Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 15



Lương Tự nhìn cô đi xa mới bước về lớp trong tiếng chuông.

Hầu như chẳng có ai ngồi học trong tiết tự học, người trước người sau châu đầu với nhau tán dóc. Đến tận khi chủ nhiệm lớp bước vào, âm thanh mới ngừng lại, mọi người không dám thở mạnh, giả vờ nghiêm túc lật sách.

Trần Bì vừa nghe nói tuần sau phải thi thì héo queo.

Cậu chàng nằm thừ ra bàn như cá chết, giáo viên đi rồi mới trượt thẳng người xuống, nghiêng đầu ra sau bàn của Lương Tự, mắt nhìn nghiêng.

“Sao mày có thể bình tĩnh tới vậy?” Trần Bì đang hấp hối.

Lương Tự nhướng mi, lấy từ trong túi quần ra một chiếc máy nghe nhạc cao cấp giống với máy MP4. Cậu mua nó với giá rẻ ở cửa hàng đồ cũ vào năm ngoái, lúc chán thì có thể chơi game hoặc xem ảnh. 

Cậu đeo tai nghe nghe nhạc, trực tiếp cách ly với Trần Bì.

Trần Bì bị lơ nên bày ra vẻ mặt sưng sỉa, sau đó ngẩng đầu lên, quay ra sau nhìn vào màn hình của Lương Tự. Lương Tự ngồi một mình ở hàng cuối cùng ở cửa sau, Trần Bì chui tọt từ dưới gầm bàn lên ngồi cạnh cậu.

“Nói tao nghe coi.” Trần Bì thì thào như tên trộm, “Tối qua mày ra tiệm net tải được nhiều không?” 

Lương Tự lười nhác cười: “Bao la.”

Ở độ tuổi đó của họ, ngoài trốn học và lên mạng, còn có mối tình đầu và hormone. Mỗi người ấp ủ lý tưởng cao cả là kiếm thật nhiều tiền và chí lớn muốn thay đổi thế giới, để rồi trong những tháng ngày gió khẽ lướt qua, trong ánh mắt là làn váy của cô gái mình âm thầm muốn tỏ tình.

Dạo này nhiệt độ ở thôn Tiểu Lương bắt đầu tăng lên.

Vào tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phương Dương bận rộn ôn tập cho kỳ thi, chuyến đi đến Dương Thành đã bàn bạc trước đó với Dư Thanh đành tan vào mây khói. Chiều chủ nhật, Dư Thanh đang ngồi xem tivi.

Từ Tranh đóng vai Trư Bát Giới đang giận dỗi với Tiểu Long Nữ.

Bà ngoại ngoài sân gọi cô đi chợ cùng, Dư Thanh tắt tivi rồi chạy ngay ra ngoài. Khu chợ vẫn không có gì thay đổi, người già lẫn trẻ em qua lại trên con đường ráng chiều trải dài. 

Thẩm Tú đã thấy hai bà cháu từ xa.

“Bác muốn lấy rau nào.” Thẩm Tú bước ra khỏi sạp, nói với bà ngoại, “Con lấy cho bác.”

Bà ngoại cười nói: “Dạo này bán buôn thế nào?”

Hai người phụ nữ đứng một bên trò chuyện một lúc, Dư Thanh đứng đó thấy chán vô cùng. Thẩm Tú gọi Lương Vũ trong nhà ra chơi với cô, cô nhóc dắt cô vào sân, cho cô xem quyển tập vẽ tranh của mình. Dư Thanh nhìn xung quanh, không thấy ai khác.

“Anh em không ở đây à.” Cô dùng câu trần thuật.

Lương Vũ “Dạ” một tiếng: “Ổng đi Dương Thành rồi.”

Cô bé lật ra bức tranh đẹp nhất mà mình đã vẽ, là một bức ký họa mấy cô bạn đang cùng nhau vẽ báo tường trên bảng đen. Dư Thanh thu lại ánh mắt, nghiêm túc nhìn tranh rồi đưa ra vài ý kiến, cô bé ghi hết từng ý kiến một vào sổ tay.

Dư Thanh bỗng nhớ tới Lục Nhã.

