Bên này Trần Thất gi.ết ch.ết Hắc Công Trác dễ như trở bàn tay, thu phục thuộc hạ của ông ta, làm cho ba con hổ yêu bên kia đang muốn nghỉ ngơi đều sợ hãi.
Chẳng qua không đợi bọn họ kịp phản ứng thì Trần Thất đã dẫn thuộc hạ xông tới đánh lén về phía bọn họ.
Trần Thất đạp lên đầu quân sư đầu heo vốn là thuộc hạ của Hắc Công Trác, con heo yêu này có cơ thể to béo, đạp lên rất là thoải mái, bên ngoài cơ thể lại có hỏa nha đang tung bay, thật sự uy phong lẫm liệt.
Ba huynh đệ Vương Sơn Quân muốn chạy trốn nhưng bị Trần Thất phóng hai lượt Hỏa Vũ Tiễn tới, lập tức làm cho ba huynh đệ bọn họ từ bỏ ý nghĩ bỏ trốn.
Pháp thuật tạo gió của ba con hổ yêu này tuy có thể thổi bay Lưu Hỏa Thiên Đăng của Hắc Công Trác, nhưng lại không làm gì được Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất, lúc nãy nếu không phải Trần Thất cố ý nương tay thì ba con hổ yêu này đã bị bắn chết rồi.
Ba huynh đệ Vương Sơn Quân âm thầm kêu khổ, một tên Hắc Công Trác thì không nói, pháp lực lợi hại, thuộc hạ tiểu yêu cũng nhiều, ba huynh đệ bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng có thể ngang vai ngang vế.
Nhưng gặp phải một nhân vật có pháp lực lợi hại hơn Hắc Công Trác gấp mười lần, thuộc hạ cũng nhiều hơn Hắc Công Trác ba lần, ánh mắt của ba huynh đệ đều có chút tuyệt vọng.
Trần Thất nhìn đám yêu binh này, trong lòng đã không nghĩ tới cách đánh trận này, mà nghĩ tới tiếp theo nên phát triển “Sự nghiệp của Trần Đại đương gia” hắn như thế nào.
Chỉ cần thu phục ba con hổ yêu này, cộng thêm thuộc hạ của Hắc Công Trác để lại nữa, trong tay Trần Thất đã vượt qua một ngàn ba trăm người và yêu, tốp binh lực này muốn làm chuyện lớn thì còn lâu mới đủ, nhưng dùng để cắt đất xưng danh Sơn đại vương thì cũng xem như là một đội quân tinh nhuệ.
“Ta đã hỏi qua lão nhân Bức Cát kia, chín huyện bốn phủ quận Thiên Đô, ngoại trừ có chín tòa huyện thành bị Trảm Yêu tướng quân Hỏa Toan Nghê Vương Đương chiếm mất, bản thân Thái thú Triệu Mãn Trà chỉ chiếm mỗi phủ Bàn Long, con yêu vương kia ở phủ Trần Lưu, hai đứa con trai con gái của Triệu Mãn Trà là Triệu Hồng Bào và Triệu Quan Âm một người ở phủ Đại Danh, một người ở phủ Thiên Vận, mười tòa huyện thành còn lại đều chỉ có những binh lính già cả yếu bệnh, bởi vì quá mức nghèo khó lại hay bị cắt đứt đường xá nên chiếm được thì cũng bị cướp lại ngay.
Ngay cả Toan Nghê vương lúc này cũng không muốn gây chiến.
Nếu như ta đã có cơ hội này, tại sao lại không tiến đánh mười tòa thành còn lại?”
Lúc đầu Trần Thất không thể ở lại quận Đô Lương nữa, tới quận Thiên Đô vốn dĩ cũng tính tạm ổn định cuộc sống ở đây, sau đó có ý dựa vào năng lực của bản thân cất đầu dậy.
Đến lúc tới được quận Thiên Đô, gặp tình cảnh như bây giờ thấy khác hoàn toàn với tưởng tượng của chính mình, đâu đâu cũng nhốn nháo hoảng loạn, căn bản không ai quản thúc thì cũng không kiêng kị gì nữa.
