Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 18



Đôi mắt đen láy của cậu ngập tràn ý khiêu khích và chộn rộn, mùi mồ hôi trên người cũng dần bay theo gió. Dư Thanh chậm rãi nhìn xuống, yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích, cô lại vùi mặt vào lòng cậu vì xấu hổ. 

Lương Tự rũ mắt, lặng lẽ cười tươi. 

Sắc trời dần tối sầm lại, Dư Thanh ngoan ngoãn để cậu nắm tay về nhà. Về sợi dây chuyền, có lẽ là Trần Bì giở trò, nhưng không còn quan trọng nữa. Một tia sáng le lói ở con mương khô ráo bên đường, cô bỏ tay cậu ra, tò mò ngồi xổm bên bụi cỏ nhìn vào trong mương.

“Đó là gì vậy?” Cô hỏi.

Lương Tự nhìn thoáng qua: “Đom đóm.”

Đã vào tháng mười, có thể thấy được đom đóm bình thường đi ngủ đông sớm đúng là hiếm gặp. Đó là lần đầu Dư Thanh thấy đom đóm, Lương Tự thấy mặt cô đầy háo hức, cậu nhảy vào trong bắt một con. 

“Coi chừng, nó cắn đó.”

Không nói thì thôi, vừa nói thì Dư Thanh sợ hãi kêu ra tiếng, đom đóm mới được Lương Tự bỏ vào lòng bay đi mất. Dư Thanh nhảy tại chỗ mấy cái, Lương Tự bị cô chọc cười phá lên. 

Không biết đom đóm đã bay đi đâu.

Cậu bước tới nắm tay cô lần nữa, hai người men theo con đường khúc khuỷu đó chầm chậm đi về nhà. Tay cậu rất to rất ấm áp, có thể nắm hết bàn tay nho nhỏ của cô trong tay.

Mười sáu năm qua, lần đầu Dư Thanh có cảm giác an toàn.

Đường xá trong thôn sáng đèn, trên đường gần như không có một bóng người. Lúc cả hai về đến cửa nhà, một cô gái mới bước từ trong nhà ra, nhìn thấy tay hai người đang đan vào nhau. 

“Dư Thanh.” Lương Tự nói, “Gọi chị Kính.”

Trong một ngày hôm nay gặp nhau mấy lần, đây là lần đầu Hứa Kính nhìn thẳng cô. Không hiểu sao Dư Thanh thấy không mấy thoải mái, nhưng cũng nghe lời cậu, ngoan ngoãn gọi. 

“Bảo sao vừa mới về đã không thấy cậu đâu.” Hứa Kính nhìn cậu, “Sáng mai chị đi rồi, có muốn chở chị đi không?”

“Chuyện này của chú Hứa mà.” Lương Tự lười nhác cười, “Sao tôi giành với chú được.”

Dư Thanh cảm thấy sự tồn tại của mình hơi cản trở, giở chiêu đi vệ sinh để vào nhà trước. Cô vừa mới cất bước, sắc mặt Hứa Kính nhạt đi hẳn. Năm hai đại học bận đến nỗi hiếm khi được về nhà, cuối cùng cũng đợi được đến Quốc khánh, xin nghỉ hết tất cả việc làm thêm ở Thượng Hải để về được hai ngày, tên nhóc này lại bị bỏ bùa mê thuốc lú.

“Ngoan hơn cô nàng Đinh Tuyết hồi trước của cậu nhiều.”

Lương Tự chỉ cười, không đáp lại.

Trong nhà, Dư Thanh đang xem đài truyền hình trung ương với ông nội và Lương Vũ, ông cụ hút tẩu thuốc, thi thoảng hỏi cô vài ba câu. Không biết bao lâu sau, Lương Tự bước vào, cậu ngồi cạnh Dư Thanh, cô nàng xem TV còn chăm chú hơn cả Lương Vũ. 

Sau đó từng người đi ngủ.

