Những ngày ở Hogwarts qua thật mau, đảo mắt một cái đã hết ngày. Buổi sáng thứ Sáu, Harry ngồi cạnh Draco và Blaise dùng bữa sáng, nghe bọn nó cười nhạo giáo sư Quirrell có mùi tỏi, và giáo sư Flitwick, người đã ngất xỉu đi khi nghe thấy tên cậu.
Harry không có tiếp lời, hôm nay cậu có hơi lo lắng, chốc nữa là có lớp Độc dược với Gryffindor, tưởng tượng đến người thầy âm u với ánh mắt như diều hâu kia là cơ thể cậu hơi run rẩy rồi. Phải đối phó một người vừa gặp đã không thích mình cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng gì.
Lúc này đã đến giờ giao bưu kiện, các con cú mèo bay vào, Harry cũng không đứng dậy, dù sao cũng chẳng có ai gửi thư cho cậu đâu, chỉ ngồi bẻ miếng bánh mì chờ Hedwig tới tìm cậu xin đồ ăn. Draco ở cạnh nhận được một bao pudding, nhớ tới ngày nhập học hắn đã phàn nàn rằng pudding trường không ngon, nên đây chắc là do người phụ nữ đó làm, Harry đột nhiên cũng muốn nếm thử, từ trước đến giờ cậu chưa từng được ăn đồ ăn do chính tay người nhà nấu nếu không tính nhà Dursley, huống hồ ở nhà Dursley cậu mới là người thường xuyên nấu cơm.
Nhưng không ngờ hôm nay Hedwig lại bay đến bên người Harry, đưa một tờ giấy tới trước mặt cậu, Harry mau chóng mở nó ra xem. Là thư bác Hagrid mời cậu chiều đi uống trà. Từ sau ngày nhập học Harry cũng chưa nói chuyện với bác lại, mỗi ngày ứng phó với việc học làm Harry rất khó có thời gian nghĩ đến chuyện khác, cậu xác thật có chút nhớ bác Hagrid.
Harry tuỳ ý cầm lấy cây bút lông chim do Draco đặt ở trên bàn, vội vàng viết ở mặt còn lại của tờ giấy: Được ạ, con rất vui, buổi chiều gặp bác. Sau đó để Hedwig ngậm bay đi.
"Ai viết thư cho cậu?" Draco hỏi trong lúc đặt một chiếc bánh pudding ở trước mặt Harry.
Harry vui vẻ nói cảm ơn rồi mở pudding ra, vừa ăn vừa nói: "Là bác Hagrid." Harry ăn pudding, thừa nhận là ngon hơn của trường nhiều, "Bác ấy mời tôi chiều nay uống trà, cậu muốn đi chung không?"
"Hagrid?! Cái lão đầy tớ trông Rừng Cấm á?!" Biểu cảm của Draco trông như hắn mới vừa nuốt một con sên, "Sao cậu lại dây dưa với ổng được?!"
"Nè! Cậu không được nói bác ấy nói như vậy! Bác ấy rất tốt với tôi!"
"Cha tôi nói ông ta rất thô lỗ, thường xuyên say xỉn, còn tập tễnh làm phép thuật, có lần còn đốt cháy cái giường của mình, sao cậu lại có thể tiếp xúc với người như thế, ổng là người rất nguy hiểm!"
Harry có hơi tức giận, đẩy hộp bánh pudding đã ăn xong về phía trước và không nói gì.
Phòng học Độc dược có hơi lạnh, với những lọ thủy tinh ngâm đủ các loại tiêu bản động vật xếp dọc theo tường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Đi Rồi2.
Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh3.
Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người4.
Tận Thế Dẫn Đường=====================================
Harry ngồi ở cạnh Draco, lúc thầy Snape điểm danh điểm đến Harry thì có hơi ngừng lại.
"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."
Harry nhíu mày, thấy Ron ở cách đó không xa quay đầu lại nhìn cậu khẽ hừ một tiếng.
Điểm danh xong thì thầy Snape giới thiệu về môn Độc dược, mà cũng không hẳn là giới thiệu, mà phải nói là đang chế giễu cả lớp, hoặc nói đúng hơn là hầu hết lớp học. Harry thấy Hermione hơi ngồi chồm vế trước.
"Potter!" Snape đột nhiên kêu cậu, "Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"
Harry giật mình, cậu biết vị giáo sư này không thích cậu, nhưng không nghĩ ông sẽ trực tiếp đến vậy. Cậu đã đọc rất nhiều sách để hiểu rõ thế giới này, nhưng hiển nhiên cậu cũng chẳng có khắc khổ đến mức dành quá nhiều công sức đọc một quyển sách của cái môn trông chả có gì thú vị này,
"Con không biết, thưa thầy."
