Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 93: Nhãn Thức




Dưới chân Hầu Đông Thần dẫm lên một cơn gió xoáy màu đen trắng, đạp gió bay lên không trung.
Chân Không Âm Dương Sát của hắn đã tu luyện đến tầng thứ năm, cưỡi gió mà đi chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

Huống hồ Chân Không Âm Dương Độn pháp của Chân Không Đạo xưa nay nổi tiếng, đối với việc khống chế mây gió cũng có tâm đắc riêng, Hầu Đông Thần xưa nay đối với bản lĩnh cưỡi gió của mình đều rất có tự tin.
Hắn cưỡi gió lơ lửng ở giữa không trung, tầm mắt nhìn về phương hướng của huyện thành Tiểu Phái, đáy lòng vô cùng do dự.
Thiếu niên này hẳn là Trần Thất, thế nhưng dị tượng ngoài thân hắn là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ pháp lực của hắn cũng ngang ta sao? Nghe nói đạo thuật thượng cổ đến cảnh giới ngưng sát hoàn toàn phải dựa vào địa sát âm mạch.

Bất kể là Trung Thổ, Tây Vực, Bắc Cương, Đông Hải hay Nam Hoang hiện giờ đều đã không còn có có địa sát âm mạch thượng đẳng nào lưu truyền nữa, hắn cô đọng sát khí như thế nào? Nếu bảo hắn chưa từng cô đọng sát khí thì vì sao luồng chân long uy vũ, dương hỏa oanh liệt, phật quang cực thịnh này lại khiến cho ta cũng có chút không rõ nông sâu?
Hầu Đông Thần là một người cẩn thận, phong cách hành sự của hắn trước giờ đều là mưu tính, chuẩn bị sẵn sàng mới bắt đầu hành động.

Hắn không đoán ra nội tình của Trần Thất thì không chịu chủ động ra tay.

Hầu Đông Thần không biết, chung quy lại đạo thuật thượng cổ pháp lực hùng hồn, tuy là tu vi của Trần Thất mới đến tầng luyện khí nhập khiếu, thế nhưng pháp lực của hắn hùng hồn không thua bất cứ nhân vật cấp bậc Ngưng sát nào.

Loan Hề mấy lần đều không làm gì được hắn cũng là do nguyên nhân này.

Hầu Đông Thần suy đoán tuy rằng có chút sai lệch, nhưng đây cũng là điểm đặc biệt mà Trần Thất để lộ ra, vượt qua biểu hiện của người tu đạo bình thường rất nhiều.
Trần Thất mỗi lần phun ra nuốt vào nguyên khí trời đất đều sẽ là cho nguyên khí trời đất mấy chục dặm xung quanh hình thành một cái phễu nguyên khí lõm xuống.

Nguyên khí trời đất từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào đây, kéo theo mây gió lưu chuyển, thoạt nhìn giống như hắn cũng có cảnh giới luyện khí cảm ứng, có thể câu thông nguyên khí trời đất.


Lại thêm uy lực của Chân Long Kình với Hỏa Nha Trận thực sự rất hùng hồn, đừng nói Hầu Đông Thần nhìn nhầm, chính là đổi thành người có pháp lực cao hơn hắn một bậc nhưng chưa từng giao thủ với Trần Thất đến đây nhìn thì cũng nhất định sẽ nhìn sai.
Bên này Hầu Đông Thần cẩn thận dè dặt, bên kia Trần Thất lại chẳng thèm để tâm.

Trải qua ba ngày phun ra nuốt vào, nay đã là ngày thứ tư, Trần Thất cảm giác được tu vi của mình sắp có đột phá, Thái Thượng Hóa Long quyết sắp có biến hóa kỳ dị.

Đối với Trần Thất mà nói, chỉ cần không có người mạnh mẽ ép buộc hắn ra tay thì sẽ phải chuyên tâm tu luyện để có tiến bộ dũng mãnh, không cho phép có chút lùi bước nào.
Từ sáng đến tối nguyên khí trời đất biến hóa, âm dương giao hòa có sự khác nhau rất lớn.