Lương Vũ ngáp to một cái rồi về phòng trước, Dư Thanh đi sau, cảm thấy tay mình bị cậu túm lại. Cô vừa quay đầu lại, Lương Tự kéo cô áp lên tường, suýt nữa Dư Thanh đã hét lên.

Phòng của ông nội đã bật đèn, trong sân chỉ còn hai người.

Cô nín thở ngước nhìn cậu, không kìm được mà cắn môi. Cậu từ từ tiến lại gần cô hơn, Dư Thanh sợ đánh thức Lương Vũ, lúc cậu vẫn chưa áp sát vào bỗng nhón chân lên hôn cậu một cái, sau đó nhân lúc cậu trố mắt nhìn, đẩy cậu ra chạy về phòng. 

Lương Tự sờ má mình, mỉm cười.

Trưa hôm sau họ về lại thôn Tiểu Lương, đầu giờ chiều hôm đó Thẩm Tú phải giao rau củ cho vài quán ăn, Lương Tự mới về đến nhà chưa kịp nghỉ ngơi đã bị sai đi. Lương Vũ than thở rằng đôi mắt hai mí của mình đã biến thành một mí, Dư Thanh ngồi một lát rồi về nhà.

Ông ngoại đang phơi ngô trên nóc nhà.

Chiều hôm đó, Dư Thanh ngồi chơi với bà ngoại, bà ngoại vừa thêu hoa vừa hỏi cô đi Bãi Xanh chơi vui không. Dư Thanh đỏ mặt nở nụ cười tươi, xem cô gái xinh đẹp lấy thanh mai trúc mã của mình trên tivi. 

Đến tối cô không ngủ được, chỉ mong trời mau sáng.

Sau kỳ nghỉ, trường học về lại như trước kia. Vừa vào lớp, Dư Thanh đã nhìn thấy xấp bài thi đã được chấm điểm viết lời phê đầy trên mặt bàn. Cả lớp chuyền nhau bảng điểm một vòng rồi đến tay cô, hầu như ai cũng đổ đồn ánh mắt về phía này.

Dư Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi mở sách.

Sau hai tiết buổi sáng là hai mươi phút nghỉ giải lao, Lương Tự từ khu lớp Tự nhiên sang đây tìm cô. Bạn cùng bàn của Dư Thanh thức thời đi chỗ khác, Lương Tự ngồi cạnh cô, chống tay bên đầu, lướt nhìn thời khóa biểu dán trên bàn cô.

“Hai tiết sau của em là tiết Văn?” Cậu hỏi.

Dư Thanh đáp “Ừm”, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Không biết có phải do hôm qua tách nhau ra sớm quá hay không, mà sáng sớm nay Lương Tự cứ cảm thấy đứng ngồi không yên, nhưng lúc này trông cô bình tĩnh hơn nhiều so với cậu tưởng tượng.

“Chừng nào anh dẫn em đi thu hoạch rau?” Cô hỏi.

“…” Lương Tự dở khóc dở cười, nhướng mày vờ nghiêm túc, “Lần này thi thế nào?”

Dư Thanh nghĩ một giây: “Cũng được.”

Mãi đến khi cô chạy xuống tầng hầm về cùng cậu sau khi tan lớp tự học tối hôm đó, Lương Tự mới biết “Cũng được” mà cô nói hồi sáng rốt cuộc là ở trình độ nào. Lúc đó Trần Bì và Lý Vị đến đây sớm hơn cô, hình như vừa nói xong về cuộc thi nào đó, bảo Lương Tự đừng lo lắng. 

Ngay khi Dư Thanh đẩy cửa vào, Lý Vị dời ánh mắt.

“Mày biết hạng nhất khối bọn mình đổi người rồi chưa.” Trần Bì kéo tay Lương Tự, nhiệt tình đổi chủ đề, “Hình như là con gái, điểm cao lắm.” 

Lý Vị: “Dư Thanh.”