Hồi nhỏ cô cũng thế này, lần nào vẽ xong cũng sẽ rất hồi hộp chờ Lục Nhã lên tiếng. Lần tàn nhẫn nhất là một bức tranh cô dành cả ngày để vẽ bị Lục Nhã chê là vô dụng rồi bị xé tan tành, mà Dư Tằng thì chưa bao giờ hỏi đến những chuyện này.

“Chị Dư Thanh?” Lương Vũ nghiêng đầu nhìn cô.

Đôi mắt to long lanh của cô bé ập đến, Dư Thanh bước ra khỏi ký ức. Cô nhìn ra cửa, đoán có lẽ bà ngoại và Thẩm Tú đã nói chuyện xong, đứng dậy chuẩn bị về.

Lương Vũ ra ngoài cùng cô, hết than ngắn lại thở dài.

“Sao vậy?” Dư Thanh không kìm được mà hỏi.

“Tuần sau là không được thoải mái như hôm nay nữa.” Lương Vũ gục đầu xuống, “Lê dưới nhà ông nội em tới mùa thu hoạch, anh hai với em phải về đó phụ, bảo đảm vừa mệt vừa phải phơi nắng.” Nói xong thì ngửa mặt lên trời, bất lực “A” một tiếng dài.

Ngoài sạp hàng, Thẩm Tú đã chất một túi rau củ to đùng cho bà ngoại.

“Năm nào cũng có mỗi em là con gái.” Lương Vũ nói thêm, “Toàn là mấy dì thôi.”

Dư Thanh cong môi cười, cô cũng biết chút ít về chuyện thu hoạch lê mà Lương Vũ nói là phải làm thế nào. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô bé cúi đầu ngay, đôi mắt nhỏ liếc nhìn về phía cô, như đang mong chờ gì đó.

“Hay là chị đi với em.” Cô nói.

“?!” Lương Vũ hét toáng lên, “Thật hả chị.”

Thẩm Tú nghe thấy thì trừng mắt nhìn Lương Vũ không biết có chừng mực, bà ngoại nhìn thoáng qua cháu gái mình, rồi kéo tay Thẩm Tú bảo không sao. Cô nhóc nào quan tâm đến suy nghĩ của mấy người lớn, cứ nắm tay Dư Thanh không chịu buông.  

Thế là chuyện này quyết định như thế.

Màn đêm đen kịt dần bao trùm lấy thôn Tiểu Lương, chút ánh sáng nhàn nhạt ở phía tây cũng từ từ biến mất. Đèn đường ngoài phố đã được bật lên, trải dài hết con đường dẫn đến Dương Thành.

Trên huyện nhộn nhịp hơn trấn nhỏ rất nhiều.

Cửa hàng quán xá vẫn sáng đèn chào đón khách khứa, phụ nữ đang đi dạo trên quảng trường dài. Trên phố đông đúc nam nữ dạo chơi, có cả những quán đồ nướng xiên que lề đường trốn dân phòng kiểm tra, đằng sau những quán hàng rong là tiệm karaoke xa hoa và tráng lệ nhất huyện.

Trong phòng riêng, Lương Tự dựa vào ghế dài hút thuốc.

Hôm nay là sinh nhật một người bạn của cậu, cậu bạn đó mời vài người đến đây tham gia, hơn một nửa trong số đó dắt theo bạn gái. Trần Bì ngồi cạnh cậu cắn hạt dưa, nhìn đám người đó anh anh em em.

“Lý Vị đúng là quá thông minh khi không tới.” Trần Bì nói, “Không phải chịu cảnh này.”

Lương Tự cong khóe môi, cúi người phủi tàn thuốc.

Có ai đó bên cạnh ồn ào bảo cậu lên hát, Lương Tự nói cổ họng không khỏe, đẩy sang cho Trần Bì. Trần Bì lên hát từ bài này đến bài khác, sẵn tiện tặng cho một màn hài độc thoại. Lương Tự xem một lúc rồi ra ngoài hóng gió, bên ngoài vẫn là khung cảnh đèn đóm rực rỡ về đêm.

