[DraHar] Dưới Những Vì Sao

Chương 17



"Nghe, mình muốn các bồ uống bình thuốc đó," Harry chỉ vào một cái lọ khác trên tay Draco, "rồi trở lại căn phòng có chìa khóa bay đó, Draco dẫn Hermione bay ra ngoài để báo cho cụ Dumbledore đi."

"Không được! Tôi muốn đi với cậu!" Draco nói xong thì định đoạt lấy lọ thuốc trên tay Harry, "Lần trước cậu bị bỏ lại một mình ở Rừng Cấm đã hồn bay phách lạc thế rồi!"

"Dừng lại Draco! Bình thuốc này chỉ còn một ngụm, không đủ cho cả hai chúng ta cùng đi qua! Kỹ năng bay của cậu cũng tốt, có thể dẫn Hermione tránh Fluffy được, Hermione không thể tự mình thoát ra đâu!" Harry đè cánh tay Draco đưa tới, "Tôi sẽ không bôi nhọ Snape, nếu bên trong không phải Snape thì cậu sẽ gặp được giáo sư ở bên ngoài khi vừa thoát ra! Thầy ấy sẽ tới nhanh hơn thầy Dumbledore!"

"Nhưng nếu bên trong là Voldemort..." Hermione có chút lo lắng.

"Mình từng chạy thoát một lần rồi không phải sao." Harry vuốt vết sẹo của mình, nhún vai, "Chúng ta phải nhanh lên, nếu Voldemort thật sự lấy được hòn đá phù thuỷ thì hoàn toàn xong rồi."

Nói xong, Harry uống lọ thuốc trong tay, tức khắc cảm thấy một hơi lạnh từ đáy lòng lan ra toàn thân, cậu kiên định bước vào ngọn lửa màu đeu, sau đó đi xuyên qua.

Draco và Hermione nhìn cậu biến mất trong ngọn lửa, đành phải nhanh uống xong thuốc để chạy về.

Harry đi qua ngọn lửa tới phòng cuối cùng, giữa căn phòng trống rỗng có đặt một cái gương thật lớn, có một người đứng trước gương, không phải Snape, cũng không phải Voldemort, là Quirrell.

Harry đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu thật là Snape, cậu không biết sau khi trở về nên đối mặt với Draco làm sao, Draco kính trọng Snape tới vậy mà.

"Potter, trông như mi không có chút kinh ngạc nào."

"Đúng thật là vậy." Giọng Harry rất bình tĩnh, "Trên sân Quidditch Draco thấy ông niệm chú với trái Bludge, đêm Halloween là ông nói với mọi người quỷ khổng lồ xông vào tầng hầm, nhưng là nó lại đi đến tầng hai, ông chỉ vì muốn dẫn dắt các giáo sư rời đi thôi, tôi đoán khi đó Snape chạy lên lầu cũng là vì nhận ra được điều này."

"Nói vậy là mi đã sớm nghi ngờ ta."

"Không có, chỉ là vừa đi vừa nghĩ ra thôi, Fluffy trông cửa là do bác Hagrid mang đến, bốn chướng ngại đều là bốn viện trưởng thiết lập, bọn họ đều là người cụ Dumbledore tin tưởng tự mình lựa chọn, còn ông làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vốn hẳn là có thể tạo nên phòng ngự tốt hơn họ, nhưng Dumbledore lại không để ông tham dự, có nghĩa là cụ cũng không tin tưởng ông không phải sao."

"Có lý." Quirrell búng tay một cái, một thứ sức mạnh vô hình đẩy Harry đến trước mặt Quirrell, "Còn tưởng rằng mi sẽ nghi ngờ lão con dơi cơ, hắn vẫn luôn tận sức cứu vớt cái mạng của mi. Xem ra mi đúng là đứa thông minh, chúng ta không cần vòng vo nữa, vốn dĩ muốn cho mi chết, nhưng bây giờ mi vẫn có ích." Quirrell cười lạnh, hoàn toàn không còn biểu cảm nơm nớp lo sợ như trước nữa, gã đẩy Harry tới trước gương, Harry lúc này mới phát hiện trước mắt chính là Tấm gương Ảo ảnh.

"Cái gương này là chìa khóa tìm được Hòn đá Phù thuỷ, có nó thì chủ nhân có thể hồi sinh rồi." Quirrell lẩm bẩm, "Ta thấy ta cầm Hòn đá Phù thủy hiến cho chủ nhân của ta, nhưng nó ở đâu?! Chủ nhân nói muốn lợi dụng mi, nói mau! Mi nhìn thấy gì!"

Harry biết, chủ nhân mà Quirrell nói nhất định chính là Voldemort. Voldemort, Voldemort. Harry trong lòng mặc niệm rất nhiều lần tên này, kẻ thù của cậu, kẻ giết ba mẹ và huỷ hoại cuộc sống của cậu.