Tuy rằng cả tinh thần Trần Thất đều chìm vào trong đan điền cảm ngộ Thái Thượng Hóa Long quyết, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bên ngoài nhật nguyệt liên tục thay đổi, thời gian không ngừng biến hoá, dần dần hắn bỗng sinh ra thấu hiểu rõ ràng, Chân Long Kình giống như cũng cảm nhận được cảm xúc của hắn, bỗng nhiên từ trong hơn ba trăm khiếu huyệt đã đả thông bơi lội một vòng, cuối cùng đột nhiên vọt tới tổ khiếu (một khiếu vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện) chỗ huyệt ấn đường.
Trần Thất giống như đã cảm ứng được biến hóa nào đó, không chút do dự lấy ra toàn bộ phù tiền tích tụ trong Kim Cương tháp, một lần nữa hóa chúng thành pháp lực, để mặc cho Chân Long Kình thôn phệ.

Chân Long Kình vốn dĩ sau khi lượn một vòng như vậy thì định quay về, nhưng được Trần Thất hung hăng ra sức tẩm bổ một phen đã lập tức sinh ra tầng biến hóa cuối cùng.
Đạo Chân Long Kình này vỡ vụn thành từng mảnh, vô số kinh văn bị nó cắn nuốt cũng theo đó vỡ vụn phân tán ra.

Chỉ là những kinh văn này đã sớm cùng Thái Thượng Hóa Long quyết hòa thành một thể, cho nên mặc dù bị phân tán nhưng cũng không hỗn loạn.

Theo một luồng pháp lực kỳ dị nào đó, chúng bỗng nhiên tụ tán chín lần, cuối cùng dựa theo một quy luật vô danh nào đó hóa thành một cây cờ dài, cứ thế trú ở giữa tổ khiếu của Trần Thất.
Cây cờ dài này trong chốc lát liền thành hình, Trần Thất cảm thấy có một luồng pháp lực nhập vào hai mắt, phút chốc khiến nước mắt hắn tuôn rơi, hai mắt chịu một trận đau đớn.

Thế nhưng ngay lập tức trong não sinh ra một luồng khí trong lành, nó kết hợp với Nhĩ thức mà hắn đã luyện thành từ trước, khiến Trần Thất bỗng nhiên cảm ngộ tất cả.


Hắn có thể nhìn thấy sự lưu chuyển của nguyên khí trong trời đất, có thể nhìn thấy ánh sáng ngày đêm cũng phân thành ngũ sắc, có thể nhìn thấy trong một giọt nước sương trước mặt có bốn vạn tám nghìn con sâu lông, có thể nhìn thấy một chiếc lá rơi xuống ở ngoài mấy trăm dặm, chiếu sáng quỷ thần, có thể nhìn khắp dơ bẩn quanh thân.
Không cần có người giải thích Trần Thất cũng biết bản thân mình lại luyện thành một trong năm thức đầu của Phật môn, chính là Nhãn thức.

Trang sách vàng ghi lại Thái Thượng Hóa Long quyết cũng bay lên, hiện ra một ít văn tự mà trước đây không có, chính là lai lịch của cây cờ dài do Chân Long Kình hóa thành.

Đúng lúc đó cũng có một luồng Chân Long Kình mới sinh ra từ trong hư vô.

Một lần nữa nó lại quay về Kim Cương tháp, chẳng qua so với luồng Chân Long Kình lúc trước thì nó nhỏ yếu, non nớt hơn nhiều.
Trần Thất đã tế luyện trang sách vàng có ghi lại Hỏa Nha trận, vì vậy gần như là biết được hết ảo diệu của Hỏa Nha Trận, thế nhưng Trần Thất vẫn không cách nào nhìn thấu được trang sách vàng ghi lại Thái Thượng Hóa Long quyết cùng Thôn Nhật Thần Viên Biến.

Lần này Chân Long Kình do hắn tu thành hóa thành cây cờ dài khai thông nhãn thức của Phật môn, vì vậy trang sách vàng ghi lại Thái Thượng Hóa Long quyết kia mới keo kiệt mà để lộ ra một ít nội dung, làm Trần Thất cũng khá là hiếu kỳ.
Theo như văn tự của trang sách vàng ghi lại Thái Thượng Hóa Long quyết này để lộ, cây cờ dài này tên là Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên.

