Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 110: Tứ Đạo Cảnh




Năm nữ tử hôm nay Vạn Phương mời đều là sư tỷ muội của nàng.

Ở Linh U Tử, Vạn Phương đứng hàng thứ tư, mỹ nữ mặc quần áo vàng chính là Đại sư tỷ của các nàng, tên là Mạc Khinh Văn.
Mạc Khinh Văn hơi có chút hứng thú với ba người Trần Thất.

Nhưng nàng cũng không có tu vi Lưu Hỏa Kim Đồng Kiếm của Trần Thất nên không nhìn thấu tu vi của ba người này.

Thấy một câu của Trần Thất đã vạch trần tu vi cao thấp của sư tỷ muội các nàng, Mạc Khinh Văn không khỏi chấn động trong lòng, vẻ mặt cũng không thay đổi nói:
- Đạo huynh nói đúng, tỷ muội chúng ta đều là tu vi luyện khí nhập khiếu.

Với tư chất của tỷ muội chúng ta có lẽ trên đời này đều không thể vượt qua cánh cửa cảm ứng thiên địa kia.

Nhưng gần đây có một động phủ của thượng cổ tiên nhân xuất thế, nếu có thể có được những món đồ trân quý trong đó thì sẽ có bảy tám phần hi vọng vượt qua được cánh cửa cảm ứng thiên địa kia.

Không biết vị đạo hữu đã từng nghe nói qua về Tứ đạo cảnh?
Trần Thất lặng lẽ cười cũng không trả lời ngay mà ba phải cái nào cũng được nói một câu:
- Mỗ gia nguyện nghe rõ ràng.
Mạc Khinh Văn cũng không cần Trần Thất đánh tiếng, liền ngồi xuống bàn của bọn họ, cười nhẹ nói:
- Không biết vị đạo hữu này ở tầng cảnh giới luyện khí nào?
Trần Thất hơi sửng sốt, vẫn ăn ngay nói thật nói:
- Ta cũng chỉ ở cảnh giới luyện khí nhập khiếu.
Trong lòng Mạc Khinh Văn lập tức nắm chắc mấy phần, thản nhiên cười nói với Trần Thất:
- Tu tiên xưa nay trừ bỏ có tư chất, có cơ duyên, có đạo pháp thì vẫn trọng đạo tâm nhất.

Một đạo tâm tinh thuần, rất nhiều cửa ải khó khăn sẽ dễ dàng vượt qua.

Đạo tâm hỗn độn thì dù có đạo quyết thượng thừa, vô số cơ duyên, tư chất thiên thành cuối cùng cũng có thể bị kẹt chết ở một tầng quan ải luyện khí nào đó, không có cách nào tiến thêm.


Chỉ là đạo tâm hư vô mờ mịt, căn bản không có cách gì đo lường được, thượng cổ tu sĩ mặc dù có đủ loại phương pháp tôi luyện đạo tâm nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.

Mãi đến hơn một ngàn năm trước mới có người sáng chế một môn kỳ ảo.

Môn kỳ ảo này không phải là đạo thuật, cũng không dùng đến đấu pháp, cũng không có hiệu quả tăng trưởng tu hành gì mà duy nhất có thể sử dụng đó là rèn luyện đạo tâm.
Mạc Khinh Văn thấy sắc mặt Trần Thất không có biến hóa, liền tự tiếp tục nói:
- Quyển đạo thư này chia đạo tâm thành bốn cảnh giới, gọi là Tứ đạo cảnh.

Phân sơ cảnh, Tâm cảnh, Hóa cảnh, Cực cảnh.

Nếu tham ngộ sơ cảnh ảo diệu, tu luyện sẽ nhanh gấp mười lần tu sĩ bình thường, khi đấu pháp có thể dùng toàn bộ pháp lực.

Tu sĩ bình thường có mười phần pháp lực có đến bảy phần là không dùng được.

Đệ tử danh môn đại phái mười phần pháp lực, chỉ có thể sử dụng sáu đến bảy phần.

Chính vì vậy một vài tên tán tu cũng không địch nổi một đệ tử đại phái danh môn cùng cảnh giới.
- Tâm tình thành công, chẳng những tu luyện đạo pháp so với người tu đạo bình thường mau lẹ hơn mà còn có thể trợ giúp đột phá cánh cửa luyện khí cảm ứng, làm cho cánh cửa này trở nên không hề trở ngại.

Mà chẳng những có thể đem toàn bộ pháp lực bản thân phát huy ra còn có thể vận dụng pháp lực tự thân tinh diệu hơn, không lo lãng phí.
- Hóa cảnh có thành tựu chẳng những có thêm Sơ cảnh cùng Tâm cảnh chi diệu, cũng có trợ giúp đột phá tầng kim đan, giúp ích lớn đối với việc thao túng thiên địa nguyên khí.

Cũng có thể vận dụng thiên địa nguyên khí giống như pháp lực mà mình tu luyện ra.
Trần Thất nghe đến đây đã sợ hãi.

Hắn học thượng cổ đạo thuật, cũng biết thời thượng cổ không phải là khó có được đạo quyết, cơ duyên tư chất.


