Đúng 5 giờ sáng hôm sau, tiếng gầm rú của du thuyền trên biển đã đánh thức thành phố này.
Tiêu Cận rửa mặt xong đang ngồi ở nhà ăn của du thuyền, vừa ăn bữa sáng vừa tham khảo chỉ số giá vàng, dầu thô cùng kim loại quý của ngày giao dịch trước đó.
An Trình mặc một bộ tây trang đi vào theo sau nhân viên phục vụ, hơi khom người, “Tiêu tổng, có thể xuất phát rồi.”
Tiêu Cận đặt máy tính trong tay, gật đầu.
Thay quần áo xong, đi từ trong khoang thuyền ra, anh mặc một bộ tây trang màu đen được may riêng, vai rộng chân dài, vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa dặn dò thuyền trưởng đã chờ sẵn ở đó: “Mọi người còn chưa dậy, 8 giờ sáng nhớ chuẩn bị bữa sáng, thanh đạm một chút, ngày hôm qua có không ít người đều uống say.”
Thuyền trưởng liên tục gật đầu.
Tiêu Cận bước đôi chân dài đi xuống du thuyền.
Một chiếc Maybach thương vụ màu đen ngừng ở cạnh cảng. Ở xa xa có bốn vị trợ lý mặc tây trang phẳng phiu, một người Anh, một người Mỹ, còn lại là hai người Trung Quốc. Bọn họ mỗi người đều cầm một cái notebook, thấy Tiêu Cận đi đến trật tự chào đón, nhanh chóng báo cáo công việc.
Tiêu Cận đã không còn vẻ lười nhác của ngày hôm qua, đầu mày anh hơi nhướng lên, vừa nghe, vừa đi đến bãi đỗ xe, thỉnh thoảng dò hỏi hoặc nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Xe đi được một đoạn, thư ký cuối cùng cũng kết thúc bài báo cáo.
Tiêu Cận nâng cằm hỏi: “An Trình, tình hình bên kia của tập đoàn như thế nào?”
An Trình báo cáo: “Thứ sáu tuần trước Tiêu Đông Quyền đã đưa ra một lệnh của tổng giám đốc: Đổi kỳ nghỉ phép của nhân viên trước đó vốn là 24 ngày giảm xuống còn 12 ngày. Nhà ở, trợ cấp từ mỗi tháng 1000 tệ giảm bớt còn 500 tệ. Ngoài ra, vì chúc mừng anh nhận chức, công ty chuẩn bị một buổi chào đón,cử hành vào tối hôm nay sau khi tan làm. Buổi liên hoan này sẽ tiêu tốn rất nhiều nhân công và tài chính, còn mời không ít minh tinh và truyền thông tham gia.”
Tiêu Cận nhích lại gần lưng, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc, “Bác cả đúng là sợ tôi sống quá tốt rồi.”
“Đúng vậy,” An Trình nói: “Mọi người đều biết anh lập tức tiếp nhận tập đoàn, ở ngay lúc này giảm bớt ngày nghỉ đông cùng nhà ở, trợ cấp chắc chắn mọi người sẽ nghĩ anh đang bày mưu tính kế. Hiện tại nhóm nhân viên đã có có rất nhiều lời bàn tán, thái độ làm việc cũng không tích cực bằng trước kia. Còn nữa, tôi nghe nói chuyện đầu tư tổ chức liên hoan đã truyền đến tai chủ tịch, đến lúc đó mặc dù không phải anh chủ trương, nhưng chúng ta cũng khó nói rõ được.”
Tiêu Cận cong môi cười cười, hỏi: “Lệnh tổng giám đốc bổ sung đã chuẩn bị chưa?”
An Trình gật đầu: “Đã đưa chủ tịch xem qua. Dựa theo anh phân phó: Sau khi điều chỉnh kỳ nghỉ phép hàng năm thêm 30 ngày và nghỉ ốm toàn lương; khoản trợ cấp và nhà ở, cung cấp cho người lao động đủ ba năm chính sách vay miễn lãi đầu tiên. Ngoài ra, đã xác nhận với bộ phận quan hệ công chúng, chủ đề của buổi lễ chào mừng đã được thay đổi thành một chương trình từ thiện.”