Vả lại trong tay hắn có hơn một ngàn tạp binh, so với ba vạn thần binh của Thái thú Triệu Mãn Trà và năm vạn đại quân của Trảm Yêu tướng quân Hỏa Toan Nghê Vương Đương, tất nhiên chỉ là một con tép riu, nhưng so với bên ngoài thì hai đội đại quân đó cũng có thẻ tính là một đội quân mạnh.
Trần Thất đang suy nghĩ mình nên xuống tay như thế nào mới có thể bắt được nhiều cá nhất, bên kia Vương Sơn Quân và hai vị ca ca của hắn cũng bị Bức Nghênh, Bức Cát dẫn người bao vây.
Ba con hổ yêu này tuy cũng có chiêu pháp thuật tạo gió nhưng lại không giống Lưu Hỏa Thiên Đăng của Hắc Công Trác, lực sát thương mạnh nhất cũng chỉ có thể thổi bay người ta thôi.
Thuộc hạ của Trần Thất đa số là yêu quái, tên nào tên nấy da dày thịt béo cũng chỉ bị đánh lăn lộn mấy vòng liền có thể đứng lên tham chiến tiếp.
Cộng thêm gần đây Trần Thất liên tục dẹp xong hai hang ổ của Yêu vương, thu hàng tàn binh của Tiểu Phái, cũng tính là “Đại thắng” liên tục, nên khí thế của binh lính dưới trướng cũng dâng cao, Vương Sơn Quân bên này thì từ lâu đã không còn chút nhuệ khí nào.
Vương Sơn Quân nhìn thấy Trần Thất đứng trên một con heo vừa cao vừa to, ánh mắt sáng quắc, giống như lại muốn phóng ra pháp thuật Hỏa Tiễn lợi hại kia, trong lòng lập tức hồi hộp nghĩ thầm: “Nếu bây giờ đã ngã xuống rồi mà lại tiếp tục ngoan cố, chỉ sợ hắn đang nghĩ muốn ngâm rượu phong thấp xương hổ vậy, dù sao cũng không thể cứu vãn nữa, dứt khoát đầu hàng thôi.”
Vương Sơn Quân rống lên một tiếng nói:
- Vị lão gia này, Vương Sơn Quân mỗ khâm phục người là một anh hùng nên đồng ý đầu hàng người, làm lính tiên phong.
Không biết vị lão gia này có chịu kết giao không?
Trần Thất hét to:
- Nếu đã chịu đầu hàng thì nhanh buông vũ khí trong tay xuống.
Vương Sơn Quân hết cách, chỉ có thể bỏ thương sắt trong tay xuống, hai vị ca ca cũng theo hắn ném vũ khí trong tay đi.
Trần Thất lại dễ dàng thu phục thêm một đám yêu binh.
Đây cũng không phải bởi vì yêu quái núi Phù Lăng quá yếu mà do Trần Thất có được đạo quyết trong ba trang sách vàng, chính là đạo thuật thượng cổ, cao minh hơn tam phái lục đạo hùng mạnh nhất của môn phái tiên đạo hiện nay rất nhiều.
Những tên yêu quái chỉ dựa vào bản lĩnh của mình lĩnh ngộ thì làm sao có thể so được với đạo thuật thượng cổ truyền thừa được?
Mấy lần trước Trần Thất công phạt gặp phải Dã Áp tinh Linh Mao đại vương, Diêu Tử đại vương đều thuộc loại chim, đều bị hắn luyện hóa thành hỏa nha.
Sơn dương quái Hắc Công Trác thì hắn đã đồng ý với Bức Cát phải nhổ cỏ tận gốc.
Trần Thất cũng nghĩ qua, nếu như mình muốn thu Hắc Công Trác làm thuộc hạ sẽ làm lòng của người nhà họ Bức trở nên nguội lạnh, vả lại hắn lại không thiếu một thuộc hạ yêu quái như thế, nên cũng không có ý nghĩ chừa một con đường sống mà ra tay gi.ết ch.ết hắn.
Nhưng lần này thu phục ba con hổ yêu, hắn nhìn liền có mấy phần yêu thích, trong lòng nói thầm: “Ta thường thấy võ tướng thành danh đều có một con thú tốt để cưỡi, nhưng đám thuộc hạ yêu quái lại không có tên nào có thể ngồi, con heo yêu dưới chân này có thân thể to béo, nhưng cưỡi một con heo ra trận lại thành cái gì? Ba con hổ yêu này to lớn mạnh mẽ, vừa hay có thể làm thú cưỡi, còn có thể thay đổi.”