"Xem ra tiếng tăm cũng không thể đại biểu tất cả. Nói không chừng Nón phân loại đã phân mi vào sai nhà rồi cũng nên, Slytherin không nhận những đứa nhét đầy nước dãi của quỷ khổng lồ đâu." Snape khinh miệt bĩu môi.
Hermione giơ tay.
"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một bezoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"
"Con không biết, thưa thầy."
"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"
Hermione còn đang giơ tay, Harry có chút mỏi mệt, cưỡng ép mình nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt kia. "Không, thưa thầy, con mới biết mình là Phù thuỷ một tháng trước thôi, ý con là thầy không thể yêu cầu con biết hết mọi thứ trong một tháng được."
Trong phòng học đột nhiên vang lên một trận xôn xao, Harry nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Draco, cậu cũng không biết đó là có ý gì.
"Im lặng!" Snape mất kiên nhẫn la một tiếng, lại tỏ như không nghe thấy câu nói của cậu và hỏi tiếp, "Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"
Tới lúc này thì Hermione đã đứng hẳn dậy, tay cô bé giơ thẳng tắp.
"Em không biết, thưa thầy. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"
Mặt giáo sư Snape trông cau có lắm, "Ngồi xuống!" Thầy nạt Hermione, "Draco, nói cho bạn cùng bàn của trò đi."
Draco vui vẻ trả lời.
"Slytherin thêm ba điểm, những người khác, sao chúng bây còn chưa ghi lại đáp án? Vì trò Granger tự tiện rời khỏi chỗ, Gryffindor trừ một điểm."
Harry nghe xong thì tự hỏi trong lòng rằng không biết cậu không được phân vào Gryffindor có phải là may mắn hay không.
Tiết học Độc dược tiếp theo, Snape để cho bọn nó làm việc theo cặp, Harry đã nghe hầu như cả lớp đều bị thầy mắng một lần, lại liếc nhìn Draco ở bên cạnh đang làm cực kỳ trơn tru, thầy Snape đã khen hắn rồi cho Slytherin thêm ba điểm, thuận tiện chế giễu Harry ở một bên chẳng cần làm gì. Lúc này, một làn khói xanh bốc lên dày đặc trong lớp như một đám mây, kèm theo một tiếng xì lớn. Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc, và thầy Snape cũng chẳng hề bủn xỉn những từ ngữ phong phú trau chuốt để mắng Neville, ngay cả Ron đang đứng gần cũng bị trừ một điểm vì 'không nhắc nhở bạn học'.
Sau tiết học, Harry cảm nhận được thầy Snape thiên vị với Slytherin rõ ràng, nhưng vị viện trưởng bất công này lại có thái độ thù địch không thể lý giải nổi với mình, Harry không thể hiểu được chuyện này.
Tan học Harry cũng không chờ Draco, mà chạy đi tìm Hermione, cậu có hơi để ý việc Hermione bị trừ một điểm, Harry cho rằng là vì câu nói của cậu làm Snape tức giận với Hermione. Từ sau khi xuống tàu Harry cũng chưa nói chuyện lại với cô phù thủy nhỏ tóc nâu này, cậu nghĩ nếu chiều nay Draco không muốn đi cùng cậu tới chỗ bác Hagrid thì có lẽ Hermione sẽ đồng ý.
"Hermione!" Harry chạy khỏi phòng học gọi Hermione lại, "Rất xin lỗi chuyện đầu tiết, tôi không nên nhắc tới tên của bạn mới phải."
Hermione rộng lượng vẫy tay, tỏ vẻ cũng không để ý.
"Potter, có phải mày đắc ý lắm không, vì Gryffindor bị trừ hai điểm." Ron đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn nó họ, "Không đi theo Malfoy chúc mừng đi à?"
Hermione trừng mắt với nó một cái. Harry làm lơ sự châm chọc mỉa mai của Ron, hỏi Hermione có muốn đi cùng với cậu đến chỗ bác Hagrid uống trà không, Hermione đồng ý ngay tắp lự.
Ba giờ kém năm, bọn nó rời khỏi lâu đài, đi xuyên qua đồng ruộng để đến ngôi nhà gỗ nhỏ của bác Hagrid ở kế bên Rừng Cấm. Cả buổi chiều hôm đó là buổi thư giãn nhất trong tuần này. Chỉ có cái là bánh đá khó tiêu quá.
Harry không có hứng ăn bữa tối, tâm trí cậu chỉ chứa tin tức về vụ trộm từ Gringotts mà cậu đã thấy ở chỗ của bác Hagrid, và cậu đi thẳng trở lại hầm với chiếc bánh đá mà bác Hagrid đã đưa cho.