy không thôi của Ngụy Lai Thu, cuối cùng cô giúp việc chịu không nổi, gào lên: “Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể tàn phá cái bếp như thế này?”

Một câu nói khiến Ngụy Lai Thu  lập tức im bặt.

Nội tâm Trần Hoài: Cô giúp việc cũng chưa nhận ra sức mạnh của bản thân.

Giữa lúc anh đang sung sướng vì Ngụy Lai Thu  đã câm miệng lại, bỗng nhiên cô giúp việc lại lên tiếng: “Sao ở đây lại có cái đồng hồ, định vứt đi à?”

Ba người quay đầu lại hìn, liền thấy cô giúp việc đang quét dọn cái tủ kính.

Sinh hoạt của Vương Tri Tranh tương đối đơn giản, phòng khách mặc dù có tủ kính thế nhưng hoàn toàn trống rỗng, vì vậy cái đồng hồ lẻ loi ở bên trong liền bị coi là vứt đi.

“Cháu xem một chút.” Ngụy Lai Thu  nhàm chán tích cực vọt tới, cầm cái hộp từ tay cô giúp việc.

“Hóa ra là cái này.” Ngụy Lai Thu  thấy quen mắt, tiện tay đưa lại cho Vương Tri Tranh: “Của anh nè.”

Vương Tri Tranh vươn tay nhận lấy cái đồng hồ, sau đó Ngụy Lai Thu  kêu ré lên: “Không đúng, trên tay anh vẫn đang đeo một cái mà”

Chỉ thấy trên cổ tay Vương Tri Tranh cũng đang đeo một cái đồng hồ giống y đúc cái trong hộp.

Vương Tri Tranh còn chưa trả lời, đã thấy Trần Hoài ngồi bên cạnh đưa tay ra, lấy cái đồng hồ.

Trần Hoài cười cười: “Cái này là của tôi.”

Vừa nói vừa đeo cái đồng hồ lên tay mình, độ dài dây đeo vừa khít với cổ tay.

Trần Hoài đeo đồng hồ xong lại giơ tay ra để song song với tay Vương Tri Tranh, hai cái đồng hồ giống nhau như đúc dưới ánh sáng đền phát ra quang mang lấp lánh.

“Ừm, rất xứng đôi.” Trần Hoài khen ngợi.

Vương Tri Tranh cũng cười cười, vươn tay nắm chặt bàn tay Trần Hoài.

Ngụy Lai Thu: “….”

Đến cùng mình đã làm sai điều gì, rõ ràng đã ăn no vậy mà hai tên kia vẫn cố tình nhét thức ăn cho chó cho mình?

Cô giúp việc cũng không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt cùng thức ăn cho chó từ trên trời rớt xuống phía bên này, cầm theo không ít tiền công rời đi.

Buổi tối, Vương Tri Tranh và Trần Hoài cuối cùng cũng không còn chia phòng, nhưng mà…

“Rõ ràng em đã nói nhận đồng hồ đeo tay sẽ cho anh gian đạo!” Vương Tri Tranh khoanh tay trước ngực, ngữ khí cực kỳ bất mãn.

“Anh đừng loạn thay đổi kịch bản được không?” Trần Hoài oán giận: “Rõ ràng là em nói vô sự lấy lòng không gian tức đạo.”

Lúc trước khi Vương Tri Tranh tặng đồng hồ, Trần Hoài đã dùng câu nói tràn ngập trí tuệ của cổ nhân làm căn cứ để uyển chuyển từ chối.

Ai ngờ Vương tổng lại có thể xuyên tạc câu nói kia thành đức hạnh này, rốt cuộc trong đầu anh ấy chứa bao nhiêu thứ đồi trụy chứ!

Quả thực chính là mỗi đời một khác, các vị cổ nhân mà nghe được Vương Tri Tranh xuyên tạc lời mình nói như thế chắc tức giận tới mức bật mồ sống dậy mất.

Vương Tri Tranh không cho là nhục còn nói tiếp: “Cũng giống nhau cả.”

Trần Hoài: “Giống chỗ nào, anh nói như thế chả khác nào tặng đồng hồ như đi bán dâm vậy.”

Vương Tri Tranh bị Trần Hoài nói như thế, cảm thấy oan ức: “Anh mua dâm còn em bán dâm, em không hài lòng chỗ nào chứ?!”

Trần Hoài: “…”

Vương tổng thật sự cần phải tới bệnh viện chụp phim xem có nhìn ra được sợi dân thần kinh xấu hổ nào không.

Sau một khắc, Vương tổng dùng hành động thực tế để chứng minh thứ gọi là dân thần kinh xấu hổ này vốn không tồn tại trên người mình, chỉ thấy hắn đột nhiên nhào lên tư thế như mãnh hổ vồ mồi xông tới đè hẳn lên người Trần Hoài, đặt anh ở dưới thân.

“Á…” Trần Hoài kêu la thảm thiết.

Vương Tri Tranh đè lên bất động.

“Xuống.”

“Không xuống.” Vương Tri Tranh nghiêng đầu gặm cổ vợ: “Cho em mua dâm.”

Bị Trần Hoài một cước đá qua một bên.

“Á….” Lúc này lại tới phiên Vương Tri Tranh kêu lên một tiếng.

“Vừa nghĩ tới thái tử gia ở phòng cách vách, em liền không cứng nổi.” Trần Hoài đắp kín chăn, hết sức nghiêm túc nói.

Vương Tri Tranh nghiến răng nghiến lợi: “Anh sẽ nhân số nợ của nó lên gấp mười lần.”

Cùng lúc đó, Ngụy tiểu công tử ở phòng cách vách không rõ đầu đuôi mơ hồ nghe thấy một tiếng mắng chửi tức giận từ đâu vọng tới: “Hoang dâm vô độ! Cầm thú!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.