Ba huynh đệ Sơn Quân Vương bên này quỳ gối đầu hàng, Trần Thất liền kêu người kéo chúng tới, hắn phóng ra mấy miếng Phù Tiền Kim Cương Tam Muội Chân Hỏa tích góp được từ trong toà tháp cổ bên trong đan điền, biến thành ba quyển kinh văn rơi vào trong thức hải của ba con hổ yêu kia, lớn tiếng nói:
- Pháp lực của các ngươi thấp như vậy nhưng nếu đã đầu quân làm thuộc hạ của ta, thì ta sẽ cho các ngươi chút đồ tốt, chỉ cần cố gắng tu luyện quyển kinh văn này thì sẽ có một ngày có thể trở thành đại yêu.
Ba huynh đệ Vương Sơn Quân được Trần Thất ban thưởng, trong lòng mừng vừa buồn, buồn là hôm nay phải làm thuộc hạ của người khác, vui là có được kinh văn thần diệu như thế.
Yêu quái tu luyện đều là tự mình lĩnh ngộ, không có truyền thừa, trừ hạng tư chất tự nhiên siêu phàm, có năng lực hơn người mới tính là bước vào con đường tu luyện, thì cũng chỉ có thể biến thành người, kéo dài tuổi thọ tới mấy trăm năm, cực kỳ khó mà có được thành tựu cao.
Bây giờ có được quyển kinh văn này, trong lòng ba huynh đệ Vương Sơn Quân vui mừng nhiều hơn bi thương, nhưng trong chốc lát chỉ còn lại niềm vui.
Trần Thất mang theo đám thuộc hạ tự tăng thêm rất nhiều này, đang muốn chạy về huyện thành Tiểu Phái, đột nhiên nhìn thấy phía đằng xa bụi bặm nổi lên mịt mù, bụi bặm lần này nhiều hơn bụi bặm của trận đại chiến với Hắc Công Trác vừa nãy gấp mười lần, hẳn là một đội quân có kỷ luật nghiêm minh đang chạy về phía này.
Trần Thất vội vàng thả hỏa nha ra cho bay lên không trung để tuần tra, lại nhìn thấy một đội quân có hơn ba ngàn người đang men theo con đường quanh co khúc khuỷu tới đây, bầu không khí trong quân đội đó vô cùng tàn khốc, rõ ràng là muốn tới đánh trận.
Trần Thất hơi sững sờ, nghĩ thầm: “Đây lại là đội quân từ đâu tới?”
Hắn thấy đội quân của đối phương nghiêm chỉnh hơn của mình, liền không ở nơi này bày trận tiếp mà hạ lệnh cho toàn quân đi nhanh, trước khi quân đội của đối phương tới phải chạy về huyện thành Tiểu Phái.
Hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức ở huyện thành này, có tường thành làm chỗ dựa, so với việc giao chiến trên đất bằng cũng có lợi hơn.
Trần Thất vừa mới trở về huyện thành Tiểu Phái thì đội quân kia liền bày binh dưới chân thành, một tên tiểu tướng đội mũ, mặc áo giáp trắng, phi ngựa đi ra quát:
- Ta chính là Triệu Hồng Bào, nhi tử của Thái thú Triệu Mãn Trà, các ngươi là yêu quái từ đâu tới mà lại dám chiếm cứ huyện thành, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Từng người nhanh ra đây chịu trói, ta còn có thể nhìn tới phần trời xanh có đức hiếu sinh mà cho các ngươi một cơ hội, còn không thì khi ta đánh sập toà thành trì này sẽ lột da rút gân đám yêu quái các ngươi cho chúng tướng sĩ của ta ăn mấy bữa thịt ngon.
Tên tiểu tướng áo bào trắng này nói chuyện cực kỳ hung ác, trong lòng Trần Thất cũng có chút tê tê.