Tiêu Cận “Ừ” một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: “Thành lập một Quỹ, lấy tên ông nội tôi. Toàn bộ số tiền đều được dùng để giúp đỡ giáo dục trẻ em miền núi. Tất cả các khoản quyên góp cho buổi từ thiện này đã được đầu tư vào Quỹ.”
Ánh mắt An Trình sáng lên, lập tức ghi lại.
Sáu giờ, ánh nắng sáng sớm chiếu vào các tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau của thành phố.
Tập đoàn Tiêu Thị nằm ở trung tâm thương mại phồn hoa nhất Dung Thành, tòa cao ốc đồ sộ cao ngất ngưởng, chìm trong ánh nắng mặt trời.
Xe dừng ở dưới chân tòa cao ốc tập đoàn Tiêu Thị, An Trình bước nhanh xuống xe giúp Tiêu Cận mở cửa xe, mấy người dùng thang máy chuyên dụng lên văn phòng trên cao nhất của toàn nhà.
**
9 giờ 40 sáng, Tiêu Đông Quyền vừa đến bãi đỗ xe công ty liền nhận được điện thoại của bí thư: “Tiêu tổng, khi nào ngài đến công ty? Tiêu Cận đã ở văn phòng.”
Tiêu Đông Quyền phát ra tiếng hừ nhẹ bằng giọng mũi. Năm đó ông cụ muốn cho Tiêu Cận tiếp quản tập đoàn, ông ta đã có đụng tay đụng chân đuổi Tiêu Cận ra nước ngoài.
Tiêu Cận cũng coi như gặp may mắn, khả năng kinh doanh của anh ở nước ngoài không tồi. Ông cụ liền nổi lên ý nghĩ để Tiêu Cận về nước tiếp nhận tập đoàn. Ông ta vốn cho rằng Tiêu Cận có năng lực, ai ngờ mới về nước liền chạy đi chơi du thuyền, không quan tâm đến chuyện của công ty.
Lúc này đến sớm như vậy, xem ra chỉ là làm ra vẻ.
Ông ta đã đào sẵn hố, chôn tốt bẫy, chỉ chờ Tiêu Cận nhảy vào.
Tiêu Đông Quyền chỉnh lại bộ âu phục, thong thả ung dung xuống xe, “Tôi lập tức đến.”
Cúp điện thoại, Tiêu Đông Quyền vào thang đi lên văn phòng.
Khi đi qua nhóm nhân viên, một nhóm phía trước thay đổi không còn vẻ nản lòng, một nhóm kích động lạ thường.
Tiêu Đông Quyền nhíu mày, bước nhanh đi về phía văn phòng.
Lệnh điều động thăng chức của Tiêu Cận lên làm tổng giám đốc của tập đoàn nhảy trên hệ thống OA của công ty. Cùng với đó chính là “Hướng dẫn bổ sung số 24 về nghị định của Tổng giám đốc.”
Nghỉ ốm toàn lượng, mở cửa ở cho nhân viên vay tiền và nhà ở……
Sắc mặt Tiêu Đông Quyền càng ngày càng lạnh, nhưng vào lúc này, “Đinh” một âm thanh vang lên, góc phải bên dưới màn hình bắn ra nhắc nhở thứ nhất.
Tiêu Đông Quyền mở ra vừa thấy, là nhắc nhở đến muộn thứ nhất: Nhân viên Tiêu Đông Quyền, hôm nay anh đến muộn 52 phút. Tích lũy ba lần trong tháng đến muộn hơn nửa giờ, Tập đoàn sẽ chấm dứt hợp đồng lao động với anh, đặc biệt nhắc nhở.
Cái ly trong tay Tiêu Đông Quyền “bang” một tiếng nện trên bàn.
“ÔI, ai chọc bác cả không vui vậy?” Ngoài cửa lớn, một giọng nam truyền vào.
Tiêu Đông Quyền quay đầu lại liền thấy trong mắt Tiêu Cận tràn ngập sự quan tâm đứng ở cửa.
