Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 89: Tầm Nhìn Hiểu Biết




Mặc dù Loan Hề đã tu luyện thành công Diệt Tình Sát nhưng dù sao công lực vẫn còn yếu, dù cho nàng có thể tu luyện Diệt Tình Sát đến cảnh giới cao nhất đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ tới mức có thể cưỡi gió, vẫn không thể nào đuổi kịp hỏa nha của Trần Thất.
Tuy rằng Loan Hề còn có hai đạo kiếm khí được sư phụ La Băng Tâm phong ấn vào bên trong cơ thể, nhưng dù gì nàng cũng đã tu Diệt Tình Sát thành công, bước vào cảnh giới mà người thường không thể với tới.

Nếu nàng vẫn phải mượn ngoại lực giúp đỡ thì chẳng phải đang nói với mọi người rằng Loan Hề nàng không có năng lực sao? Nhất là Loan Hề đã từng tiêu hao hết hai đạo Diệt Tình kiếm lên Trần Thất nhưng đều không có chút hiệu quả nào, chính vì vậy trong thâm tâm Loan Hề không khỏi sinh ra một ý nghĩ, chính là cho dù nàng có sử dụng Diệt Tình kiếm thì cũng vô dụng.
Trần Thất bên này mới bay đến giữa không trung thì thấy hai tay Loan Hề phát ra ánh sáng bạc, tạo thành một vòng tròn từ trái sang phải, sau đó liền phá vỡ Hỏa Vũ Tiễn của mình, ngửa đầu nhìn hắn một cái rồi thi triển độn thuật chui xuống dưới đất.
Trần Thất từ bỏ ý định phóng Hỏa Vũ Tiễn ra, bởi vì Loan Hề đã trốn vào trong lòng đất, làm như vậy chỉ tổ lãng phí pháp lực.

Hắn vỗ đôi cánh, chớp mắt đã bay hơn mười dặm, thấy phía dưới có một cái gò đất lúc này mới thuận theo cơn gió từ từ hạ xuống dưới, thu hỏa nha lại.
Lần giao thủ này của Trần Thất và Loan Hề thoạt nhìn thì là bất phân thắng bại, nhưng Trần Thất lại phát hiện sau khi Loan Hề đột phá tầng luyện khí ngưng sát thì có thể dễ dàng hóa giải bất cứ loại pháp thuật nào của mình, trong khi trước đó đã ở thế thất bại.

Trừ phi mình có đòn sát thủ lợi hại hơn, nếu không vĩnh viễn cũng không thể làm gì được Loan Hề.
Nhưng điều khiến Trần Thất cảnh giác nhất chính là việc Loan Hề từng tung ra hai đạo kiếm khí, thế nhưng Trần Thất cũng không biết Loan Hề chỉ có thể tung ra năm đạo kiếm khí, mà hiện tại cũng chỉ còn lại hai đạo mà thôi.

Hắn vẫn cảnh giác loại thủ đoạn này của Loan Hề nhất.
“Lần này tiểu cô nương đó lại không tung ra hai đạo kiếm khí kia, chẳng lẽ là do nàng ta tự cảm thấy cho dù có tung ra cũng không đuổi kịp Hỏa Nha Biến của ta nên mới không ra tay chăng?” Trong lòng Trần Thất hơi suy tư, rồi lại thấy suy nghĩ của mình cũng có chút đạo lý.
Hắn thu phục năm mươi ba con hỏa nha, luyện thành Hỏa Nha Biến, cho dù đạo hạnh pháp lực của Loan Hề có cao hơn hắn thì cũng không làm gì được tiểu tặc đầu này.

Hai người đều có điều kiêng kị, chỉ là cục diện này đối với Trần Thất lại bất lợi hơn không ít.

Bởi vì Trần Thất không thể tìm thấy tung tích của Loan Hề, nhưng Loan Hề lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Trần Thất ngồi xuống một lát, khôi phục lại phần pháp lực bị tiêu hao trong trận đấu vừa rồi, sau đó cũng không ở lại chỗ này lâu, lập tức đứng dậy thay đổi chỗ ẩn thân.
Sau khi trải qua một lần này Trần Thất biết không thể ám toán Loan Hề, mà Loan Hề cũng không thể làm gì được mình, liền quay trở về thành Tiểu Phái.

