Drama Nhà Giàu

Chương 42: Bánh mì nhỏ!



Editor: Mây.

Beta: Jen.

Sấm sét ở chân trời vang lên, cái đầu nhỏ bên cạnh căng thẳng co rụt lại. Tiêu Cận hơi nghiêng đầu về phía Kim Thị Thị, dịu dàng an ủi: “Anh ở đây, đừng sợ.”

Kim Thị Thị khẽ cắn cắn môi dưới, trên mặt hơi ửng đỏ.

Vừa rồi bên ngoài tiếng sấm quá lớn, cô nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh tượng trong biệt thự của Tiêu Dực, không chút suy nghĩ trực tiếp nhích đến bên cạnh Tiêu Cận. Bây giờ bình tĩnh lại bỗng nhiên cảm thấy có hơi khó xử, anh sẽ không cảm thấy cô nói sợ hãi chỉ là cái cớ đó chứ??

Đôi mắt đen nhánh tròn vo của Kim Thị Thị len lén liếc nhìn Tiêu Cận, cô thoáng kéo chăn lên nghiêm túc giải thích: “Từ nhỏ em đã sợ sấm sét. Lúc nhỏ ở Bình Thành, chỗ đó cách núi rất gần, mỗi lần tiếng sấm đều giống như nổ tung trên đỉnh đầu, nghe người ta nói trước kia sấm sét còn đánh chết không ít người. Cho nên mỗi khi trời mưa dông em đều chạy đến phòng cô Mộng, nhất định phải có cô ôm em mới có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.”

Tiêu Cận ung dung nhìn cô hỏi: “Vậy… Muốn anh ôm em ngủ không?”

Kim Thị Thị: “……”

Anh biết nắm bắt trọng tâm như vậy tại sao không đi làm một giáo viên đại học luôn đi?!

Cô tức giận nói: “Em chỉ muốn nói rằng em sợ sấm sét!”

Tiêu Cận mặt mày mang theo ý cười gật đầu.

Bị anh trêu chọc như vậy, bầu không khí có chút lúng túng kia bị phá vỡ. Có lẽ là do bóng đêm thâm trầm, hoặc có lẽ là do anh đã cứu mình, trái tim Kim Thị Thị từng chút từng chút mở rộng hướng về phía anh.

Tiêu Cận im lặng nghe cô nói chuyện, qua một lúc lâu ánh mắt Kim Thị Thị trở nên mơ hồ, “Sau khi em trở lại Dung Thành vẫn rất sợ sấm sét. Nhưng mỗi lần ngày mưa bão mẹ đều đi dỗ Phi Phi trước. Em nhớ rõ mùa xuân năm đó, tiếng sấm vô cùng lớn, em quá sợ hãi, liền chạy đến phòng Phi Phi tìm mẹ. Kết quả là, anh thử đoán xem?”

Tiêu Cận lắc đầu, hơi nghi hoặc nhìn về phía cô.

Kim Thị Thị cười tự giễu, “Kết quả phòng Phi Phi có rất nhiều lông mèo, không có gì bất ngờ là em dị ứng. Bác sĩ gia đình đội mưa lớn đến tiêm cho em, mặt mũi bốc mùi như một con khỉ ngựa lớn.”

Cô vừa nói vừa nở nụ cười. Tiêu Cận lại chỉ cảm thấy chua xót, tay trái anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, ôm người vào trong lòng an ủi: “Sau này ngày mưa bão anh đều ở bên em, không cần phải sợ hãi nữa.”

Lông mi Kim Thị Thị lóe lên hai cái, thật ra cô chỉ muốn nói đùa với anh, thời gian khổ sở nhất đã qua.

Sau đó Thẩm Chi Nghi có lẽ cảm thấy là do mình vì bỏ bê dẫn đến Kim Thị Thị bị dị ứng, cho nên vào ngày giông bão sẽ gọi hai đứa nhỏ vào phòng của mình, nhưng thái độ xa cách của bố mẹ khiến Kim Thị Thị ý thức được mình trước sau luôn khác biệt với Kim Phi Phi. Cho nên cô đều nói với Thẩm Chi Nghi là mình cũng không sợ, sau đó trở lại phòng mình lấy gối đè lên trên đầu, thời gian dài liền chậm rãi ngủ thiếp đi.