Cả người ông ta tràn ngập âm khí, thay bằng vẻ mặt tươi cười nói: “Nào có không vui, tiền đồ của cháu trai ta, ta vô cùng vui vẻ.”
Tiêu Cận tiến lên hai bước, ánh mắt sâu xa, “So với bác cả còn kém rất xa.”
Tiêu Đông Quyền cũng không hề yếu thế, “Vậy học tập nhiều một chút!”
Tiêu Cận không sao cả mà nhướng mày, ngồi xuống sô pha, “Được ạ, cháu đến là muốn mời bác cả tham gia biểu diễn từ thiện để lấy tiền làm từ thiện. Nghe nói bộ phận công chúng mời không mời không ít minh tinh.” Khóe môi anh hơi nhếch lên cười cười, “Bác cả chắc là rất có hứng thú với chuyện này.”
Tiêu Đông Quyền nghi hoặc hỏi: “Cái gì biểu diễn để lấy tiền làm từ thiện?”
“Ồ, chắc là đã quên nói với bác.” Tiêu Cận cười, “Buổi chào đón đốt tiền kia đã bị cháu đổi thành biểu diễn từ thiện để lấy tiền làm từ thiện. Cháu còn dùng danh nghĩa của ông nội thành lập một Quỹ từ thiện, ông nội sẽ rất vui vẻ, bác nói xem có đúng không?”
Tiêu Đông Quyền híp mắt, nghe vậy sắc mặt xanh mét.
Tiêu Cận từ trên sô pha đứng dậy, nhìn lướt qua trên màn hình hỏi: “Bác cả đến muộn?” Anh cười rồi lại nói: “Người lớn tuổi như bác nếu cảm thấy mệt thì cứ trực tiếp về nhà dưỡng gì đi. Về sau cháu nuôi bác, bao gồm hai đứa con của bác cháu cũng nuôi.”
Tiêu Đông Quyền cố gắng hít thở, không chờ ông ta nói chuyện Tiêu Cận đã bước đi nhanh ra khỏi văn phòng.
Giờ nghỉ trưa, An Trình giới thiệu cho Tiêu Cận kế hoạch gần đây của công ty: “Tháng sau có bảy công ty khởi nghiệp tiến vào giai đoạn B quay vòng góp vốn, kế hoạch của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm là thiết lập mạng lưới quan hệ với mười ba ngân hàng.”
“Mười ba?” Tiêu Cận hỏi.
An Trình nhìn kỹ liếc mắt một tập văn kiện, lập tức sửa lời nói: “Là mười bốn, có một khu vực muốn thiết lập hai cái.”
Không hổ là xuất thân tài chính, Tiêu tổng quả thật rất mẫn cảm với chữ số. An Trình hít sâu một hơi, không thể lặp lại lỗi của mình nữa.
Anh ta nói tiếp: “Tất cả thông báo tuyển dụng sinh viên đại học thực tập cơ bản đã hoàn thành, đang sàng lọc danh sách sinh viên trúng tuyển.”
“Chờ một chút.” Tiêu Cận cắt ngang lời anh ta.
Trong lòng An Trình run lên, cho rằng mình lại làm sai cái gì.
Tiêu Cận vỗ bờ vai của anh ta nói: “Đi ăn cơm đi, rồi gửi cho tôi một phần thông báo tuyển dụng thực tập sinh.”
Trái tim An Trình rốt cuộc cũng có thể đập bình thường trở lại, gật đầu đi ra khỏi văn phòng.
**
Chuông điện thoại di động của Kim Thị Thị vang lên, cô mơ mơ màng màng nghe điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng nói của anh họ Kim Tư Thần: “Thị Thị, rời giường chưa, anh trai dẫn em đi ăn cơm.”
Kim Thị Thị phát quạu rời giường, tức giận không nói lời nào, bĩu môi lên trời.
Kim Tư Thần biết tính tình em gái, kiên nhẫn chờ cô nguôi giận.