Hắn toàn tâm toàn lực tập trung vào tu luyện, chỉ cần tu vi có thể tiến thêm một bước, học được pháp thuật lợi hại hơn, đợi đến lúc đó sẽ có thể dễ dàng đánh bại Loan Hề.
Không lâu sau khi Trần Thất trở lại thành Tiểu Phái, Triệu Hồng Bào dẫn theo ba ngàn thiên binh quay về, hắn ta thu xếp Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng ổn thỏa xong, vốn có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, chẳng hạn như vụ giao mười vạn phù tiền như thế nào rồi.

Nhưng Tiểu long vương Nguyệt Tâm Đăng vừa đánh mất mấy tên thủ hạ, trong lòng đang bực bội khó chịu, Triệu Hồng Bào cũng không tự mình đi tìm xui xẻo nên dẫn theo đại binh quay trở lại huyện thành Tiểu Phái.
Lần trước Bức Cát đã ra khỏi thành quy hàng, nhưng Trần Thất lại chưa chịu đi ra, điều này luôn khiến cho Triệu Hồng Bào không yên lòng.

Trải qua mấy trận đấu kịch liệt, chịu thiệt vài lần, hắn biết Trần Thất không phải là hạng người dễ chọc, vốn hắn đang cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng nhiên Trần Thất phái thủ hạ truyền lời muốn ra nhập vào hàng ngũ cha con hắn, Triệu Hồng Bào không tin tưởng lắm, nhưng tạm thời hắn không thể xử được người ta, nên chỉ có thể vờ vịt đồng ý.
Triệu Hồng Bào phái thủ hạ đến huyện thành Tiểu Phái truyền tin, Trần Thất nhận được thư của Triệu Hồng Bào thì trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp vị Triệu đại công tử này một chút.

Trần Thất đang cần một nơi để nghỉ ngơi lấy lại sức, tu luyện pháp thuật, mà thành Tiểu Phái này là do hắn khó khăn lắm mới đoạt được, sao có thể dễ dàng vứt bỏ? Dù sao đầu hàng cha con Triệu gia cũng chả có vấn đề gì, muốn đoạt địa bàn thì với binh quyền của hắn hiện nay sẽ không có khả năng, đổi lại nếu hắn có thân phận thì sẽ càng dễ dàng hành động, đối với Trần Thất mà nói quả thật nhận được món hời lớn.
Nghĩ đến đây Trần Thất liền đi theo người đưa tin Triệu Hồng Bào phái tới ra khỏi thành đi tới đại doanh của Triệu Hồng Bào.

Hắn cũng không mang theo tên thủ hạ nào, ngược lại tỏ ra bản thân quang minh lỗi lạc.

Thật ra thì Trần Thất cũng tự biết, đám thuộc hạ của mình có chút quy mô nhưng tác dụng lại không lớn lắm, còn không bằng một thân một mình hành động sẽ dễ dàng hơn, bên người hắn còn có Hỏa Nha Biến, tin rằng Triệu Hồng Bào cũng không giữ nổi mình, cho nên liền cảm thấy có dũng khí.
Triệu Hồng Bào vốn nghĩ bọn “phản tặc” này chắc chắn sẽ ra sức từ chối, vốn dĩ lần trước hắn còn chưa gặp được Trần Thất, đang nghĩ chẳng may Trần Thất không đến thì phải dùng lý do gì để trấn an đám người “hung hãn” này rồi trở về nhờ phụ thân và muội muội, dù sao cũng phải nghĩ cách diệt trừ cái gai trong lòng.

Nhưng Triệu Hồng Bào không ngờ rằng Trần Thất vừa gọi đã đến, còn là một mình đến dự tiệc, tỏ ra rất có thành ý, ngược lại khiến cho vị Triệu đại công tử lại phải tốn công suy nghĩ.
Mặc dù Trần Thất chỉ có một thân một mình, nhưng Triệu Hồng Bào biết tiểu tặc này pháp lực cao minh, dù cho mình có tập hợp ba ngàn thiên binh, còn có mười hai viên Lôi châu, bảo giáp tổ tiên truyền lại, cộng với Nhuyễn Hồng Sa mượn từ chỗ của muội muội cũng chưa chắc có thể thắng được người ta, vốn dĩ hắn cũng không sắp xếp thủ đoạn mai phục đao kiếm gì dưới trướng nên cũng thoải mái bước ra khỏi đại doanh để đón người.
Trần Thất và Triệu Hồng Bào không phải là lần đầu gặp nhau, nhưng lần này nhìn thấy nhau thì không khỏi có chút suy nghĩ.