Kim Thị Thị không ngờ Tiêu Cận lại phản ứng như vậy. Trái tim cô nóng lên, một loại cảm xúc không thể nói rõ lặng lẽ len lỏi vào tim cô. Cái loại cảm giác được quan tâm, yêu thương này giống như cây tử đằng càng lớn càng cứng rắn, làm cho cô không tự chủ được muốn ỷ lại, muốn tin tưởng.

Cô nhẹ nhàng cuộn mình lại, lẩm bẩm đáp một tiếng.

Mưa gió ngoài cửa sổ dần dần có xu hướng giảm bớt, Kim Thị Thị nhớ tới Tiêu Dực vẫn cảm thấy không rét mà run.

Lúc ở biệt thự cô cũng đã hiểu rõ, kỳ thật mục tiêu từ đầu đến cuối của Tiêu Dực đều không phải là cô. Lúc trước sở dĩ mạo danh Tiêu Tiêu chính là muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của cô và Tiêu Cận. Mà anh ta muốn dựa vào tầng quan hệ này đạt được cái gì thì ai cũng biết, đơn giản chính là vị trí cao nhất ở Tiêu thị. Kim Thị Thị tỉnh táo ngẫm lại, chỉ cảm thấy người này đúng là đồ đáng chết.

Cô thăm dò hỏi: “Cái đó… Mối quan hệ của Tiêu Dực và anh không tốt, đúng không?”

Tiêu Cận dừng một chút, tay phải vô thức vuốt ve vết sẹo trên xương cổ tay trái. Nghĩ đến khi còn bé, anh ta nhốt mình trong phòng tối, nghĩ đến ba lần bảy lượt ở trước mặt ông nội quanh co nói xấu anh, nghĩ đến bản chất dối trá lại dơ bẩn dưới bề ngoài ôn hòa của anh ta, Tiêu Cận nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Kim Thị Thị im lặng chờ anh trả lời.

Tiêu Cận nghiêng mắt nhìn cô. Đôi mắt của cô gái nhỏ trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong trẻo có hồn. Bỗng nhiên anh cũng không muốn đem những chuyện độc ác dơ bẩn của Tiêu Dực nói cho cô biết, cô đơn thuần sạch sẽ như vậy, là người đáng để anh bảo vệ nhất trên đời này.

Tiêu Cận mỉm cười, chỉ nói: “Chưa nói đến quan hệ tốt xấu, anh và Tiêu Dực không quá thân thuộc.”

Kim Thị Thị mím môi, ánh mắt cô đảo quanh không nói gì nữa.

Nếu Tiêu Cận không biết ý đồ của Tiêu Dực thì thôi, cô cũng không có ý định nói ra chuyện Tiêu Dực giả mạo Tiêu Tiêu.

Cô trước sau luôn cảm thấy tình thân là tình cảm trân quý nhất trên đời này, cô biết rõ bị người thân làm tổn thương còn khiến người ta khổ sở hơn là bị người xa lạ làm tổn thương, cho nên không muốn Tiêu Cận bị người thân tổn thương. Tiêu Dực là anh họ của Tiêu Cận, Kim Thị Thị càng không muốn hủy hoại phần thân tình kia trong lòng Tiêu Cận.

“Vậy sau này anh cẩn thận một chút với Tiêu Dực nha.” Cô nhắc nhở một câu đơn giản. Tin tưởng với năng lực của Tiêu Cận, bất luận là trong công việc hay trong cuộc sống, Tiêu Dực đều không phải là đối thủ của anh.

Thời gian trôi qua từng chút một trong tiếng mưa tí tách, Tiêu Cận nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên hỏi: “Thị Thị, khi còn bé tại sao em ở Bình Thành?”

Anh vẫn luôn nghe cô nói khi cô còn nhỏ gặp Tiêu Tiêu ở Bình Thành, nhưng lại không biết vì sao cháu gái của Kim gia khi còn nhỏ lại phải tới đó. Cũng chưa từng nghe người ta nói đến chuyện cháu gái Kim gia bị đưa đến Bình Thành.