Giấc ngủ này Kim Thị Thị ngủ đến hơn mười một giờ trưa, bụng không ngừng kêu ục ục.
Cơn đói khát chiến thắng cơn buồn ngủ, cô lẩm bẩm hỏi: “Đi chỗ nào ăn đây?”
Kim Tư Thần cười: “Đi sẽ biết, trước tiên là em rời giường đi đã, anh đến trường học đón em.”
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe Mercedes màu đen của Kim Tư Thần chạy băng băng rồi dừng ở ngoài cổng trường Đại học Ngoại ngữ.
Kim Thị Thị trang điểm đậm, lông mi cong vút, đường kẻ mắt sắc nhọn, môi đỏ chót.
Cô mặc một chiếc áo ba lỗ lộ eo, phối với một cái quần cao bồi, đôi chân dài tinh tế, trắng đến lóa mắt. Cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai đi ra, vừa ra đến trước cổng lại đeo thêm kính râm.
Kim Tư Thần thấy lớp trang điểm của cô cười hỏi: “Thị Thị, em như vậy nếu để hai bác thấy sẽ nói em không đủ nữ tính?”
Mẹ Kim xuất thân thư hương thế gia, cả đời sườn xám không rời thân. Bố Kim dốc sức làm nhiều năm, lấy cái danh bước vào danh sách nhà giàu Dung Thành làm vinh, không hy vọng con gái nhìn không có chút giống con gái danh môn.
Kim Thị Thị thuận theo bọn họ, chỉ ở trước mặt số người mới phô ra bản chất thật của mình.
Trong mắt phần lớn người quen biết Kim Thị Thị, cô là vị đại tiểu thư Kim gia lạnh lùng.
Khóe môi Kim Thị Thị cong lên, “Kim tiên sinh, anh làm em mất hứng như vậy sau này không quen được bạn gái đâu!”
Kim Tư Thần đầu hàng: “Được được được, anh không nói anh không nói. Em đem mũ đội hẳn hoi, lỡ bị người ta nhận ra.”
Anh ta khởi động xe, thật nhanh, hai người đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Kim Thị Thị hơi kinh ngạc, nhà hàng này cô đã mơ ước rất lâu. Chẳng qua bọn họ chỉ tiếp đãi khách VIP cố định.
Đôi mắt cô nàng lộ ra ánh sáng long lanh, lôi kéo cánh tay Kim Tư Thần đong đưa lúc lắc, “Sao anh lại biết em muốn ăn nhà hàng này? Anh, anh đúng là anh ruột của em!”
Kim Tư Thần vỗ đầu em gái, ôn hòa nói: “Nhìn thấy ở trên Weibo của em, chuyện công ty vẫn luôn bận rộn, không có thời gian rảnh dẫn em đi.”
Hai người được nhân viên phục vụ dẫn vào. Kim Thị Thị vui vẻ mà cúi đầu gọi món.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nam: “Kim tổng? Thật trùng hợp.”
Giọng nói kia có hơi quen tai, Kim Thị Thị theo bản năng ngẩng đầu.
Tiêu Cận mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút ở trong túi quần tây màu đen.
Kim Tư Thần đứng dậy bắt tay cùng Tiêu Cận, “Không ngờ ở chỗ này lại gặp được Tiêu tổng, thật là trùng hợp.”
Tầm mắt Tiêu Cận nghiêng nghiêng, dừng ở trên đỉnh đầu Kim Thị Thị.
Kim Tư Thần khó xử, vừa không muốn người khác nhận ra Thị Thị, lại không thể không trả lời.
Anh ta hồ nói: “À, đây chính là em gái tôi.”
Về chuyện em gái gì, tùy anh suy đoán như thế nào.
Kim Thị Thị cắn cánh môi, yên lặng thở dài, ai có thể nghĩ đến sẽ gặp được người quen ở đây!
Cô chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, ngước mắt lên nhìn ánh mắt nghiền ngẫm của Tiêu Cận.
Ánh mắt kia giống như đang nói: Trang điểm đậm, trang phục hở hang, quần ngắn, ồ, thật là tiêu chuẩn thục nữ đâu rồi!