Trần Thất nghĩ: “Nếu không phải gia thế hắn ta tốt thì làm sao có thể khoa trương như vậy? Với bản lĩnh của mình bây giờ, giết hắn ta chẳng qua cũng chỉ giống như bóp ch.ết một con gà con, nhưng lại chỉ có thể trốn đông trốn tây, ngày ngày cảm thấy bất an, trong khi cả nhà hắn ta tạo phản lại vẫn có thể sống tiêu dao như trước.”
Triệu Hồng Bào thầm than một tiếng, tướng mạo của Trần Thất bây giờ lại khác với lúc đấu pháp với hắn.

Triệu Hồng Bào không biết là do tu vi của Trần Thất tăng lên nên tướng mạo thay đổi hay là do lúc trước mình không nhìn thấy rõ ràng.

Hiện tại Trần Thất cao tám thước, toàn thân cơ bắp giống như đồng sắt, tướng mạo cũng bởi vì tu vi tăng lên mà có phần khí khái rộng lượng chứ không hề thô bỉ như tiểu tặc trong núi.
Nếu không phải do thân phận không cao, xuất thân không sạch sẽ thì hiện tại Trần Thất đã là tướng soái một phương, chỉ cần cái vẻ ngoài đẹp mã này cũng có thể thay đổi cục diện.
Mặc dù người người đều nói, nam nhi tốt không ở tướng mạo mà đẹp ở nội tâm.

Nhưng tướng mạo tốt cũng có chút tác dụng, ít nhất Triệu Hồng Bào thấy Trần Thất dáng vẻ hiên ngang như vậy thì oán hận đối với hắn trong lòng cũng giảm đi ba phần.

Chỉ cười nói:
- Ta với ngươi cũng coi như không đánh thì không quen biết, Triệu Hồng Bào, con trai của thái thú quận Thiên Đô ở đây ra mắt… vị huynh đệ.
Trần Thất thấy Triệu Hồng Bào nói chuyện hòa nhã thì cũng mỉm cười chắp tay báo tên.
Triệu Hồng Bào nghe được hai chữ “Trần Thất” thì toàn thân lập tức chấn động.


Trong lòng ngẫm nghĩ: “Thì ra thiếu niên này chính là đầu sỏ gây ra lớn chuyện, khiến cho quận Đô Lương đảo loạn long trời lở đất.

Khó trách hắn mang một thân pháp thuật lợi hại, khiến cho mình phải nếm mùi thất bại.”
Trần Thất mỉm cười, tuyệt không để ý phản ứng của Triệu Hồng Bào, chuyện hắn có được ba trang sách vàng đã không còn là chuyện bí mật.

Ngay cả Loan Hề cũng đã tìm tới cửa, chắc hẳn những người khác cũng đã biết, chẳng qua cũng chỉ chậm trễ hơn mấy ngày.

Dù sao giấu diếm cũng vô dụng, chi bằng dứt khoát nói ra lại sảng khoái hơn.
Tên hắn nghe thì có vài phần quê mùa, nhưng Triệu Hồng Bào cũng không thèm để ý, vẫn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa đón Trần Thất vào trong đại doanh của mình.
Sau khi khiếp sợ qua đi, Triệu Hồng Bào điều chỉnh tâm trạng cùng Trần Thất hàn huyên vài câu, đáy lòng thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc: “Với một thân bản lĩnh này của Trần Thất sẽ rất có ích đối với sự nghiệp của phụ thân.