Chẳng qua hắn cũng là một tên hung ác, sao chịu để cho tên Triệu Hồng Bào chửi rủa ngay trước mắt? Lập tức đứng ở đầu tường quát:
- Ngươi thì có bản lĩnh gì mà dám ở đây to mồm như thế? Nói không chừng là ta bắt ngươi lại, đút cho ba con thú cưỡi của bổn Đại đương gia ăn đấy.
Trần Thất vừa vẫy tay, ba huynh đệ Vương Sơn Quân bất đắc dĩ hiện nguyên hình, lại là ba con mãnh hổ sặc sỡ, con nào con nấy lớn hơn những con hổ bình thường gấp hai lần, to bằng một con trâu đực.
Ra sức gầm thét, cố gắng tạo ra gió lốc, cũng gây ra thanh thế rất lớn.
Triệu Hồng Bào thấy Trần Thất lớn lối như thế, cũng không đi nhìn con hổ yêu mà cười lạnh một tiếng, từ trong túi kẹp trên yên ngựa lấy ra một vật, quăng lên không trung, chỉ thấy mười hai miếng lôi châu ở giữa không trung nổi lên tiếng sấm rền vang.
Trần Thất thấy tên tiểu tướng áo bào trắng này biết sử dụng pháp thuật, trong lòng không khỏi có chút nghiêm nghị, nghĩ thầm: “So pháp thuật, ta sợ ngươi chắc?”
Hắn tiện tay ném Lục Đạo Hắc Tác ra, biến thành sáu luồng khí đen, uốn lượn bay ra, nhưng khi đụng phải mười hai miếng Lôi Châu, chỉ “đoàng” một tiếng rồi bị đánh rơi xuống đất, nguyên khí trên Lục Đạo Hắc Tác tiêu tán đi không ít, ngay cả cấm chế Trần Thất tế luyện cũng buông lỏng.
May mà Trần Thất nhanh chóng thả một con hỏa nha ra bắt Lục Đạo Hắc Tác về.
Hắn kiểm tra một lượt, biết chỉ cần tế luyện lại thì Lục Đạo Hắc Tác này vẫn có thể dùng tiếp, lúc này mới hơi yên tâm.
Triệu Hồng Bào đánh rớt Lục Đạo Hắc Tác, liền thu lại Lôi Châu, cười lạnh nói:
- Ngươi còn có thủ đoạn gì có thể chống lại Lôi Châu của ta?
Trần Thất cười đắc ý, co hai tay dưới sườn vận chuyển Thái Thượng Hóa Long quyết đánh ra một chiêu Chân Long Pháo.
Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo tuy uy lực không cao nhưng mạnh ở chỗ có thể thay đổi thất thường, dùng rất tiện, cho nên lúc đối địch Trần Thất thường hay dùng đến.
Nhưng một chiêu vừa nãy bị thất bại nên mới dẫn chân hỏa ra.
Hắn tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết lâu rồi, so về uy lực, Chân Long Pháo mạnh mẽ bá đạo hơn cả Hỏa Vũ Tiễn, chính là bản lĩnh mạnh mẽ nhất của Trần Thất.
Khi hắn không lo lắng gì mà phát ra Chân Long Pháo, Triệu Hồng Bào liền biến sắc, vội vàng vỗ lên Hộ Tâm Kính, khôi giáp sáng bạc trên người liền tuôn ra một đám ánh sao bảo vệ toàn thân.
Chân Long Pháo đến rất nhanh, vừa nổ liền đánh văng cả người và ngựa của Triệu Hồng Bào ra hơn mười trượng.
Triệu Hồng Bào xoay người một cái vững vàng đáp xuống đất, ngựa trắng dưới chân của hắn đã bị đánh tan thành tro bụi, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thái Thượng Hóa Long quyết thôn tính vạn vật, một chiêu Chân Long Pháo vừa nãy đã giế.t ch.ết con ngựa, rồi cắn nu.ốt tinh huyết nên mới có kết cục như thế.
Triệu Hồng Bào không biết rõ, chỉ nói pháp lực của đối thủ lợi hại, khôi giáp của chính mình cũng mạnh mẽ, hắn vươn tay chỉ Trần Thất, hét lên:
- Ngươi đã không biết hối cải thì đừng có trách ta ra tay độc ác, Hồng bào quân, bày trận!.