Dragon World

Chương 47: Tử Thần chi thủ??? Chặt đi là xong!!!



(Xin gửi lời chào tới toàn thể ae mới or cũ đang theo dõi Dragon World!!! Chúc đọc truyện zui zẻ!!!"

****************

“Thiên à! Dậy đi~ Dậy~! Đồ con heo, dậy đi!" Vương Đông gọi trong tư thái bất lực

“Im nào-" Thiên quơ quơ rồi ôm luôn Vương Đông đang phình má bên cạnh một cách bất ngờ

“B...bỏ ra...đi mà~, mọi người đang ở ngoài đấy! Thiên~, để lần sau...nha~" Vương Đông thì thầm khiến Thiên bắt đầu có dấu hiệu hóa sói. Người nóng dần do ma sát, khẩu long thương cũng đã lên đạn sẵn sàng khai hỏa bất kì ai, bất kì lúc nào

“Không được! Trừ khi nàng giúp ta một số thứ cơ!" Thiên nhẹ nhàng nói trong khi mày mò khắp cơ thể Vương Đông, ngậm lấy vành tai nàng, ngửi mùi thơm cơ thể khiến ngọn lửa vô danh trong người Thiên càng cháy to, nguy cơ cháy rừng đang rất là cao

“Đ...được...ta sẽ...a...a...làm mà~!" bị Thiên kích thích khiến cơ thể Vương Đông đỏ ửng cực kì dụ hoặc, âm thanh giờ nhỏ như muỗi nếu không để ý chắc không hiểu gì mất

(1 khoảng thời gian sau)

Thiên nắm tay Vương Đông xuất hiện từ trong AS ra, mặt cô nàng mỏng nên giờ đỏ lên như say rượu, quần áo đã chỉnh gọn nhưng mấy nếp nhăn vẫn hiện ra rõ như minh chứng của một cuộc vật lộn nào đó

“V...Vương Đông?" -“Hả?"

“M...miệng nàng...dính ‘sữa" kìa!" bầu không khí bỗng chốc nóng lên nhanh chóng, khuôn mặt Vương Đông giờ chẳng khác gì một trái táo chín, nhìn chỉ muốn cắn cho thỏa thích

“T...tại ai chứ? Hừm!!! Cái...cái gì mà, sữa chua, sữa đặc không đường...chỉ giỏi bắt nạt ta thôi! Không để ý ngươi nữa!!! Hứ!!!" Vương Đông tsun quay ra sau, tuy nhiên đôi mắt ti hí lại nói ngược tâm trạng nàng, giờ khuôn mặt muốn có bao nhiêu cute, kawaii, dễ thương thì có bấy nhiêu. Thiên có thể đoán trong lòng cô nàng đang suy nghĩ -“Dỗ ta đi! Dỗ ta đi! Ngươi mà không làm gì thì biết tay ta!"

“Rồi rồi! Lại đây ôm, mà không phải nàng vừa nãy cũng rất ‘nhiệt tình phục vụ" sao?" Thiên vừa ôm vừa xoa đầu làm Vương Đông híp mắt hưởng thụ thì lại ngu người đi nói ra ‘sự thật"

“C...cái gì? Không cho nói!" khuôn mặt đỏ ửng kèm chút nước mắt, tuy giận nhưng lại chẳng có chút gì tạo ra uy hiếp cả, hiện ra cũng chỉ có dễ thương cùng chút nũng nịu

“Được...được rồi! Là ta...là ta sai, không phải nàng! Đi thôi, mọi người đang chờ!" trước dễ thương uy của Vương Đông thì Thiên cũng chỉ có nước khuất phục, cô nàng đánh Thiên như cái trống vậy thì dù thể xác có trâu đến đâu cũng phải giả vờ đau ah (có ai hiểu đàn ông khổ thế nào không? Nhất là mấy ông có gấu thì có mà sấp cả người, vậy nên nói rồi...FA là bất diệt!!!!!!!!!!/cdeu)

.....................

Thiên mặt dày bằng ‘vỏ Trái Đất" đi ra, theo sau là Vương Đông, mặt đỏ vừa cười vừa không dám nhìn thẳng bám góc áo theo sau

“Ai ya ya! Đông Đông nhà chúng ta xem ra là trở thành con mèo nhỏ ăn vụng rồi ah!" -“Tiêu Tiêu!!!~ Không cho nói...không cho nói!" tất cả cũng chỉ cười cười nhìn hai cô nàng chơi mèo đuổi chuột, tuy nhiên một vài ánh mắt ‘thâm ý" nhìn khiến Thiên không khỏi mặt mo đỏ ửng

“Được rồi, Vương Lão sư đang chờ đấy!" cả đám kéo nhau vào phòng thì đã thấy Huyền lão cùng Vương Ngôn ngồi đó

“À đây rồi! Làm gì mà để ta cùng Huyền lão đợi dài cổ thế hả? Mà thôi, vào đây, kế hoạch đã chuẩn bị xong rồi!" ai cũng hơi khẩn trương trừ mấy người nội viện, mà Thiên lại một lần nữa bị Đái Thược Hành làm cho bất ngờ. Hắn ngồi như không có gì xảy ra, mà hắn không có đi trêu chọc Thiên, coi như là giữ được nửa cái mạng

“Lần này không thể mang tất cả đi được, quá nguy hiểm! Không thể mạo hiểm đâu!" Vương Ngôn nói nghiêm túc, dù sao cũng không phải đi chơi, nhỡ có gì xảy ra thì....