Chỉ tiếc là hắn lại lấy được đạo thư của Thiên Hà lão tổ, bây giờ không biết bao nhiêu người đang đuổi giết hắn, Triệu gia ta cũng không thể nào bảo vệ được ngọn nguồn tai họa này.”
Triệu Hồng Bào biết mình không phải đối thủ của Trần Thất, cho dù hắn có thể giết Trần Thất, nhưng đạo thư của Thiên Hà lão tổ không phải là thứ mà Triệu gia hắn có thể giữ được, trừ phi Yêu Vương ra tay giúp đỡ phụ thân.

Nhưng cho dù là Yêu Vương có được thứ này cũng phải chạy trốn khắp chân trời, không còn sự ủng hộ của Yêu Vương chắc chắn Triệu gia sẽ không thể ngăn được đại binh triều đình đánh giết.

Bất kể là kết quả như thế nào thì Triệu gia đều phải xong đời, cho nên không nhắc tới chuyện này nữa.

Ngược lại nói với Trần Thất một chút biến hóa của quận Đô Lương.
Mặc dù Trần Thất cũng có giác ngộ, nhưng hắn vẫn chưa từng trao đổi với người bên ngoài nên cũng không biết đến tột cùng bản thân có bao nhiêu giá trị.

Nghe Triệu Hồng Bào nói hắn mới biết, vậy mà hiện tại ít nhất cũng có mười hai mười ba thế lực đang truy tìm hắn.


Chỉ là những người đó đều không nghĩ tới Trần Thất lại to gan lớn mật chạy tới quận Thiên Đô, vào rừng làm cướp, nên vẫn đang ở quận Đô Lương tìm người khắp nơi.
Tuy bản thân Triệu Hồng Bào không có phần tâm tư này nhưng cũng có chút tò mò, không biết tiểu tặc này có thể chống đỡ bao lâu, liền cười nói:
- Thì ra Thất huynh không ở quận Đô Lương mà lại đặt chân tới quận Thiên Đô.

Phải biết rằng trong đám người tìm kiếm ngươi thì có ít nhất bảy kẻ không phải là đại yêu danh chấn thiên hạ thì cũng là cao nhân trong các môn phái tiên đạo.

Thái Hồ Bát Yêu, Trư Cửu Cương, thậm chí Hắc Long Vương cũng đã phái tám cao nhân đắc lực nhất dẫn đầu, còn có đệ tử của Thương Lang Thần Cung, núi Linh Thức, nghe nói Tam phái Lục đạo ít nhất cũng phái ra truyền nhân tam phái… Mấy người này không tính là gì, còn có bốn đội ngũ khác, Thất huynh cần phải cẩn thận nhiều hơn.”
Trần Thất nghe được những nhân vật này, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, vội hỏi:
- Bốn đội ngũ còn lại kia là ai mà cần phải thận trọng như thế?
Triệu Hồng Bào thâm ý liếc mắt nhìn Trần Thất một cái, cười nói:
- Mười chín Đại Khấu khắp thiên hạ, Hắc Long Vương, Hồn Thiên do Yêu Vương phái tới, còn mười bảy Đại Khấu còn lại cũng có bốn vị phái ra thủ hạ đắc lực nhất.

Bốn đội ngũ này đều có đại yêu luyện Ngưng sát dẫn đường, không thua kém bất cứ Thái Hồ Bát Yêu nào.
Trần Thất nghe được còn có nhiều đại yêu luyện Ngưng sát như vậy, trong lòng không khỏi có chút lạnh, thầm nghĩ:
- Thì ra người truy đuổi mình lại có nhiều như vậy, xem ra không thể nán lại thành Tiểu Phái được nữa.

Vậy mà mình còn cảm thấy chạy trốn tới đây là an toàn rồi, còn chiêu binh mãi mã để lập sơn trại.

Quay về phải bảo Bức Cát nhanh chóng rời khỏi thành Tiểu Phái, cướp lấy núi Phù Lăng, bản thân mình trước hết phải chạy thoát thân đã!
Giờ khắc này Trần Thất mới hiểu được, mặc dù tâm cảnh của mình dần dần thay đổi, thủ đoạn cũng mạnh mẽ hơn, nhưng tầm nhìn của hắn về thiên hạ này vẫn như cũ, vẫn quá hạn hẹp.

Cũng do hắn xuất thân quá mức thấp kém, đọc sách cũng ít, vì vậy mà không có nhiều hiểu biết về các đại nhân vật trong thiên hạ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.