[DraHar] Dưới Những Vì Sao

Chương 10



Trở về từ căn nhà nhỏ của bác Hagrid, Harry nắm chặt trái Snitch trong tay — cậu đã xin bà Hooch cho trả lại muộn hơn vì cậu muốn mang đến cho Malfoy xem. Khi còn ở căn nhà gỗ, cả bác Hagrid và Hermione đã cãi nhau một phen, có nói thế nào thì bác cũng không tin là Snape sẽ làm hại Harry, thế nhưng đang nói thì vô tình để lộ ra cái tên "Nicolas Flamel", Harry cảm thấy cái tên này khá quen thuộc, nhưng không nhớ ra là thấy ở đâu.

Lúc Harry tới bệnh xá thì Malfoy đang ngồi dựa vào đầu giường, cánh tay trái được băng bó treo trên cổ, Pansy nhìn chỗ hắn bị thương, Blaise, Goyle và Crabbe thì đang tường thuật lại phần trận đấu hắn bỏ lỡ. Khi thấy Harry đi vào, Blaise cười đầy ẩn ý, vỗ vai Malfoy rồi mang cả đám rời khỏi phòng bệnh.

"Chúc mừng, Chúa cứu thế bắt được trái Snitch vàng, cứu vớt đội Slytherin." Malfoy hừ lạnh, có vẻ không vui cho lắm.

Harry phớt lờ sự mỉa mai trong lời nói của hắn, rồi đi lại gần, ném trái Snitch vào cái tay còn lành lặn của hắn. "Cái này cho cậu, vì vốn dĩ sẽ là cậu bắt được, tôi thấy khi đó cậu sắp bắt lấy nó rồi." Harry cười hì hì. Malfoy thì sửng sốt, quay đầu lại nhìn cậu, tựa như đang suy nghĩ chuyện đang xảy ra là sao.

"À tất nhiên, cậu cũng chỉ được sờ thôi, một hồi nữa tôi phải mang trả về cho bà Hooch rồi."

Malfoy khịt mũi khinh thường, nhưng vẫn nắm lấy quả Snitch, nhìn nó không chớp mắt như đang thưởng thức.

"Còn phải cảm ơn cậu." Malfoy ngẩng đầu lên, nhìn Harry bằng ánh mắt kinh ngạc, còn cậu chỉ cười đầy ranh mãnh, nheo mắt nói tiếp, "Bây giờ thì mọi người đều đã biết tôi là Tầm thủ, nhỏ nhất, một thế kỷ nay của Hogwarts, bắt được trái Snitch vàng." Harry cố ý nói lặp hai từ 'nhỏ nhất, bắt được trái Snitch.'

Malfoy trợn tròn mắt, ném trái Snitch lên người Harry. "Ấu trĩ! Cậu cút ngoài cho tôi!" Harry cười lớn chạy ra khỏi phòng bệnh.

Mâu thuẫn của mấy đứa con trai nhanh đến nhanh đi, mà còn hay quên nữa, tình bạn lại bắt đầu một cách khó hiểu. Trải qua chuyện con quỷ khổng lồ với chuyện Quidditch, Draco và Harry có vẻ là đã quên mất chuyện cãi nhau lúc trước, mặc dù rằng Draco vẫn không dọn về phòng cũ, nhưng đã chịu ngồi cùng Harry mỗi ngày như hồi đầu năm, mọi người cũng không cảm thấy có gì không ổn. Chỉ là Harry bị cặp song sinh 'tra tấn' cho một trận, cuối cùng phải đồng ý cùng bọn họ đi trêu thầy Quirrel thì mới thôi.

Giữa tháng mười hai, mọi người đều đang háo hức chờ đợi lễ Giáng Sinh sắp tới, trường học phủ một tầng tuyết dày, mặt hồ Đen đông cứng. Hầm Slytherin tuy rằng trông lạnh lẽo là thế, nhưng vào mùa đông cũng không lạnh lắm. Trừ lúc đi học ra thì hầu như thời gian còn lại Harry đều ở phòng chung làm bài tập. Hermione có đến tìm cậu vài lần, cô phù thủy nhỏ rất quan tâm đến Nicolas Flamel, có vẻ như cô bé sắp xem hết tất cả sách có liên quan trong thư viện rồi, nhưng cô bé lại không tìm thấy nhiều thông tin, điều này khiến Hermione cảm thấy lo lắng và có hơi bực bội.

