Drama Nhà Giàu

Chương 23: Giúp anh theo đuổi tôi?



Editor: Mây.

Beta: Jen.

Sau một lúc lâu, khóe môi Tiêu Cận giật giật.

Kim Thị thị trong lòng mãnh liệt nhảy lên, cô tranh nói trước với anh: “Ôi trời, em đùa thôi, không cố ý hỏi về chuyện riêng tư của anh đâu!”

Cô cười khúc khích, bầu không khí yên tĩnh và mập mờ bị phá vỡ. Tiếng còi xe phía sau không ngừng vang lên, Tiêu Cận nhìn cô thật lâu mới chậm rãi khởi động xe.

Kim Thị Thị lặng lẽ thở ra một hơi, thừa dịp Tiêu Cận không chú ý liền lấy tay quạt gió, nụ cười trên môi cũng từ từ biến mất.

Dòng xe nhanh chóng lướt qua cửa sổ, đáy lòng cô có hơi trống rỗng, không thể nói rõ là cảm giác gì.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Gần đây em rất khác thường.” Giọng nói của Tiêu Cận nhàn nhạt vang lên.

“…… Ồ,” Dây thần kinh trong đầu Kim Thị Thị đột nhiên căng thẳng, sợ Tiêu Cận phát hiện được cái gì đó, vội vàng bổ sung: “À, có thể là áp lực làm đề cương luận văn tốt nghiệp quá lớn.” Cô đột nhiên thấy hứng thú, nhíu mày hỏi: “Anh nói em khác thường, rốt cuộc là có chỗ nào khác thường?”

Tiêu Cận: “……”

Thỉnh thoảng lại gần anh, như có như không trêu chọc anh.

Câu nói của anh nghẹn ở cổ họng, sắc mặt như bảng pha màu.

Kim Thị Thị cong mắt, vui vẻ nhướng chân mày, chúc mừng mình lại giành được một chiến thắng nữa.

Về đến nhà, cô thoải mái ngâm mình trong bồn tắm. Trên đường đi, cảnh ánh mắt Tiêu Cận và cô thỉnh thoảng đối diện nhau lại xuất hiện trong đầu.

“Tỉnh một chút đi Tiểu Thị Tử!” Cô vỗ nước lên mặt mình, lẩm bẩm: “Anh ta là vì đánh cuộc với Hàn Cao Vũ nên mới cố ý quyến rũ mày! Trong mắt anh ta, mày là một căn biệt thự lớn!”

Kim Thị Thị mặc niệm: Biệt thự lớn……

Năm phút sau thành công tẩy não chính mình.

Cô cho rằng những cảm xúc kỳ lạ của mình là vì nhập vai quá sâu, thậm chí cảm thấy mình không làm diễn viên quả là tổn thất lớn của giới showbiz.

**

Biên Gia Thạch lấy được phương thức liên lạc của Kim Thục Đường từ chỗ Tiêu Bắc Duyên, nghĩ tới nghĩ lui rốt cục cũng thêm bạn tốt. Anh ta đã cố gắng mời Kim Thục Đường ra ngoài chơi hai lần nhưng đều bị uyển chuyển từ chối.

Hôm nay, Biên Gia Thạch lại gửi lời mời, mong rằng Kim Thục Đường có thể đến phòng làm việc của bọn họ tham quan.

Không lâu sau Kim Thục Đường đồng ý.

Biên Gia Thạch vui mừng hét lên, Tiêu Bắc Duyên ở một bên bị giật mình: “Cậu điên rồi à, trúng xổ số?”

Trong mắt Biên Gia Thạch đều là ý cười, “Anh à em sai rồi, anh cứ làm đi, anh cứ làm việc tiếp đi!”

Tiêu Bắc Duyên kỳ lạ liếc cậu ta rồi tiếp tục làm công việc trong tay.

Sáng sớm hôm sau, Biên Gia Thạch thường xuyên đến trễ đã đến phòng làm việc từ sớm. Lúc Tiêu Bắc Duyên đến còn phát hiện anh ta đã dọn dẹp sàn nhà một lần, thùng rác của mỗi vị trí cũng đều đổ sạch sẽ. Bên cửa sổ còn bày mấy chậu cây xanh, ngay cả không khí cũng lộ ra một mùi hương thanh ngọt.

