Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 47: Án hút máu (13)



Chương 47: Án hút máu (13)
Nếu là tái diễn hiện trường, như vậy Giản Mạc và Mộc Hi Lương dĩ nhiên sẽ bắt đầu từ cửa ra vào. Hai người đóng cửa lại, bắt đầu bước đầu tiên.
Đầu tiên, lúc vào phòng, cách cửa phòng không xa có một chiếc dép, phía bên trái có một cái áo sơ mi, bên cạnh áo sơ mi là quần dài, cuối cùng trên bàn trà có một cái áo sơ mi khác, trên sofa cũng có chút lộn xộn, nếu nhớ không nhầm thì trên đó có một cái áo pull.
Giản Mạc cùng Mộc Hi Lương căn cứ vị trí của từng món đồ, bước từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa suy đoán hành động dây dưa của nạn nhân và người đàn ông kia. Từ hoàn cảnh trong phòng có thể suy đoán sau khi hai người đóng cửa phòng thì liền bắt đầu hôn môi, sau đó cởi quần áo, rồi ngã lên sofa dây dưa một hồi.
Mặc dù là tái diễn nhưng có vài động tác không cần phải thực hiện tỉ mỉ, nhưng có vài phương diện đáng giá để thử một lần.
Chẳng qua đối với Mộc Hi Lương mà nói, lần tái diễn hiện trường này là một món hời lớn.
Theo đề nghị của Mộc Hi Lương, Giản Mạc diễn vai hung thủ, còn Mộc Hi Lương diễn vai nạn nhân, cho nên lúc tái diễn, Giản Mạc sẽ là phe chủ động. Chẳng qua cái đầu ngỗng ngu ngốc Giản Mạc này, cơ hội mập mờ này với cô chỉ là công việc đứng đắn không thể không nghiêm chỉnh, nhưng Mộc Hi Lương thì không phải vậy.
Tỷ như đoạn đối thoại dưới đây:
"Tiểu Mạc, cô ôm chặt tôi vào, hôn." Đây là lúc Mộc Hi Lương ôm lấy eo Giản Mạc, cầm tay Giản Mạc đặt lên hông của mình.
"Tiểu Mạc, cô có thể không cần căng cứng người như vậy được không?"
"Tiểu Mạc, tôi cảm thấy ánh mắt của cô nên ôn nhu một chút, không cần nhìn tôi như kẻ thù vậy, tôi cũng đâu có thù địch với cô."
"Tiểu Mạc, tôi cảm thấy cô nên đẩy tôi ngã xuống sofa, rồi đè lên người tôi."
Nói tóm lại, nói tóm lại chính là, sát thủ nhìn như tàn bạo dưới diễn xuất của Giản Mạc, thật sự chẳng có nửa điểm sát khí, không khí mờ ám của hai người cũng chả giống như đang tái diện hiện trường án mạng, ngược lại nơi nơi lộ ra ái muội, một bên thì lúng túng, một bên thì không biết làm sao.
Hai người thật vất vả mới dò xét được hành động dây dưa trên sofa sẽ như thế nào mới khiến ly trà rơi trên mặt đất, sau đó lại đi đến bên giường.
Mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, giường chính là nơi rất mờ ám. Lúc này Mộc Hi Lương đang kéo Giản Mạc về phía mình, còn mình thì nằm ngửa trên giường, hai tay của Giản Mạc chống lên giường, nhìn Mộc Hi Lương ở bên dưới. Nếu không phải bây giờ trong mắt Giản Mạc lộ ra lúng túng, trên mặt không được tự nhiên, lỗ tai đỏ chót thì nhìn vào tư thế của hai người chính là vô cùng mờ ám.
"Tại sao lại là tôi đè cô?" Giản Mạc không dám nhìn thẳng vào mắt Mộc Hi Lương, vừa nãy trong nháy mắt khi bị Mộc Hi Lương kéo xuống, Giản Mạc liền bị hấp dẫn bởi ánh mắt của nàng. Giản Mạc rất ít khi chú ý đến ánh mắt của Mộc Hi Lương, cũng rất ít khi nhìn kĩ mặt của Mộc Hi Lương, mỗi khi trong mũi ngửi được mùi thơm cơ thể của nàng thì liền rơi vào trạng thái trầm tư. Giống như khoàng cách tiếp xúc gần như bây giờ, nhìn thấy gò má không trang điểm kia, hơi hơi ửng đỏ, trong mắt đều là hình bóng của mình, Giản Mạc cảm thấy tim như ngừng đạp, nhìn chằm chằm dung nhan kia, chỉ muốn thưởng thức thật tốt mùi thơm nơi đó. Nhịn xuống không nhìn vào mắt Mộc Hi Lương, chỉ có thể cúi thấp đầu, giọng nói buồn bực truyền đến từ trước ngực Mộc Hi Lương.