Lúc thống kê danh sách ở lại, Harry đã ký tên mình không chút do dự, Draco hỏi cậu vì sao lại không về nhà, Harry nhún vai tỏ vẻ mình thật sự không muốn về nhà Dursley, huống hồ bọn họ cũng chả vui vẻ gì khi hưởng lễ với Harry đâu. Draco nhìn cậu một cái, rồi bảo, hình như Slytherin không còn ai khác ở lại hết. Nhưng Harry cũng không cảm thấy tệ lắm, vì nghĩ đến việc cặp song sinh cũng ở lại cũng đã làm Harry rất vui lòng dành cả kỳ nghỉ đi theo chân bọn họ thám hiểm Hogwarts.

Vào kỳ nghỉ, Harry luôn cùng cặp song sinh lượn lờ khắp lâu đài tìm trò vui, thậm chí còn đi theo cả hai đến toà Gryffindor một chuyến, kết quả gặp được Ron, Ron trách Harry 'xâm chiếm', nên hai đứa cãi một trận, suýt chút nữa là xông vào đánh nhau.

Đêm Bình An Harry ăn uống no đủ rồi bò lên trên giường, cậu rất vừa lòng với lễ Giáng Sinh này, cũng không nghĩ quá nhiều về quà. Sáng sớm hôm sau thức dậy, Harry phát hiện dưới chân giường có một vài hộp quà màu sắc rực rỡ, cậu kinh ngạc nhảy xuống giường vội vàng mở ra xem.

Cây sáo thủ công của bác Hagrid, 50 xu của nhà Dursley, chocolate ếch của Hermione, nhưng thứ làm Harry ngạc nhiên nhất là Blaise và Nott cũng tặng quà cho cậu, có vẻ nó là một chiếc cài áo, nhưng thứ này vô dụng với Harry thôi. Trừ cái này ra, còn có hộp Pudding và bánh quy nhỏ do Draco đưa đến, nói là mẹ hắn tự tay làm. Cuối cùng, Harry mở một cái bọc nhẹ một cách quá mức ra xem, trong đó có một cái áo chùng màu xám bạc mềm mại như nước.

Bọc quà này không có tên, mà chỉ có một tờ giấy rơi xuống, chữ viết trông rất kỳ lạ, Harry chưa bao giờ thấy chữ viết tay nào như vậy. Ba con trước khi mất đã để lại thứ này cho ta, hiện tại hẳn là nên trả lại cho con. Dùng tốt nhé. Giáng Sinh vui vẻ.

Harry ngơ ngẩn nhìn tờ giấy, đôi mắt có chút khô khốc, thật là của ba mình để lại sao? Harry nhặt chiếc áo choàng kì lạ lên và choàng lên người, muốn xem nó trông như thế nào khi mặc vào. Harry ngước lên thì thấy cả cơ thể mình đã biến mất vội vàng chạy đên trước gương, thấy trong gương chỉ có mỗi cái đầu lơ lửng của mình, rồi cái đầu cũng biến mất luôn khi cậu kéo cao áo choàng lên.

Điều này làm cho Harry phấn khích đến mức muốn tìm ngay hai anh em song sinh để kể về nó. Cậu chạy khỏi hầm và gặp ngay hai anh em đang kiếm mình. George đưa cho cậu một cái gói quà, là một chiếc áo len màu xanh lá câu có chữ 'H' màu trắng trên ngực áo do bà Weasley đan cho Harry. Còn hai anh em thì mặc chiếc áo xanh dương phối với chữ màu vàng, một áo có chữ 'F', cái còn lại là 'G', Harry có hơi cạn lời với kiểu phối màu thần kỳ như vậy, ngay cả hai người cũng phàn nàn rằng má làm cho Harry đẹp hơn. Harry ngượng ngùng gãi đầu, đưa đồng 50 xu của nhà Dursley cho bọn họ, tiền Muggle rất hiếm ở giới Phù thuỷ, thế nên trông cả hai có vẻ vui lắm.

Hai anh em song sinh đã rất khiếp sợ khi nhìn thấy áo choàng tàng hình, nói cho Harry rằng thứ này quý giá như thế nào và kể cho cậu nghe câu chuyện về các Bảo bối Tử thần, một câu chuyện trước khi ngủ mà cả hai đã được nghe khi còn nhỏ, khi không có ai trong số họ tin rằng ba anh em đã thực sự tồn tại.