Phòng làm việc của bọn họ toàn là đàn ông, ngày thường chỉ có một dì đến quét dọn vệ sinh, căn bản chưa nói đến môi trường làm việc như thế nào, có thể miễn cưỡng giữ gìn vệ sinh đã là tốt lắm rồi.

Đừng nói, tâm tình như vậy thật đúng là rất không tồi.

Tiêu Bắc Duyên đi đến bên cạnh Biên Gia Thạch, vỗ bả vai anh ta nói: “Mặc kệ cậu hít phải gió gì, ngày mai tiếp tục hít như vậy đi nha!”

Biên Gia Thạch ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi nói: “Bà chủ nhỏ nhà em rất đắt!”

Tiêu Bắc Duyên hừ cười, không đứng đắn nói: “Đắt? Bao nhiêu?”

Biên Gia Thạch: “…… Tiêu Bắc Duyên, đại gia của anh!”

Tiêu Bắc Duyên cười đến mức bả vai run rẩy, kéo ghế của mình ra ngồi xuống.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không phải người!” Biên Gia Thạch lải nhải, anh ta nhăn mũi lại, quay đầu thì nhìn thấy Tiêu Bắc Duyên đang tháo bao bì của một cái bánh sandwich.

Anh ta nhảy từ ghế xuống, kéo Tiêu Bắc Duyên nói: “Mùi hương quá nặng, đi ra ngoài ăn ra ngoài ăn!”

Tiêu Bắc Duyên chịu đựng ý muốn mắng chửi người vì bị Biên Gia Thạch lôi kéo đuổi ra khỏi văn phòng.

“Hít phải cái gió điên gì vậy!”

Trước kia lúc chạy phim mọi người đều ăn ngủ ở trong phòng làm việc, cũng không thấy anh ta có ý kiến gì, lúc này sao lại chú ý như vậy.

Nguyên nhân Biên Gia Thạch sở dĩ trở nên chú ý là gì, đến buổi chiều Tiêu Bắc Duyên sẽ biết.

Anh ta nhận điện thoại, vui vẻ đi xuống dưới.

Kim Thục Đường yên tĩnh chờ ở dưới tầng, Biên Gia Thạch vừa nhìn thấy cô ấy liền bước nhanh đến.

Hai người cùng nhau đi về phía phòng làm việc, Biên Gia Thạch kể cho cô ấy nghe về tình trạng của phòng làm việc. Kim Thục Đường kiên nhẫn nghe, nhớ tới cái gì đột nhiên hỏi: “Là anh Bắc Duyên cho anh số của tôi?”

Biên Gia Thạch dừng một chút, ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Cái kia…… Là tôi hỏi anh ấy.”

Kim Thục Đường mím môi, không nói gì.

Đạo diễn gửi đến một đoạn clip đã được cắt ghép cho Tiêu Bắc Duyên.

Từ cửa truyền đến tiếng giày cao gót nhẹ nhàng. Tiêu Bắc Duyên tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Biên Gia Thạch dẫn theo Kim Thục Đường đi vào. Bọn họ một trước một sau, Biên Gia Thạch không biết nói cái gì, hai người bỗng nhiên cười rộ lên, hai má trắng nõn của Kim Thục Đường cười đến đỏ bừng.

Tiêu Bắc Duyên híp híp mắt, xem lại video biên đạo gửi rồi nói: “Cắt ghép cái gì mà rối tung lên hết vậy, làm lại lần nữa!”

Đây đã là bản thứ ba, ban biên đạo uất ức đành đi làm lại.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Biên Gia Thạch dẫn Kim Thục Đường đến gần, vỗ bả vai biên đạo nói: “Đạo diễn Tiêu hiểu các cậu, biết các cậu có thể làm tốt hơn, cố lên!”

Biên đạo hít sâu một hơi, lại tràn đầy năng lượng.

Tiêu Bắc Duyên từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía Kim Thục Đường gật đầu.

Kim Thục Đường cười rộ lên, “Anh Bắc Duyên.”