Những người thiên tư hơn người chưa bao giờ thiếu, nhưng đạo tâm lại không dễ, dù thế nào cũng phải dùng hết mọi thủ đoạn, tìm kiếm khắp thế gian mới có thể ngẫu nhiên đạt được.

Vì vậy tu luyện đạo tâm mới là một cửa ải khó nhất.
Nhất là chín tầng luyện khí, có một số cảnh giới chỉ cần có đạo quyết thích hợp, cố gắng tu luyện, tích lũy theo ngày tháng là có thể vượt qua.

Nhưng ngay cả tầng luyện khí thứ ba và thứ sáu, đạo tâm không đủ thâm hậu thì khó như lên trời.
Tứ đạo cảnh là sáng kiến chưa từng có trong thời thượng cổ, kinh hãi thế tục.
Mạc Khinh Văn thấy Trần Thất cuối cùng giật mình không phải không chút bận tâm nữa trong lòng hơi chút đắc ý, tiếp tục nói:
- Một cửa cuối cùng của Tứ đạo cảnh, thậm chí có truyền thuyết nói rằng có thể tu thành thực tiên, đột phá tiên phàm là một bí mật rất lớn.

Tòa động phủ thượng cổ tiên nhân mà chúng ta tìm kiếm liền cất giấu bộ đạo thư này, không biết huynh có cảm thấy hứng thú hay không?
Trần Thất hơi hơi suy nghĩ xong hỏi:
- Bí mật lớn như vậy, không biết vì sao mấy tỷ muội các ngươi nói cho ta biết?
Mạc Khinh Văn hơi hơi đỏ mặt, nói:
- Chuyện này đã không còn là bí mật nữa, ít nhất sáu bảy môn phái tiên đạo đã biết rồi.

Chỉ cần đạo huynh hơi hỏi thăm một chút sẽ có thể thăm dò tình hình cụ thể trong đó.
Trần Thất hơi suy nghĩ, lại hỏi:
- Những tiên đạo môn phái kia có đại môn phái của Tam phái Lục đạo không?
Trần Thất tất nhiên là không tin lời Mạc khinh Văn.

Nếu chuyện này rất nhiều người biết, Tam phái Lục đạo chỉ cần phái ra một trưởng lão, chẳng phải lập tức có thể chiếm được tòa động phủ thượng cổ tiên nhân này sao? Sao có thể đến lượt môn hạ đệ tử La Phù thất chân đến nhớ thương đồ vật này.
Mạc Khinh Văn mặt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Người sáng chế ra quyển đạo thư này năm đó đã phát hành thiên hạ, chỉ là ngàn năm qua những môn phái khác đã không còn lưu truyền.
Trần Thất lúc này mới hiểu, nói tiếp:
- Nói đúng ra là… đại môn phái trong Tam phái Lục đạo đều có dấu quyển đạo thư này, cũng không cảm thấy trân quý nữa?

Mạc Khinh Văn khẽ gật đầu, coi như một cách thừa nhận.

La Phù Thất Chân chẳng qua chỉ là tán tu nhị tam lưu, cũng không đủ để so sánh với đại môn phái của Tam phái Lục đạo.
Trần Thất và Mạc Khinh Văn nói một hồi bỗng nhiên liếc nhìn Hứa Lý cùng Ứng Ưng một cái, hai thằng nhóc này quả nhiên đỏ mặt, Hứa Lý lắp bắp nói:
- Thất thiếu chớ trách, có những lời huynh đệ chúng ta chưa dám nói.
Trần Thất cười buông tha hai người bọn họ, lúc này mới nói với Mạc Khinh Văn:
- Tứ đạo cảnh thì sư trưởng bổn môn vẫn chưa nói với ta, có lẽ là cảm thấy tu vi của ta chưa đủ.

Nếu mấy vị nữ đạo hữu không chê thì ta đồng ý tham dự việc này.
Mạc Khinh Văn lập tức vui mừng, nàng hiểu lầm Trần Thất là đệ tử phái Thanh Thành, biết hắn sẽ không ham tòa thượng cổ tiên nhân động phủ kia lúc này mới nảy lòng tham muốn cho Trần Thất nhập bọn.

Trần Thất lúc này đồng ý, Mạc Khinh Văn trước cáo tội, cùng tỷ muội mình bàn bạc về chi tiết hợp tác cụ thể.

Trần Thất cười như không cười nhìn Hứa Lý cùng Ứng Ưng một cái, hai tiểu tử này biết sự việc bại lộ, Hứa Lý xấu hổ cười nói:
- Lúc ấy chúng ta còn không biết huynh đệ chúng ta vừa gặp mặt đã quen cho nên thổi phồng một chút.

Vạn Kỳ triệu tập rất nhiều người thật ra là vì tòa động phủ này, không phải vì đạo thư của Thiên Hà lão tổ.
Trần Thất lúc này mới thoải mái.

Một môn phái võ lâm, dù có chút thế lực triệu tập người trong tiên đạo đến trợ giúp cũng không hẳn có thể đi chú ý một bộ thiên thư ở ngoài mấy vạn dặm.