Mộc Hi Lương nhìn biểu tình không có chí khí của Giản Mạc, thế nhưng bởi vì tư thế bây giờ của hai người mà thẹn thùng, cái người này, đang vùi mặt vào đầu vậy hả! Cho dù cách một lớp áo nhưng Mộc Hi Lương vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Giản Mạc đang xuyên qua từng lớp vải chui thẳng vào lòng mình.
"Cô chắc chắn muốn cúi thấp đầu mãi như vậy à?" Mộc Hi Lương cũng không để ý Giản Mạc cúi đầu thấp hơn nữa có thể đụng đến ngực mình hay không, giả bộ trấn định hỏi cái người đang càng cúi càng thấp kia.
"Hử?" Nghe Mộc Hi Lương hỏi, Giản Mạc lập tức ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ đến động tác vừa nãy của mình, lúng túng muốn đứng dậy, nhiệt độ trên mặt nói rõ Madam Giản cơ trí tỉnh táo mọi ngày đang rất ngượng ngùng.
"Người chết là nạn nhân, không phải là tôi đang diễn vai nạn nhân sao? Không phải cô đè lên rồi giết tôi, chẳng lẽ tôi bị giết khi tôi đè lên cô sao?" Cũng không để ý đến động tác của Giản Mạc, Mộc Hi Lương trả lời vấn đề của Giản Mạc trước.
"Hả?" Giản Mạc sửng sốt một chút rồi mới nói: "Nhưng vết thương của nạn nhân là ở trên cổ, cho dù nạn nhân ở phía trên thì hung thủ cũng có thể động thủ được mà? Huống chi vì sao nhất định phải nằm lên giường? Hung thủ không thể thừa dịp hai người đang ngồi để ra tay hay sao?" Nghe câu trả lời của Mộc Hi Lương, Giản Mạc mới ngưng động tác muốn đứng dậy, nhưng mà vì muốn phản bác lời của nàng mà tư thế càng lúc càng có khuynh hướng đi xuống.
"Tiểu Mạc suy đoán như vậy cũng có đạo lí, xem ra là tôi suy nghĩ nông cạn rồi." Quả thật, Mộc Hi Lương cảm thấy tư duy của mình không đa chiều, chẳng qua đối với chuyện Giản Mạc đánh trống lảng thì vẫn có chút kinh ngạc, cũng không vạch trần sự ngượng ngùng của Giản Mạc mà tiếp tục thảo luận vụ án.
"Chẳng qua mặc dù vết thương của nạn nhân nhỏ, nhưng dựa theo độ sâu của vết thương, quả thật có thể nhìn ra được nạn nhân bị ngộ hại khi đang nằm. Nếu như nạn nhân bị ngộ hại khi đang ngồi thì vết thương hẳn là từ trên xuống dưới, nhưng chúng ta có thể nhìn ra được vết thương này là từ ngoài đi vào." Thoại phong nhất chuyển, Mộc Hi Lương tiếp tục phân tích.
"Hửm? Vì sao trước đó cô không nói?" Giản Mạc tỉ mỉ nhớ lại báo cáo của Mộc Hi Lương, hình như không có đề cập đến vấn đề này.
"Hả.... Tôi không viết vào trong báo cáo à?" Mộc Hi Lương lúng túng, suy nghĩ tại sao lúc đó mình lại không viết vậy nhỉ?
"Xem ra bác sĩ Mộc cũng có lúc không tẫn trách nha." Nghĩ đến Mộc Hi Lương xưa nay luôn nghiêm túc cẩn thận cũng có lúc làm sai, không biết vì sao mà Giản Mạc không nỡ trách cứ, chỉ nằm bật cười trong lòng Mộc Hi Lương, hơn nữa còn không nhận biết hành động mình đang làm.
"Xem ra Tiểu Mạc rất thích nha." Động tác của Giản Mạc không thể nghi ngờ chính là kích thích Mộc Hi Lương, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nói đùa với cô. Trong mắt thoáng hiện lên tia phức tạp, chẳng qua biến mất rất nhanh, thay vào đó là cưng chiều.
Mặc kệ trong mắt Mộc Hi Lương có biến hóa thế nào thì Giản Mạc đang cúi đầu cũng không thể nhìn thấy được.
Bên tai truyền đến thanh âm, khiến cho Giản Mạc hoảng hốt bật dậy khỏi người Mộc Hi Lương, đứng thẳng tắp ở bên giường, lỗ tai đỏ bừng: "Tôi... Tôi... Tôi không cố ý." Giản Mạc cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng chậm như vậy, càng không hiểu sao mình cứ cúi đầu mãi, nhất là không hiểu tại sao mình lại nằm lên ngực Mộc Hi Lương mà cười lớn như thế. Xúc cảm mềm mại lúc đó khiến Giản Mạc có chút hài lòng, cảm giác mềm nhũn ôn nhu như vậy, thật giống như khi còn bé nhìn thấy kẹo bông, rất muốn cắn một cái, chẳng qua hiển nhiên bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện ngổn ngang đó, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, giống hệt một đứa trẻ làm sai. Nhưng rõ ràng là không dám ngẩng đầu, sợ ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy đôi con người trong trẻo lạnh lùng kia đang nhìn thẳng vào mình.