Chẳng qua bây giờ mới là hình thức ban đầu, cần phải trải qua vô số tu luyện mới có thể dần dần hiện ra uy lực lớn lao, thậm chí trên trang sách vàng này còn ghi lại pháp môn thúc đẩy cây Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên này.
Trần Thất nhoáng người lên một cái thu lại hết toàn bộ pháp lực, hiện tại hắn mới coi như xác định Thái Thượng Hoa Long quyết với tâm pháp phật môn có liên hệ rất lớn, thậm chí chính là một loại tâm pháp của Phật môn, chẳng qua không biết vì sao nó lại bá đạo như vậy, thôn phệ vạn vật hóa thành pháp lực của bản thân.

Cùng lúc đó Trần Thất cũng hiểu được con đường tu hành của Thái Thượng Hóa Long quyết.
Hỏa Nha Trận tu luyện có thành tựu liền có thể đi tu luyện pháp thuật do đạo quyết này diễn sinh ra, thế nhưng Thái Thượng Hóa Long quyết vẫn mãi không có pháp thuật nào xuất hiện.


Thành thực mà nói, Chân Long Pháo không thể coi là một loại pháp thuật, chỉ là vận dụng Chân Long Kình phun ra ngoài mà thôi.

Khi Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên ngưng tụ thành hình, Trần Thất rốt cục mơ hồ hiểu được mỗi lần tu luyện Thái Thượng Hóa Long quyết đến một cảnh giới nhất định, sẽ ngưng tụ ra hư ảnh của một kiện pháp khí, về phần pháp khí lần tiếp theo ngưng tụ là Bát Bộ Thiên Long Thần Phiên hay là pháp khí nào khác thì Trần Thất cũng không biết được.

Nhưng ít ra mạch phát triển này cũng khá tốt.
Trần Thất thu thập tâm tình, tạm không nghĩ đến việc tu luyện nữa.

Hắn phóng tầm mắt ra thật xa, sau khi khai thông Nhãn thức Phật môn, lại phối hợp với Nhĩ thức hắn đã tu luyện thành trước đó, Trần thất có thể đem biến hóa trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh thu hết vào tầm mắt.
Cho dù là Hầu Đông Thần hay là Loan Hề, hoặc là Hình Nguyệt Anh, Điêu Tuyết, thậm chí là một số nhân vật khác lẻn vào phụ cận huyện thành Tiểu Phái sẽ đều bị hắn thấy rõ ràng rành mạch ở đáy mắt.
Trần Thất cười xán lạn, đối với đám người mơ ước đạo thư do Thiên Hà lão tổ tuyền xuống này hắn chẳng có tí thiện cảm nào.

Bàn tay của tên tiểu tặc này chộp một cái vào trong hư không liền có sáu mũi Hỏa Vũ Tiễn nhảy nhót thiêu đốt ở đầu ngón tay.

Trần Thất liếc mắt nhìn sáu mũi Hỏa Vũ Tiễn này một cái, tựa như có vô hạn lưu luyến, hắn thản nhiên quát lên một tiếng:
- Đốt!
Sáu mũi Hoa Vũ Tiễn chia nhau bay ra, thoáng cái liền biến mất trong tầm mắt.
Người đầu tiên cảm ứng được Hỏa Vũ Tiễn chính là Điêu Tuyết, vị nữ đệ tử của Vong Tình Đạo này nhẹ nhàng hừ một tiếng, Trảm Tình kiếm trong vỏ kiếm ngâm khẽ, một ngọn lửa liền nổ tung ở ba mươi bước bên ngoài.

Điêu Tuyết nhẹ vuốt linh thú Hương thú trên đầu vai một cái, nhỏ giọng an ủi:
- Tiểu thú của ta đừng sợ, ta đã chém nát hỏa tiễn do tên kia bắn tới, nếu lần sau hắn còn dám làm thế, ta liền chém đứt của quý của hắn...!Xem thái độ này của ngươi là muốn ăn thứ kia phải không?
Cảm ứng được Hỏa Vũ Tiễn bắn tới chậm hơn một chút là Hình Nguyệt Anh cách huyện thành Tiểu Phái gần nhất.