“À, về việc này thầy không cần phải lo, an nguy mấy người này em lo được!" Thiên vừa nói vừa giơ chiếc nhẫn ra lắc qua lắc lại

“Là sao? Mà không thể qua loa được đâu Thiên!" -“Nếu em đảm bảo bằng cả mạng sống thì sao? Mỗi một người trong số họ đều là nguồn sống của em nên việc nào em còn lo hơn thầy cơ! Mà nhìn vậy thôi chứ Phong Hào Đấu La đừng hòng phá được lớp giáp của nó, Cực Hạn Đấu La muốn phá hủy cũng đừng hò ng một hai ngày làm được

“Chắc không? Chẳng nhẽ là Hồn đạo khí cấp 9?" Vương Ngôn có chút không tin tưởng, Hồn đạo khí cấp 9 cũng đâu phải là rau cải muốn là có, nếu theo lời Thiên nói thì ở đây cũng phải tầm 20 cái là ít

“Là cấp 9 rưỡi cơ, cấp 10 bán thành phẩm! Cái này thì mới may mắn lên 10!" Thiên vừng nói vừa nhìn lại chiếc nhẫn, dù sao thành quả của những ngày lao đầu nghiên cứu không tu luyện nên không thể bảo là quá khó tin

Sau một hồi kiểm tra thì chẳng ai còn gì để nói cả, theo đúng lịch trình, mọi người đến khu vực cây Ôn Lam, nơi mà Vương Ngôn phát hiện dấu vết của lũ cướp

Thành viên nội viện là đội tiên phong, đội dự bị thì do Vương Ngôn chỉ huy, nhận được lệnh mọi người mặc quần áo rồi bắt đầu hành động

Tu vi cao nhất là Mã Tiểu Đào, cô nàng thoải mái sử dụng Hồn lực bởi từ khi Thiên ‘chữa trị" cho thì Vũ Hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng cũng đã tiến hóa thành Hỏa Diễm Phượng Hoàng. Cả sơn động bao trùm trong biển lửa, thây xác nằm la liệt. Mấy người vào sau như Vương Đông, Tiêu Tiêu,... Vừa vào chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì bị chấn kinh đến đơ người, hai bên vách của hang động có hơn mười bộ da người, thậm chí còn có thi thể của một đứa trẻ bị một mảnh đá đâm xuyên qua treo trên vách tường. Cả nhóm tiếp tục đi sâu vào, thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều, tiếng đánh nhau cũng càng lúc càng rõ.

“ Mọi người chú ý, không được bỏ sót một tên nào, phải diệt tận gốc đề phòng hậu hoạn!" Vương Ngôn nhanh chóng di chuyển vào trong, mấy cái xác lũ cướp không ngừng hiện ra, càng ngày càng nhiều tuy nhiên chẳng ai có cảm giác gì ngoài hả lòng hả dạ! Đối mặt lũ cầm thú này mà nương tay là đang cầm tính mạng người dân vô tội ra đe dọa

Mấy người Vương Đông nhận ảnh hưởng từ Thiên và Vương Ngôn cũng bắt đầu dần dần can đảm hơn giết vài ba tên có ý định chạy trốn cùng vài tên Hồn Sĩ, Hồn Sư

Đám cướp còn lại cũng không phải mạnh lắm, những tên mạnh đều đã bị những đệ tử nội viện chặn lại hết rồi, còn sót lại đa số là những tên hồn sư có hai ba Hồn Hoàn, thậm chí cò n có cả mấy tên cướp không phải là hồn sư nữa. Đúng lúc này, một tiếng thét sắc bén từ nơi sâu nhất của hang động vang lên

“Những ai đối nghịch với Sử Giả Tử Thần đều phải chết, đều phải trở thành Thi Nô của ta! Khặc khặc!!!" Giọng nói này vừa vang lên, tất cả bọn cướp còn sống sót không những không hưng phấn mà còn nhanh chóng run rẩy lui về sau.