Ánh mắt Tiêu Bắc Duyên dừng trên người Biên Gia Thạch, hừ một tiếng rồi cười nói: “Tôi nói cậu làm sao…” Anh còn chưa dứt lời, đã bị Biên Gia Thạch cắt ngang: “Anh, em yêu anh!”

Tiêu Bắc Duyên bất đắc dĩ xoa mi tâm, chỉ vào phòng họp, nói với Kim Thục Đường: “Đi thôi, vào bên trong ngồi một chút.”

Biên Gia Thạch ngăn Tiêu Bắc Duyên lại, “Anh, không phải anh đang bận sao?”

Tiêu Bắc Duyên: “Hiện tại không bận nữa.”

Kim Thục Đường được dẫn đến phòng họp. Phòng làm việc ngoại trừ mì gói và nước sôi để nguội thì cái gì cũng không có, Tiêu Bắc Duyên liền đi ra ngoài mua cà phê.

Biên Gia Thạch mời Kim Thục Đường đến phòng làm việc một mặt là muốn hẹn cô ấy, mặt khác là thật lòng muốn cảm ơn cô ấy đã giúp tìm nhà đầu tư. Hai người nói chuyện phiếm được một lúc, Biên Gia Thạch hắng giọng, lấy hết can đảm nói: “Thục Đường, nếu cô chưa có bạn trai thì…… Tôi muốn theo đuổi cô.”

Loại chuyện này nhất định phải gặp mặt nói trực tiếp, nhưng Kim Thục Đường cũng không phải dễ hẹn như vậy. Hiện tại vừa vặn chỉ có hai người bọn họ, Biên Gia Thạch cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất.

Kim Thục Đường sửng sốt, kinh ngạc nhìn Biên Gia Thạch, “Anh Bắc Duyên không nói cho anh biết quan hệ của anh ấy và tôi là gì sao?”

Biên Gia Thạch: “Anh ấy không nói,” Anh ta hơi xấu hổ cúi thấp đầu, “Nhưng mà anh Bắc Duyên nói tôi thích cô thì có thể giúp tôi theo đuổi cô……”

Kim Thục Đường không thể tin được nói, “Giúp anh theo đuổi tôi??”

Vừa dứt lời, cửa phòng họp bị đẩy ra, Tiêu Bắc Duyên xách theo ba ly cà phê đi đến. Bước chân của anh dừng lại, “Hai người nhìn tôi làm gì?”

Biên Gia Thạch: “Anh Bắc Duyên, quan hệ của anh và Thục Đường là gì?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kim Thục Đường cũng nhìn anh không chớp mắt.

Tiêu Bắc Duyên đặt cà phê xuống, đầu lưỡi chống sang bên má, “Cô ấy là đối tượng liên hôn của tôi. Nhưng mà chúng tôi không có khả năng kết hôn, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn ép liên hôn, không biết trong đầu bọn họ nghĩ gì nữa.”

Anh ghét nhất bộ dáng của Tiêu Quân Trạch, cho rằng mình có thân phận có địa vị là có thể thao túng cuộc sống của bất kỳ người nào.

Bởi vì tính cách của ông ta chuyên quyền độc đoán nên từ nhỏ anh đã bị đưa đến bên ông ngoại, không thèm quan tâm. Kỳ thi đại học kết thúc, ông ta tự ý sửa lại nguyện vọng của anh thành chuyên ngành tài chính, Tiêu Bắc Duyên vì đấu tranh với ông ta mà năm hai đã chuyển chuyên ngành, Tiêu Quân Trạch tức giận đến nỗi đánh anh mười mấy roi.

Nhiều năm như vậy, chỉ cần anh làm trái ý, ông ta liền động roi.

Hiện tại lại muốn lợi dụng anh để báo đáp ân tình của Kim gia.

Anh càng không làm như những gì ông ta muốn.

Biên Gia Thạch giật mình, nhưng sau khi tiêu hóa một chút tin tức này cũng cảm thấy không có gì. Nếu không có ý định kết hôn, anh ta cũng không ngại theo đuổi Kim Thục Đường.

Kim Thục Đường không nói gì một lúc lâu, bàn tay siết chặt dưới bàn, sắc mặt trắng bệch.