Sắc mặt nàng bỗng nhiên thay đổi, đoản cung trên lưng liên tục giương lên, bảy mũi Thanh Lang Tiễn cùng nhau bay ra, tụ lại một điểm trên hư không mới có thể làm nổ tung mũi Hỏa Vũ Tiễn đó.


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hình Nguyệt Anh có chút kinh dị, thầm nói:
- Mấy ngày trước Hỏa Vũ Tiễn của hắn còn chưa có uy lực bậc này, lẽ nào pháp lực của hắn mỗi giây mỗi phút đều đang không ngừng tăng lên sao?
Hầu Đông Thần chỉ lặng lẽ hừ một tiếng, Hỏa Vũ Tiễn của Trần Tất liền dừng lại trước mặt hắn, chẳng qua lúc hắn vận dụng Chân Không Âm Dương Sát để chộp mũi tên đó thì nhánh mũi tên này đột nhiên nổ tung, suýt chút nữa thì thương tổn đến hắn.

Sắc mặt Hầu Đông Thần hơi thay đổi, gió xoáy đen trắng dưới chân nổi lên, muốn cùng Trần Thất đấu một trận, thế nhưng cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì lại quay đầu nhìn về phía xa xa, sau đó thúc giục gió xoáy dưới chân lùi ra xa một chút.
Loan Hề đã đấu với Trần Thất mấy lần, vì vậy mà nàng lại là người thong dong nhất, vươn ra hai ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng nhấc lên liền khử đi Hỏa Vũ Tiễn của Trần Thất.

Chẳng qua sắc mặt nàng cũng hơi hơi thay đổi, giống như Hình Nguyệt Anh, Loan Hề cũng phát hiện pháp lực của Trần Thất trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã không ngừng tăng lên.
Trần Thất bắn r.a hai mũi Hỏa Vũ Tiễn cuối cùng cũng đều bị người khác cứng rắn hủy đi.

Bên cạnh hai người hủy đi Hỏa vũ Tiễn của Trần Thất đều có mười mấy tên bộ hạ, một trong hai người còn lại là người quen cũ của Trần Thất, chính là Hoàng Tình Sơn Quân của Thái Hồ Bát Yêu.

Kẻ khác là một người đàn ông mặc áo choàng đen, ánh mắt nhấp nháy, tu vi thế mà cũng không thấp hơn Hoàng Tinh Sơn Quân.
Trần Thất khiêu khích bắn r.a sáu mũi Hỏa Vũ Tiễn, liền ở đầu tường thành của huyện thành Tiểu Phái kiên nhẫn chờ đợi, muốn xem ai bị hắn chọc giận trước, ra tay với hắn đầu tiên.

Trần Thất cũng rõ ràng sức hấp dẫn của đạo thư của Thiên Hà lão tổ đối với những người này có mạnh có yếu, nhưng có một điều, bất kể là ai đoạt được bộ đạo thư này trước tiên thì đều sẽ trở thành địch nhân của những kẻ khác, bởi vậy những người này tuyệt không có khả năng liên thủ, chỉ cần là một chọi một thì Trần Thất sẽ không sợ.
Sau khi bắn r.a sáu mũi tên này, Trần Thất liền ung dung nhảy lên tường chắn mái của huyện thành Tiểu Phái, hai chân duỗi ra ngoài thành, ngồi trên tường thành nhìn về phương xa.

Nhưng làm hắn vô cùng thất vọng là đã hơn hai ba canh giờ rồi, thế mà hắn vẫn chưa có người đầu tiên đến khiêu chiến.
“Xem ra những người này đều là hạng đa mưu túc trí, đều đang đợi người khác dò đường, bản thân lại không muốn mạo hiểm đầu tiên.

Thôi cứ để bọn họ kiên nhẫn chờ đi, đợi một thời gian nữa pháp lực của ta tăng tiến càng nhanh, liền có trò hay cho bọn họ xem.”
Trần Thất không đợi được người đến khiêu chiến liền nhắm hai mắt lại, lại một lần nữa bồi dưỡng Chân Long Kình mới được sinh ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.