Sau một lúc lâu, Kim Thị Thị cũng không trả lời. Tiêu Cận nghiêng người nhìn cô, chỉ thấy hô hấp của cô gái nhỏ đều đều, đang ngủ ngon lành.

Anh khẽ cười, đưa tay giúp cô kéo chăn lên.

Không cần vội vàng, bọn họ vẫn còn một đời.

Gần năm giờ sáng, Tiêu Cận mơ màng mở mắt ra. Ngoài cửa sổ màu cam xanh đan xen, sắc trời còn chưa sáng hẳn, nước mưa tí tách rơi trên kính, làm mờ khung cảnh ngoài cửa sổ.

Kim Thị Thị không biết từ khi nào đã lăn đến bên cạnh Tiêu Cận, hai cánh tay của cô ôm chặt lấy cánh tay anh, chân phải bá đạo gác trên đùi anh, giống như một con bạch tuộc dính người. Có lẽ là vì hôm qua quấn chăn hơi chặt, khuôn mặt của cô hiện lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt.

Nửa người của Tiêu Cận tê dại, anh nhẹ nhàng gỡ cánh tay ra, bạch tuộc nhỏ không an phận chép miệng.

Anh nhịn không được bật cười thành tiếng, chậm rãi nhích đến gần Kim Thị Thị. Khuôn mặt của cô nhỏ nhỏ, trắng mịn giống như trứng gà bóc, tinh tế đến một lỗ chân lông cũng không thể nhìn thấy, lông mi của cô vừa dài vừa cong, giống như đã được trang điểm. Tiếp theo là cái mũi tinh xảo cùng đôi môi hồng phấn của cô……

Ánh mắt Tiêu Cận trở nên tối hơn, yết hầu anh lăn lên lộn xuống, sáng sớm yên tĩnh không tiếng động, anh nhẹ nhàng dán lên môi cô.

Lông mi Kim Thị Thị khẽ run rẩy, đôi mắt trong suốt bỗng nhiên mở ra.

Hai người đều là sửng sốt.

Nhưng một giây sau, bỗng dưng Kim Thị Thị lăn qua, chậm rãi hôn lên môi Tiêu Cận.

Tiêu Cận chỉ cảm thấy sống lưng cứng đờ trong nháy mắt, nhưng mà vài giây sau anh liền đảo khách thành chủ, đè lên trên người Kim Thị Thị.

Mưa nhỏ không ngừng, bọn họ không biết đã hôn bao lâu, Tiêu Cận đưa tay trùm chăn lên đầu hai người. Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, không bao lâu sau bộ đồ ngủ bằng nhung màu trắng sữa của Kim Thị Thị đã rơi xuống đất……

“Đây là cái gì?” Động tác của người dưới chăn dừng lại.

Kim Thị Thị nức nở và nói: “Đó là của em, của em … Bánh mì nhỏ!”

Hôm qua bị trói mang đến biệt thự, Kim Thị Thị hoảng sợ, ngay cả kỳ sinh lý cũng đến sớm. Chuyện vừa rồi làm cho đầu óc cô hỗn loạn, chờ cô phản ứng lại, Tiêu Cận đã đụng phải bánh mì nhỏ của cô.

Kim Thị Thị vừa luống cuống vừa xấu hổ, cũng không biết giải thích với anh như thế nào.

Bánh mì nhỏ? Bánh mì nhỏ gì?

Tiêu Cận khựng lại một chút mới phản ứng lại. Anh xốc chăn lên, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Quay đầu lại nhìn vẻ mặt uất ức của Kim Thị Thị, vừa đau đầu lại bất đắc dĩ quấn chăn lại cho cô.

“Anh đi đâu vậy?” Kim Thị Thị nhìn anh mặc quần áo xuống giường, giọng ồm ồm truy hỏi.

Tiêu Cận bạnh môi, dùng áo ngủ rộng rãi che thân mình, giọng nói khàn khàn: “Anh đi tắm, hiện tại còn sớm, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Rất nhanh, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Lúc này Kim Thị Thị cũng không ngủ được nữa, nhớ lại tình huống bối rối vừa rồi, mặt cô giống như bị người ta châm lửa đốt.