“Nghe nói cao hơn hạng nhất khoa Tự nhiên tận mấy chục điểm.” Trần Bì vẫn nói hăng say.

Lý Vị: “Dư Thanh.”

Lúc đó cô vẫn đứng ở cửa chưa bước vào, Lương Tự đưa lưng về phía cô nghe Trần Bì lải nhải đến nỗi ngán hết lỗ tai, không nghe thấy Lý Vị nói gì, Trần Bì chợt quay ra sau nhíu mày nhìn Lý Vị.

“Tao đang nói chuyện với Lương Tự mà, mày cứ nhắc Dư Thanh làm gì.”

“Bạn nữ ‘cao hơn hạng nhất khoa Tự nhiên tận mấy chục điểm’ mà mày nói,” Lý Vị bình tĩnh thuật lại, chỉ về phía cửa, “là Dư Thanh.”

Hai người kia: “?!”

Trần Bì khiếp sợ, chậm rãi quay đầu về phía cửa, Dư Thanh mỉm cười gật đầu chào họ. Lương Tự im lặng sờ mũi, lấy áo khoác trên ghế sofa rồi dắt cô lên tầng trên, bạn cậu phía sau đã hóa đá.

Thực ra thì Lương Tự không đỡ hơn Trần Bì bao nhiêu.

Hai người đã đi được một lúc, nhưng cậu vẫn giữ im lặng, chỉ cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay cô. Ngoài sân đã không còn bóng người nào, tốp năm tốp ba mấy bạn nữ vây quanh quán xá trước cổng trường. 

“Sao anh không nói gì?” Cô hơi ngửa đầu nhìn cậu.

“Anh đang suy nghĩ về cuộc đời.” Lương Tự nói, “Cảm giác làm bạn trai của hạng nhất trường với…” Cậu ngưng một lát, đôi mắt sâu thẳm, “cảm giác làm bạn gái của hạng nhất từ dưới đếm lên.”

“Vậy anh nghĩ ra gì rồi?” Cô cố nhịn cười.

Lương Tự bình tĩnh nhìn cô: “Có phải tụi mình nên thảo luận chuyện xe đạp của em trước không?”

“Liên quan gì đến xe?” Cô bị làm cho choáng váng.

“Không lẽ em định đi một mình?” Lương Tự thở dài, sờ sờ ót cô, nói, “Xem ra điểm cao không có nghĩa là chỉ số thông minh cao.”

Dư Thanh: “…”

Cô nghiến răng véo cánh tay cậu một cái, Lương Tự đau phát ra tiếng xuýt xoa. Cậu ngước mắt bất lực nhìn cô, Dư Thanh thì vui vẻ không thôi. Tối đó về nhà, cô nói với ông bà ngoại là sau này sẽ đi bộ đến trường với bạn, một là vì trời chuyển lạnh đạp xe quá lạnh, hai là vì Lương Tự muốn chạy xe tới đón mỗi ngày.   

Đêm ở thôn Tiểu Lương trở nên dài hơn bao giờ hết.

Mỗi sáng sớm Dư Thanh ra khỏi nhà, cậu đã đứng chờ ở đầu ngõ từ rất sớm. Buổi tối cậu sẽ đến lớp đợi cô, nhưng đa số là cô xuống tầng hầm tìm cậu rồi cùng nhau về. Dọc đường cậu cứ trêu cô mãi, Dư Thanh nhân lúc cậu không chú ý chọt vào lưng cậu. Lúc này cậu sẽ cố ý lạng lách đầu xe, làm cô sợ đến nỗi nắm chặt áo cậu không dám buông, Lương Tự cười lớn.

Sau kỳ thi đó, đến tháng 11, trường thành lập lớp chạy nước rút.

50 học sinh đứng đầu mỗi ban có thể không cần phải học tiết tự học buổi tối, được tự do lên tầng một của khu nhà cũ để học thêm. Nhà trường bố trí tất cả giáo viên có trình độ chuyên môn cao, muốn đưa những học sinh đó vào trường trọng điểm.