"Tại sao lại không ngẩng đầu? Lẽ nào tôi có thể ăn cô à." Thấy Giản Mạc vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, đáy mắt Mộc Hi Lương thoáng qua tia mỉm cười, nhưng mà biến mất rất nhanh, làm bộ bất đắc dĩ, đứng dậy khỏi giường, đi đến trước mặt Giản Mạc, vươn hai tay, chậm rãi nâng đầu Giản Mạc lên.
Lắc đầu phủ nhận rằng nàng sẽ không ăn mình, chẳng qua trong đáy mắt là không biết phải làm sao, chẳng hiểu sao Giản Mạc lại buông lòng xuống, nhưng đột nhiên phát hiện thứ gì đó, vẫn nhìn chằm chằm vào hướng đó.
Mộc Hi Lương đang chăm chú nhìn vào Giản Mạc, đương nhiên sẽ phát hiện ánh mắt của Giản Mạc, nàng xoay người, nhìn theo hướng của Giản Mạc.
Trên tường nhìn như không có gì đặc biệt, chẳng qua đợi đến lúc Mộc Hi Lương nhìn kĩ lại thì phát hiện ra chỗ không bình thường.
Bối cảnh phía sau giường thật ra không có gì đặc biệt, trên bức tường phía sau giường chỉ có một giá sách, trên đó đựng một ít sách và đồng hồ báo thức.
Trên đầu giường cũng có một tủ sách, có sách tài chính, các bức hình chụp khi đi du lịch, chẳng qua nếu so sánh những cuốn sách này với bối cảnh của bức tranh treo trên tường thì hoàn toàn có chút khác biệt.
"Cô cũng biết xem tranh?" Mộc Hi Lương nghi ngờ hỏi, trước đây Tiểu Mạc không có hứng thú với hội họa, bây giờ lại xem? Quả nhiên là vì mình rời đi quá lâu sao? Nghĩ đến đây, tâm tình của Mộc Hi Lương liền phức tạp.
"Không có nha, sao vậy? Lẽ nào Hi Lương cảm thấy tôi xem tranh là chuyện rất kì lạ à? Chẳng qua coi như không biết xem tranh thì cũng có thể nhìn ra bức tranh kia rất quái lạ." Giản Mạc kì quái nhìn Mộc Hi Lương, phủ nhận.
"Không kì lạ, thuận miệng hỏi một chút thôi." Mộc Hi Lương cũng làm bộ như đang nhìn bức tranh, vì suy nghĩ lúc nãy mà lén thở phào một hơi, nhưng nếu bỏ lỡ nhiều như vậy, tương lại vẫn còn cơ hội dung nhập vào cuộc sống của Giản Mạc mà.
Ban đầu hai người chỉ lo dựng hiên trường mà không chú ý đến bức tranh này, bây giờ nhìn lại phong cách của phòng ngủ thì cảm thấy có chút kì quái.
Trên tường treo một bức tranh sơn dầu, vẽ hai con chim bồ câu, chim bồ câu màu trắng đại diện cho hòa bình. Một bức tranh như vậy treo trong phòng ngủ sẽ không khiến người khác thấy lạ, nhưng màu của hai con chim bồ câu ở đây lại không phải là màu trắng, mà là màu đỏ. Chim bồ câu màu đỏ, đại diện cho máu tanh, báo thù, bạo lực.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày hôm đó không nhìn thấy bức tranh này." Ngày hôm đó mặc dù Mộc Hi Lương bận rộn kiểm tra thi thể nhưng cũng chú ý đến cách trưng bày trong phòng, những vị trí dính máu.
"Xem ra vợ chồng Triệu thị đúng là có chuyện gạt cảnh sát." Trong lòng Giản Mạc trầm xuống, chẳng lẽ sau khi nạn nhân chết rồi, hung thủ còn cố ý quay lại biệt thự để treo một bức tranh? Xem ra biệt thự vô duyên vô cớ có nhiều vệ sĩ như vậy không phải chỉ vì cái chết của Triệu Thịnh Duệ.
Chẳng qua hung thủ làm thế nào tránh khỏi tầm mắt của mọi người để đến được biệt thự? Có nhân viên của đồn cảnh sát canh giữ ở nơi này, bên ngoài biệt thự lại có camera, hung thủ có thể đi lại tự nhiên như vậy sao?
Lúc tư duy đến vụ án thì Giản Mạc không còn lúng túng, thẹn thùng như ban nãy, thay vào đó là tỉnh táo cơ trí.
Giản Mạc an tĩnh suy nghĩ vụ án, Mộc Hi Lương cũng chỉ có thể đi loanh quanh trong phòng, trong căn phòng này nơi có thể tái dựng hiện trường chỉ còn mỗi ban công. Mộc Hi Lương thấy dáng vẻ trầm tư của Giản Mạc, cũng không quấy nhiễu, tự mình đến ban công kiểm tra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.