Cho dù lúc này hắn ra roi thúc ngựa chạy qua thì sự tình bên kia đã sớm vật đổi sao dời, huống chi thiên thư của Thiên Hà lão tổ có rất nhiều đại môn phái chú ý, sao có thể đến lượt một nhân vật võ lâm như hắn?
Vạn Kỳ cùng em gái Vạn Phương có chút thủ đoạn, triệu tập đồng môn và bạn bè muốn thăm dò một tòa động phủ cổ tiên nhân mới được phát hiện ở Dương Châu.

Chuyện này trái lại còn có thể tin.

Thượng cổ tiên nhân bậc này tu vi hoặc là không tầm thường nhưng cũng chưa chắc bằng đại trưởng lão cùng thời của Tam phái Lục đạo.

Những cổ tiên nhân này lưu lại đạo quyết, pháp khí, truyền thừa… cũng có một ít môn phái nhỏ rất mơ ước, đối với một ít tán tu mà nói là một món hời lớn.

Nhưng đối với những danh môn chính phái kia mà nói thì ngay cả nhìn cũng lười nhìn một cái.
Cho dù thiên thư của Thiên Hà lão tổ xuất thế, Diệt Tình Đạo, Vong Tình Đạo, Chân Không Đạo cũng chẳng qua chỉ là đều tự phái một đệ tử chân truyền, còn có rất nhiều ý tứ lịch lãm.


Còn phái Thanh Thành, Tiên Thiên phái, Linh Kiệu tiên phái, Trường Sinh Đạo, Chính Nhất Đạo, Thái Bình Đạo căn bản cũng chưa từng phái đệ tử ra, có thể thấy tầm mắt của những đại môn phái này.
Một đạo pháp quyết huyền diệu đã đủ một đường tu hành đến cảnh giới thông thiên, dù nhiều đạo quyết huyền diệu nữa cũng vô dụng.

Người tu đạo cầu là cảnh giới cao thấp, không phải cầu sở học uyên bác.

Mà học càng nhiều lại chia mỏng tinh lực đổi lại càng thêm khó có thành tựu.
La Phù lục nữ bàn một lát liền thống nhất ý kiến.

Đối với lần hợp tác này thì Vạn Phương mười phần đồng ý với đại sư tỷ Mạc Khinh Văn, cảm thấy ba người Trần Thất đúng là đối tượng có thể tin tưởng.

Vạn Phương nhìn trộm ba người Trần Thất, Ứng Ưng, Hữu Lý thấy vẻ mặt bọn họ giống như không có biến hóa nhiều, đối với động phủ thượng cổ tiên nhân cũng không bàn bạc nhiệt tình.

Càng khiến cho nàng tin ba thiếu niên tướng mạo không tầm thường này xuất thân danh môn đại phái, nhất định sẽ không ham lợi ích.
La Phù thất chân tuy nghe có chút khí khái là người trong tiên đạo, nhưng người có tu vi cao nhất cũng chẳng qua cảnh giới luyện khí ngưng sát, bởi vì không có pháp quyết tu luyện cương khí nên chỉ có thể dừng ở đỉnh núi ngưng sát, rất nhiều năm khổ luyện cũng không có tiến thêm.

Đệ tử chân truyền của La Phù thất chân còn chưa có một người có thể đột phá đến cảnh giới luyện khí tầng thứ ba cảm ứng.

Vạn Phương và Mạc Khinh Văn cảm thấy thương lượng xong đều cảm thấy đạo pháp làm trọng, liền để Mạc Khinh Văn đại diện sáu cô gái đi qua bàn bạc với Trần Thất.

Các nàng chỉ chọn đạo thư, nếu có pháp khí gì trong động phủ liền để lại cho mấy người Trần Thất.
Trần Thất còn chưa kịp đáp ứng Hứa Lý đã cao hứng nói:
- Thất thiếu lần này ra ngoài cũng không phải vì tế luyện một thanh phi kiếm sao? Nói không chừng bên trong tòa động phủ kia lại có sẵn, ngươi lấy vật ấy chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?
Mạc Khinh Văn vừa rồi nghe Trần Thất nói thế, càng khẳng định thân phận của Trần Thất, lập tức cũng cười nói:
- Nếu thật sự bên trong có một thanh phi kiếm thượng đẳng, Thất thiếu có được nói không chừng trong môn phái cũng hãnh diện rất nhiều.
Trần Thất nghe nữ tử xinh đẹp này cũng học Hứa Lý xưng hô mình là Thất thiếu thì không khỏi hơi có chút lạ, chẳng qua hắn cũng không sửa đúng.

Đối với Trần Thất mà nói tuy tu vi của hắn chỉ là luyện khí nhập khiếu nhưng đã từng giao đấu với đại yếu tu vi đến tầng luyện khí ngưng sát, còn từng giao thủ với ngay cả chân truyền đệ tử của Tam phái Lục đạo.

Trong lòng đã nuôi dưỡng thành một loại khí chất cương quyết mạnh mẽ, khinh thường những việc như giấu diếm thân phận, chỉ cần thoáng dẫn người ta nghĩ sai là đủ rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.