Thỉnh thoảng Dư Thanh kéo cậu đến học cùng.

Tất nhiên phần lớn thời gian cậu chỉ ngồi lì trong tầng hầm đánh trống gảy đàn guitar, lúc trên lớp Lương Tự cũng lười học, cuốn đề thi mô phỏng trong hộc bàn trắng bóc không có lấy một chữ.

Một tối nọ, cô chạy xuống tầng hầm.

Lúc đó Lương Tự đang nằm ngủ trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động nhưng cố ý không mở mắt. Dư Thanh rón ra rón rén đến cạnh cậu, cúi người xuống lấy dây áo trên chiếc áo hoodie xanh đậm cù cậu nhột.

Lương Tự vòng tay qua eo cô.

Dư Thanh chưa kịp làm gì đã đổ rạp xuống người cậu, hơi thở của cậu phả vào cánh mũi cô. Lương Tự hít một hơi thật sâu, ngẩng cổ hôn cô, hai người yêu nhau gần một tháng nay nhưng cậu không có nhiều cơ hội động tay động chân lắm.

Lần này lưỡi đưa vào khuấy động trong miệng cô.

Dư Thanh bị cậu hôn đã vài lần nhưng không đáp lại, chỉ để cậu dẫn dắt rồi làm theo. Sau nụ hôn sâu và rất dài đó, cô vùi đầu vào lòng cậu theo thói quen.

Vài phút sau, Lương Tự kéo cô ngồi dậy.

Cậu châm điếu thuốc, nắm tay cô đặt trên đùi mình. Trong bầu không khí mờ ám vừa rồi dường như vẫn còn chút dục vọng, Lương Tự liếm đôi môi khô khốc, rít mạnh một hơi thuốc lá.

“Học xong rồi?” Cậu hỏi cô.

“Chưa đâu.” Dư Thanh vẫn cúi đầu, giọng vừa nhẹ vừa mềm, “Em lén chạy tới đó.”

Lương Tự nhướng mày: “Bắt chước ai trốn học?”

“Anh á.” Dư Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, “Nhưng không phải lo đâu.” Lương Tự cắn điếu thuốc nghe cô nói tiếp, “Anh trốn học vẫn giữ vững từ dưới đếm lên, em trốn học cũng giữ được giống vậy.” 

“…” Sao cậu cứ muốn hôn cô thế mẹ nào ấy nhỉ.

Lương Tự cười quay mặt đi: “Muốn nghe anh hát không?”

“Muốn.” Cô cong môi, lập tức ngồi ngay ngắn.

Lương Tự đứng dậy khỏi sofa, lấy cây đàn guitar, ngồi xuống ghế dựa. Đầu tiên làm động tác gảy một loạt dây đàn, sau đó gảy từng dây, chậm rãi cất tiếng hát.   

Không phải gào thét, không phải tiếng hét xuyên thấu lồng ngực.

Dư Thanh chống hai cánh trên ghế sofa, cậu chốc thì nhìn xuống cây đàn, chốc thì ngẩng lên nhìn cô. Bây giờ rất giống với lúc cậu biểu diễn ở Dương Thành hồi tháng bảy, cô lặng lẽ nghe cậu hát ‘Một người đàn ông cùng một trái tim thiết tha’.

“Bài này tên gì?” Kết thúc bài hát, cô hỏi.

“Đừng sợ anh đau lòng.” Cậu đáp, “Của Trương Tín Triết.”

Ánh sáng trên đỉnh đầu vẫn mờ nhạt, Lương Tự nhìn khuôn mặt cô dưới ánh đèn. Khi đó cậu không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ biết nhìn chăm chú vào đôi mắt trong sáng và sạch sẽ vô ngần của cô, trái tim đã hoàn toàn tan chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.