"Bọn anh đã luôn nghĩ..."

"... là phải phát minh ra áo choàng tàng hình trong tương lai!"

"Nhưng không ngờ nó lại thật sự tồn tại!"

Harry vốn tưởng rằng thứ này hẳn là rất phổ biến trong thế giới phù thủy, nhưng cậu lại không ngờ nó hiếm đến mức chỉ được lưu truyền trong truyền thuyết. Hai anh em song sinh không thể đặt nó xuống và háo hức mong chờ được mặc chiếc áo choàng để chơi khăm Percy và Filch.

Đêm đó, Harry mặc áo choàng tàng hình chuồn ra khỏi hầm, cũng không có kêu cặp song sinh. Đây là lần đầu tiên cậu muốn một mình sử dụng thứ đồ thần kỳ do ba để lại cho cậu. Cậu nghĩ tới lời gợi ý của Hermione với mình trước khi rời trường, định bụng sẽ tới khu sách cấm đề tìm thông tin về Nicolas Flamel.

Trong khu cấm, vì cuốn sách la hét đã thu hút Filch, Harry căng thẳng đến mức hoàn toàn quên mất rằng mình đang mặc áo choàng tàng hình, chạy nhanh ra ngoài, chui đại vào một phòng học trống.

Bên ngoài truyền đến giọng của Filch và giọng của Snape, tiếng bước chân của họ dần dần đến gần, đi ngang qua trước cửa rồi rời đi. Harry thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn quanh căn phòng học trống mà cậu chưa từng đến này.

Có một tấm gương rất đồ sộ đang dựa vào bức tường trước mặt, nó trông lạc lõng đến nỗi Harry phải nhìn đến nó ngay lập tức. Cậu đến gần tấm gương và thấy phía trên khắc một dòng chữ mà cậu không thể hiểu được.

Harry xốc choàng tàng hình lên, đứng ở trước gương, bỗng nhiên trong gương bốc lên một luồng khói, cậu vội vàng bịt miệng lại để tránh hét lên, nhìn thấy trong gương còn có mấy người khác ngoài mình ra, Harry kinh hãi quay lại. Nhìn quanh, căn phòng vẫn trống rỗng, không có ai khác ở đó.

Lúc này, Harry nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ sậm và đôi mắt xanh lục giống hệt cậu đang đứng bên trái cậu, nhìn cậu với nụ cười và ánh mắt dịu dàng, giống như cách người phụ nữ cậu đã thấy ở Hẻm Xéo nhìn Draco. Đằng sau Harry là một người đàn ông cao lớn đeo kính, mái tóc giống hệt Harry, đen và rối bù. Người đàn ông đặt một tay lên vai Harry và tay kia ôm lấy người phụ nữ.

Cậu đã nhìn thấy hai người này! Trong một cuốn sách mô tả quá trình cậu đánh bại Voldemort và trở thành huyền thoại trong thế giới phù thủy, có hai hình minh họa mang dấu ấn Lily Potter và James Potter, nhưng câu chuyện được mô tả trong cuốn sách quá mức huyền huyễn, Harry không thể nào cho rằng mình với bọn họ có quan hệ với nhau.

Thế mà hiện tại, Harry nhìn vào hai bàn tay đặt trên vai mình trong gương, quay đầu nhìn sang một bên vai, giơ tay lên và chạm vào vai mình lần nữa, nhưng chẳng có gì cả. Nhưng người phụ nữ trong gương đã nắm lấy tay Harry. Họ đứng bên cạnh cậu một cách chân thật, như thể họ có thật vậy.

Harry thì thầm: "Mẹ? Ba?"

Bọn họ đều nhìn cậu, cười dịu dàng rồi gật đầu, người phụ nữ lại nâng tay sờ vết sẹo trên trán Harry, cúi đầu hôn cậu.

Harry chỉ ngơ ngác đứng đó, thời gian như đọng lại, trái tim cậu đau như bị dao cứa vào, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã. Cậu không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi cho đến khi có một giọng nói từ xa truyền đến, anh bị kéo về hiện thực, lau nước mắt, vội vàng nói với người trong gương: "Con sẽ quay lại sau."

Harry bước lùi về phía cửa, miễn cưỡng nhìn bóng hình trong gương ngày càng rời xa mình, mãi cho đến khi lưng chạm vào cửa mới khoác lên Áo khoác Tàng hình vội vã quay lại hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.