Vài cô gái đi ngang qua cậu, nói muốn xỏ lỗ tai.

Lương Tự ngậm điếu thuốc đứng tại chỗ một lúc, sau đó tắt thuốc, đi vào tiệm trang sức kế bên. Cậu loanh quanh trong đó một hồi, mua được một sợi dây chuyền, bỏ vào chiếc hộp vuông màu hồng, cất lại vào túi.

Sau đó cả đám chơi thâu đêm suốt sáng.

Mấy chàng trai tụ tập uống bia đánh bài, hai tay Lương Tự xoa quân bài mạt chược. Cậu liếc nhìn ba tên con trai xung quanh mình, cạnh tên nào cũng có một cô, gần như dựa hết cả người vào bọn nó. Cậu lại châm một điếu thuốc khác, đầu răng cắn nhẹ, như để giải tỏa cơn ngứa ran nào đó. Cả nhóm chơi đến bốn năm giờ sáng hôm sau mới dần giải tán, cậu và Trần Bì tranh thủ chạy xe máy về trường lúc còn sớm.

Đúng lúc đến kịp giờ chào cờ sáng thứ hai.

Cậu đứng ở cuối lớp, nhìn mấy hàng phía sau của lớp Xã hội 2, vẫn chưa tìm được cô thì giờ tập thể dục buổi sáng đã kết thúc. Trong dòng người cuồn cuộn mênh mông qua lại, Lương Tự đi thẳng đến lớp cô. 

Hầu hết mọi người đã đi học bài.

Dư Thanh lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra, vừa lật đến phần từ vựng thì cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống. Trên người thoang thoảng mùi gió bụi vẫn còn của đêm qua, cô chậm rãi quay sang nhìn.

“Sao cậu đến đây?” Trong mắt cô dâng lên niềm ngạc nhiên lẫn vui mừng.

“Lên đây dạo loanh quanh.” Lương Tự thản nhiên nói dối, nhìn quanh lớp một vòng rồi nhìn lại đây, “Sao rồi, thích ứng chưa?”

Dư Thanh “Ừm” rồi nói: “Cũng ổn.”

Trong đôi mắt cô là vẻ nghiêm túc và thành thật, như thể dù cậu có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi. Lương Tự sờ chiếc hộp trong túi quần, nghĩ tới chuyện chính sự mà mình định làm.

“Cậu…”

“À phải.” Dư Thanh cắt ngang lời cậu, “Lương Vũ nói ngày kia tụi mình thi xong là về nhà ông nội cậu luôn đúng không?”

Lương Tự dừng hành động lấy hộp ra, hồi lâu mới phản ứng lại.  

“Cậu cũng đi?” Cậu nhướng mày.

Có học sinh vừa đi qua đi lại trên hành lang ngoài lớp học vừa đọc “Thiên Mụ ngâm lưu biệt”, vài người trong lớp tụ thành nhóm phát ra tiếng cười sang sảng. Có người đi vào, sau đó có người bước ra.

Dư Thanh gật đầu: “Có vấn đề gì không?”

Lương Tự nhìn vẻ ngây thơ của cô, muốn cười nhưng không cười, có vẻ như cô nàng này thực sự không biết công việc đó mệt mỏi cỡ nào. Chưa thấy ai hăng hái chạy tót xuống ruộng thế này bao giờ, đúng là hệt như câu “từ thành phố tới thấy gì cũng mới mẻ” mà Lý Vị nói.

“Đại tiểu thư.” Lương Tự cà lơ phất phơ nhìn cô, gõ bàn vài cái, “Nói nghe xem, cậu đi thì làm được gì?”

“Hái lê.” Dư Thanh đáp không cần nghĩ.

Lương Tự không khỏi cúi đầu cười ra tiếng, nhưng vào tai Dư Thanh thì lại có cảm giác châm chọc. Cô bất mãn trừng đôi mắt nhỏ, rồi không biết là vô tình hay cố ý mà lật mạnh một trang sách, bày ra vẻ không thèm để ý. 

“Này.” Lương Tự cúi thấp đầu nhìn cô, “Giận thật à.”