“Giết tên này là nhiệm vụ hoàn thành ah!" Thiên nói nhiệm vụ ở đây không phải là nhiệm vụ SLK mà là nhiệm vụ của hệ thống. Đây là lần nhiệm vụ đầu tiên mặc dù chỉ là phụ tuyến nhưng Thiên vẫn muốn hoàn thành thật tốt

“NHIỆM VỤ PHỤ: Giết sạch team Tử Thần Chi Thủ, đặc biệt là tên thủ lĩnh. Quest thưởng là 2 lần quay Normal, do là lần đầu nên được thưởng thêm một Nghề nghiệp phụ (tùy chọn)" chỉ vì nó nên giờ Thiên nhìn tên tướng cướp khá là đáng yêu

“Cẩn thận!!!" Thiên vừa mới nói xong liền hét lớn một tiếng. Bởi vì Tinh Thần Tham Trắc của cậu vừa báo lại một tin tức kinh khủng, tất cả các thi thể nằm rải rác dưới mặt đất bắt đầu phình lên với tốc độ khủng khiếp. Một điều Thiên nhắc nhở từ trước khiến ai cũng tụ tập về phía cậu ngay khi dứt lời, những cái xác bắt đầu phình to lên, to lên, to lên và rồi *Bùm*Bùm* Bùm*Bùm*Bùm*. Hàng loạt tiếng nổ dài vang lên khiến cả mặt đất rung dữ dội

“Đại Địa Bọc Kim"

“Cực Bát Băng Giáp"

“Khiên Tinh Thần"

Ba lớp bảo vệ siêu cứng, siêu chống chịu hình thành bảo vệ thành công an toàn tất cả thành viên. Tiếng nổ lớn khiến Huyền lão đang nhắm rượu cũng không khỏi vứt đi lao nhanh tới kiểm tra tình hình

Huyền lão đã sớm đến từ lâu rồi, lão luôn lặng lẽ quan sát bọn họ từ phía sau. Lão thông qua hơi thở của mọi người để kiểm soát mọi diễn biến, lão rõ ràng cảm thấy được ở đây cường giả mạnh nhất chỉ là Hồn Vương mà thôi, tuy số lượng nhiều hơn một nhưng lão tin chắc không đủ để uy hiếp mấy đứa nhỏ đó. Huống chi còn có Vương Ngôn dày dặn kinh nghiệm chỉ huy nữa. Cho nên lão mới yên tâm ngồi bên ngoài uống rượu. Cho nên Huyền lão tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện một biến số lớn đến t hế này, uy lực của tiếng nổ ban nãy hoàn toàn vượt khỏi phạm vi của Hồn Vương, phải có cường giả bậc Hồn Đế mới có thể phát huy ra công kích đến mức này.

“Mở!" khi Thiên vừa giải khai ba lớp bảo vệ thì mọi người cũng bị cảnh tượng làm cho đứng hình

“ Ha ha ha ha ha ha!!! Hương vị Thi Bạo của bản Sứ Giả thế nào? Cho dù thực lực của các ngươi mạnh đến mức nào đối mặt với Thi Bạo cũng chắc chắn phải chết. Cho dù không chết cũng bị độc chết, ha ha ha ha ha!!!"

“Không hổ là thi bạo ah! Mạnh cũng bình thường!" Nghe giọng châm biếm từ Thiên khiên tên này không khỏi ngó đầu quay lại nhìn -“Cái-"

“Mọi người đi ra ngoài đi, nơi này ta lo, ra ngoài giải độc đi, mà kéo nốt tên Đái Thược Hành ra luôn đi!" bấy giờ mọi người mới chú ý đến việc này, nhìn lại tình trạng của Đái Thược Hành thì ai cũng phải hít thêm ngụm khí lạnh. Cả người bù xù khóe miệng dính máu, đùi và cánh tay bị độc dính vào trông cũng hơi be bét, thảm trạng phải gọi là ‘cực thê thảm" để hình dung

“Khốn nạn!" Huyền lão đến nơi cũng không thể không chú ý, hầu như mọi người đều bị dính độc hít vào thể nội, trừ Đái Thược Hành te tua ra thì ai cũng bình thường

Bóng người bị Huyền lão kéo ra là một người mặc trường bào màu đen, cả người có vẻ gầy yếu, Hồn Hoàn trên người hắn đúng thật chỉ có năm cái ba vàng hai tím, hắn rõ ràng chỉ là cường giả bậc Hồn Vương. Hồn Vương có thể tạo nên một thảm kịch như vậy sao? Hắn bị Huyền lão tóm lấy trong lòng vô cùng hoảng sợ rồi hét lên một tiếng chói tai. Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng với tu vi của Huyền lão, hắn có thể làm được gì sao? Mắt thấy bản thân sắp rơi vào tay người khác hắn liền hành động.

Vài cái thi xác cạnh đấy bỗng bắt đầu phình to lên. Còn tên Tà Hồn Sư, năm Hồn Hoàn trên người hắn nhất thời lóe sáng, một màn quỷ dị lại xuất hiện, Hồn Hoàn màu tím trên người hắn lóe sáng, sau đó cả người hắn liền hóa thành một làn sương khói, nhưng không lập tức chạy trốn mà bay thẳng về phía Thiên, cậu tuy bắt kịp thân ảnh nhưng không làm thế. Giả vờ khí tức của Hồn sư lừa tên tướng cướp

Không một âm thanh vang lên, cả đoàn cùng Huyền lão đều mặc niệm cho tên cướp xấu số, chọn ai không chọn. Chọn phải thằng quái vật này thì coi như xác cmn định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.