“Anh Bắc Duyên,” Giọng nói của cô ấy khàn khàn, “Chuyện từ hôn còn phải phiền anh tự mình đi nói với người nhà tôi một tiếng.”

Tiêu Bắc Duyên cau mày hỏi: “Thục Đường, cô không thoải mái sao?”

“Tôi không sao,” Kim Thục Đường dịu dàng mỉm cười, “Tôi đến chỉ là muốn xem mọi người, lát nữa tôi còn phải đến một vài cửa hàng, không phiền các anh đi cùng tôi nữa.”

Dứt lời, cô ấy xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Tiêu Bắc Duyên theo bản năng đuổi theo, lại nhìn thấy Biên Gia Thạch cũng chạy theo bên cạnh. Anh dừng lại, tự nhốt chính mình ở trong phòng họp.

Biên đạo cắt ghép lại video một lần nữa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong phòng họp không biết là ai đang hút thuốc.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

**

Đã gần một tuần trôi qua. Ngày hôm đó, có một cuộc họp với một số đồng nghiệp về việc công chiếu bộ phim tài liệu lên mạng. Sau cuộc họp, Biên Gia Thạch đứng bên cạnh Tiêu Bắc Duyên do dự không đi.

Tiêu Bắc Duyên liếm môi hỏi anh ta: “Làm gì, có chuyện gì thì nói thẳng.”

Biên Gia Thạch kéo ghế ra ngồi xuống, “Anh, hỏi anh một chuyện. Anh… Đến nhà Thục Đường hủy hôn chưa?”

Mấy ngày nay anh ta vẫn không liên lạc với Kim Thục Đường, luôn cảm thấy trong nhà cô ấy sắp xếp liên hôn cho cô ấy, chuyện mình tiến lên theo đuổi cũng không chắc chắn lắm, vì thế phải chờ Tiêu Bắc Duyên từ hôn rồi nói sau.

Tiêu Bắc Duyên đóng máy tính xách tay của mình rồi chống khuỷu tay lên bàn, nói: “Chưa, gần đây quá bận rộn.”

Biên Gia Thạch không nói lời nào, rõ ràng mấy ngày trước vừa mới nghỉ. Anh ta do dự một lúc rồi nói: “Anh Bắc Duyên, em xem anh là người trong nhà mới nói như vậy.” Anh ta suy nghĩ thêm một chút rồi lại nói: “Nếu như anh có cái gì đó không buông xuống được Thục Đường, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng, nhưng anh đừng để lại tiếc nuối cho chính mình.”

Tiêu Bắc Duyên ngước mắt nhìn anh ta, lại bật cười, “Con mắt nào của cậu thấy tôi không bỏ được cô ấy? Đừng suy nghĩ lung tung, mấy ngày nay tôi thật sự bận rộn, rảnh rỗi tôi liền đi hủy hôn.”

Biên Gia Thạch còn muốn nói gì đó, Tiêu Bắc Duyên đã xách máy tính ra khỏi phòng họp.

**

Chạng vạng hôm đó,  bỗng nhiên Kim Thục Đường nhận được điện thoại của Kim Thị Thị, giọng điệu của cô rất gấp gáp, “Cô út, cô ở đâu, cô có thể ra ngoài một chút không?”

Kim Thục Đường nhẹ giọng trấn an: “Đừng nóng vội, có chuyện gì cháu từ từ nói.”

Kim Thị Thị hít sâu một hơi nói: “Chú Bắc Duyên không biết vì sao lại bị ông nội Tiêu đánh. Lần này ông nội Tiêu xuống tay vô cùng nặng, hiện tại chú Bắc Duyên còn chưa tỉnh. Còn đang ở bệnh viện, cô có muốn đến đây nhìn một chút không?”

Kim Thục Đường tự hỏi chính mình, cô ấy đứng dậy bên cửa sổ nói: “Không được Thị Thị, người Tiêu gia sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Cô và anh ấy đã hủy hôn, sau này sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô ấy, Kim Thục Đường nghĩ: Giấc mơ thời thơ ấu cũng nên thức dậy.

Hai tay cô ấy vòng trước ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, anh Bắc Duyên có thể tìm được cô gái mà anh ấy thật sự thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.