“Không có.” Dư Thanh không thèm dời mắt, “Mình muốn đọc sách.”

Lương Tự nhướng mày: “Đọc sách gì ấy, tôi đọc nữa.”

Ánh mắt của cậu đảo sang đây, trong lòng Dư Thanh nảy ra một ý tưởng. Cô rút quyển tập nháp từ chồng sách trên bàn, rồi cầm bút cúi đầu viết. Lương Tự không biết cô nàng này định làm gì, nhưng ngay sau đó đã thấy cô đẩy quyển tập sang đây, trên giấy là một từ tiếng Anh.

“Từ này.” Dư Thanh hỏi, “Cậu nhìn nó có nghĩa là gì.”

Lương Tự: “……”

Lúc này bạn cùng bàn với Dư Thanh đã quay lại, Lương Tự chưa làm được chuyện chính giờ, lại còn bị trêu một trận. Cậu cầm cây dù mà Dư Thanh mang đến trả, ôm một bụng bất lực đi về lớp, còn cô thì nhìn chằm chằm vào từ “glamorous” trên giấy, khẽ mỉm cười.

Lương Tự bước xuống cầu thang, dường như bước nào cũng rất nặng nề.

Cậu để hai tay trong túi quần, chiếc hộp sắp nóng lên vì bị cậu bọc trong tay. Nhớ tới đôi mắt cười lấp lánh và giọng điệu mềm mại làm nũng đó, Lương Tự bật cười ra tiếng. Cậu quay đầu liếc nhìn lên lầu lần nữa, khi quay đầu lại, thấy Đinh Tuyết đứng ở bậc thang phía dưới, nụ cười tắt dần.

“Hôm đó…” Đinh Tuyết cắn môi, “Xin lỗi.”

Lương Tự trực tiếp đi ngang qua.

Khoảnh khắc lướt qua vai cùng sự hờ hững như một tiếng sét đánh xuống một Đinh Tuyết vốn luôn kiêu ngạo, đã do dự bấy lâu mới lấy hết can đảm để xin lỗi cậu nhưng chỉ đổi lại một kết quả thế này, Đinh Tuyết xoay người lại chạy tới chặn trước mặt cậu.

“Lương Tự.” Trong giọng nói có sự yếu ớt và cầu xin.

Chàng trai im lặng một lúc, cậu liếc nhìn Đinh Tuyết. Đinh Tuyết đang đấu tranh nội tâm, mong chờ được cậu tha thứ, nhưng dường như Đinh Tuyết đã quên mất rằng, người bố bị người đời chỉ trích là vô dụng ấy, là một sự tồn tại hết sức vĩ đại trong cuộc đời Lương Tự.

Cậu lạnh lùng nói: “Đủ chưa đây?”

Lương Tự nói xong thì không nhìn nữa, đi vòng qua Đinh Tuyết bước xuống lầu. Cậu không về lớp mà đi thẳng xuống tầng hầm ngủ bù, tối qua chơi suốt đêm, thực sự chẳng có tâm tình gì để nghe giảng.

Vài ngày sau, đến thứ năm, trường cho tan học sớm.

Vì để chuẩn bị cho hai ngày thi tiếp theo, chưa đến 5 giờ rưỡi mà sân trường đã vắng tanh. Lúc đó Lương Tự đang đánh trống hăng say dưới tầng hầm, không đặt chút tâm tư nào vào kỳ thi.

Đến khi thi xong môn cuối cùng, cậu giống như mới biết đến thế giới.

Lúc đó còn hơn nửa tiếng mới hết giờ làm bài, Lương Tự đã nộp bài thi sớm và ra khỏi lớp. Sau đó lên lầu, đi trên hành lang qua hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng nhìn thấy Dư Thanh trong một lớp học nào đó.  

Cô cúi đầu nghiêm túc làm bài thi, vẻ mặt bình tĩnh và tự tin.

Lương Tự âm thầm dựa vào tường bên ngoài lớp học, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào trong. Sau đó không nhìn nữa mà cúi đầu nghĩ ngợi, cậu phải chọn một ngày tốt cho sợi dây chuyền này mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.