Harry giương mắt nhìn về phía gương, cứ tưởng rằng, cha mẹ cậu sẽ đứng ở đó, giống phía trước vậy. Nhưng mà không ngờ là, ba mẹ trong gương ngã trên mặt đất, mặt không chút huyết sắc, Harry đứng ở bên cạnh họ, khuôn mặt kia cậu từng thấy ở trong gương, cao lớn, không mũi tay cầm một viên đá đỏ tươi như máu đang cuồng vọng cười to. Mạch máu như bị đông cứng, thù hận từ sâu dưới đáy lòng lại lần nữa quét toàng thân Harry. Hắn là kẻ giết cha mẹ mình! Chính là kẻ này! Làm hại mình thê thảm đến thế! Harry thấy mặt mình trong gương vô cảm giơ đũa phép lên, dùng lời nguyền giết chóc, ánh sáng xanh bắn ra từ cây đũa phép, gã ngã xuống, rồi Harry nhặt hòn đá kia lên hồi sinh cha mẹ.

"Nói! Mi nhìn thấy gì!" Quirrell cuồng nộ gào thét.

"Ta thấy ta giết Voldemort." Giọng Harry lạnh băng.

"Ngươi nói dối!" Quirrell thét lên rồi nhào tới bóp cổ cậu.

"Để cho ta nói với nó... Mặt đối mặt..." Trên người Quirrell đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn, đó không phải Quirrell đang nói chuyện, nhưng thật sự phát ra từ trên người gã.

"Nhưng mà, thể lực của chủ nhân vẫn chưa khôi phục." Giọng Quirrell trở nên vâng vâng dạ dạ.

"Chút sức lực này... Ta vẫn có..."

Quirrell xoay người, đưa lưng về phía Harry tháo khăn trên đầu, khi khăn trùm đầu rơi xuống, một khuôn mặt lộ ra. Harry không nói ra được lời nào, nhìn cặp mắt đỏ bừng kia, gương mặt trắng như chết, còn có hai lỗ mũi dài dưới đôi mắt đáng sợ đó. Là Voldemort, là kẻ cậu thấy trong Tấm gương Ảo ảnh.

"Harry Potter..." Thanh âm kia mang tiếng vang rất lớn trong phòng, thậm chí không thể tìm được là nó phát ra từ nơi nào, thanh âm này từ bốn phương tám hướng vây quanh Harry.

"Ngươi nhìn xem ta biến thành bộ dáng gì! Chỉ còn lại một cái bóng, chỉ có thể xài chung một cơ thể với người khác, dựa vào máu của Bằng Mã mới có thể duy trì sức lực, một khi ta có được thuốc trường sinh bất tử, ta sẽ có thể tạo ra một cơ thể mới..."

"Tôi sẽ giết ông." Cơn đau trên trán giúp Harry tìm lại được giọng nói của mình, cậu cắt ngang Voldemort, "Tôi sẽ thay ba mẹ tôi báo thù, tự tay giết ông!"

"A! Ngươi không biết tự lượng sức mình y chang cha mẹ ngươi, bọn chúng có ý đồ chống đối ta, nhưng là chúng quá yếu đến nỗi một đòn cũng không đỡ được, người mẹ ngu ngốc của ngươi có thể có thể không cần chết, nhưng ả liều mạng bảo vệ ngươi, thế nhưng có lợi gid đây? Ta giết bọn chúng không cần tốn nhiều sức, đáng thương thay trước khi chết còn đau khổ xin tha..."

"Ông nói dối!" Harry nhào tới nắm khuôn mặt ghê tởm kia, cậu cảm thấy vết thẹo trên trán như bị thiêu cháy, cơn đau đớn xuyên tim đang ở xé rách đầu óc cậu, lý trí bị bao phủ bởi dung nham nóng bỏng ở bên trong, máu bắt đầu sôi trào. Có một giọng nói vẫn luôn hét to: "Giết hắn! Giết hắn đi!" Harry không biết thanh âm này là nói cho mình hay là Quirrell, bây giờ lòng chỉ cậu chỉ có mong muốn nguyên thuỷ nhất, cậu muốn tự tay huỷ diệt linh hồn chỉ còn một nửa sinh mệnh này.

Harry không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cậu bóp chặt lấy cổ người trước mặt, người nọ dường như không có sức phản kháng. Quirrell thảm thiết thét lớn, Voldemort rống giận, trong đầu có vô số thanh âm quậy với nhau, tự hỏi trở thành một thứ gánh nặng, Harry cũng chỉ liều mạng ấn người phía trước xuống, cậu mất đi lực để làm những hành động khác, chỉ nghe một thanh âm không ngừng kêu: "Giết hắn! Giết hắn!" Harry chỉ biết mình muốn giết người trước mắt này. Nhưng người này rốt cuộc là ai, mình lại ở nơi nào?

Người bị cậu ấn ở dưới thân dần dần không còn động tĩnh, Harry không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu cậu quá đau, nhưng sao lại bi thương đến thế, trái tim mới còn nóng cháy như là bị tẩm vào nước, chua xót đến khó có thể hình dung.

Harry dường như nghe thấy một giọng nữ dịu dàng đang xướng khúc hát ru, còn có một giọng nam hưng phấn nỉ non tên của cậu, "Harry, Harry." Cậu cảm thấy mặt mình ướt đẫm, trong phòng có mưa sao? Harry muốn lau mặt. Nhưng đột nhiên một cổ làn khói bốc lên từ người dưới thân Harry, thét lớn xuyên qua ngực cậu, Harry vì cú va chạm này mà ngã ra đất, hai mắt tối sầm ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.