Tiêu Cận tắm nước lạnh một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại. Nước lạnh chảy xuống hai má, anh xoa mi tâm.

Ai có thể ngờ đường đường là lần đầu tiên của Tiêu tổng lại náo loạn đến xấu hổ như thế.

**

Hôm nay Kim Thị Thị không trở lại trường học, sáng sớm Tiêu Cận đã đến công ty.

Chín giờ có một cuộc họp, An Trình bưng bữa sáng, cà phê, một chút bánh ngọt kiểu Tây cùng một chút hoa quả đến, đặt ở trong phòng trà của tổng giám đốc.

Tiêu Cận uống một ngụm cà phê, An Trình nói: “Tiêu tổng, uống cà phê khi bụng đói không tốt với dạ dày, bánh này hương vị không tệ, anh nếm thử đi.”

Tiêu Cận hơi run lên, anh nghiêng mắt nhìn về phía bánh mì trong tay An Trình, nhất thời cảm thấy hứng thú uống cà phê cũng không còn.

An Trình lại không ý thức được chút gì, còn đang cố gắng đề cử cho Tiêu Cận: “Cái này là bánh sữa, Tiêu tổng có muốn nếm thử cái này hay không? Nước sốt dâu tây này kẹp giữa là đặc sắc của tiệm bánh đó. Nghe nói nước sốt dâu tây của bọn họ đều dùng dâu tây Đông Cảng tươi ngon nhất để nấu……”

Sốt dâu tây, bánh mì nhỏ……

Anh ta còn chưa nói hết, chỉ thấy Tiêu Cận đặt ly xuống không quay lại rời đi ngay.

An Trình: “???”

Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất, ăn xong sớm rồi chạy theo tổng giám đốc.

Tiêu Cận liếc mắt nhìn anh ta, ném khăn giấy đi qua, “Khóe miệng. Lau sạch nước sốt dâu tây.”

An Trình lưu loát làm theo, sắc mặt Tiêu Cận rốt cục cũng hòa hoãn hơn một chút, anh đặt hai tay lên bàn làm việc hỏi: “Tình huống bên kia của Tiêu Dực thế nào rồi?”

An Trình báo cáo từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn: “Tối hôm qua đã bắt đầu không xuất hiện ở tập đoàn, chiếc xe anh ta thường dùng vẫn đậu trong biệt thự, nhưng tối hôm qua trên thẻ ngân hàng có ba khoản tiền mặt không nhỏ. Tôi đoán anh ta có thể biết chúng ta đang tìm kiếm anh ta, có lẽ anh ta sẽ lấy tiền rồi bỏ trốn.”

Tiêu Cận khẽ cười, “Động đến người của tôi còn muốn bỏ trốn, Tiêu Dực càng ngày càng ngây thơ.”

An Trình không dám tiếp lời. Trước kia chỉ cảm thấy khí thế của Tiêu tổng mạnh mẽ, nhưng Tiêu tổng trước mắt tuy rằng mặt mang ý cười, nhưng quanh người lại tỏa ra khí thế sắc bén lại tàn nhẫn, làm cho người ta không dám tới gần.

Ba ngày sau, Kim Thị Thị nhìn thấy trên các nền tảng tin tức lớn ở Dung Thành đồng loạt nhìn thấy tiêu đề: Một vị công tử của tập đoàn Tiêu thị đã quyên góp toàn bộ tài sản của mình để ủng hộ sự nghiệp giáo dục trẻ em vùng cao.

Mọi người nhìn thấy tin tức cảm thấy xúc động không thôi: Tập đoàn Tiêu thị thật sự là một doanh nghiệp dốc hết lòng làm từ thiện, phải cố gắng duy trì!

Các phương tiện truyền thông cạnh tranh để thể hiện thái độ: Tập đoàn Tiêu thị dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc Tiêu Cận dốc lòng làm từ thiện, chúc  sự nghiệp tổng giám đốc Tiêu ngày càng rộng mở, chúc tập đoàn Tiêu thị trăm năm thành công!

Bộ phận Quan hệ công chúng của tập đoàn Tiêu thị:???

Chúng tôi! Giống như! Tất cả! Cái gì! Cũng! Không! Làm! A!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.