Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 43



Một lúc sau, máy bay cất cánh.

Vừa mới cất cánh làm Dư Thanh hơi choáng, cô nhìn xuống mặt đất qua cửa sổ kính. Hơi ấm vẩn đục trong không khí khiến cô cau mày, vô thức rụt chóp mũi vào khăn choàng cổ màu đỏ.

Trương Ngụy Nhiên ngồi ở hướng bốn giờ của cô, đang cúi đầu đọc sách.

Như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại cúi đầu. Hai tiếng sau đến sân bay Song Lưu của Thành Đô, Dư Thanh ngủ rất say. Nghe thấy có người gọi mình, vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt như cười như không của Trương Ngụy Nhiên, cô chợt ngớ người trong chốc lát.

“Đi thôi.” Trương Ngụy Nhiên cười nói, “Chắc cô Lục chờ sốt ruột rồi.”

Dư Thanh lề mề đi theo ra ngoài, lên chiếc xe đậu ngoài cổng sân bay, nghe thấy tài xế chào một tiếng ‘anh Trương’. Sau khi xe chạy, trong lòng chợt dâng lên chút ngờ vực, cô nhìn chằm chằm vào Trương Ngụy Nhiên vài giây.

“Anh đi công tác hay tới xem triển lãm tranh của mẹ?” Cô hỏi.

Thẳng thừng và dứt khoát thế này, Trương Ngụy Nhiên đã từng trải nghiệm. Thế nên không chỉ không gấp gáp trả lời, anh còn nhìn ngược lại cô, tính cách một nửa giống Dư Tằng một nửa giống Lục Nhã, khuôn mặt nhỏ xinh này đương nhiên cũng thừa hưởng rất nhiều gien của bố mẹ.

“Em rất giống mẹ em.” Một lát sau, Trương Ngụy Nhiên mới lên tiếng, “Rất khó có được một tấm vé triển lãm tranh của cô Lục, dù sao cũng phải đến xem chứ.”

Nghe vậy, Dư Thanh chậm rãi nở nụ cười.

Lời nói của người đàn ông này có phần chân thành, còn có ý làm dịu bầu không khí, Dư Thanh do dự không biết liệu mình có nên nở nụ cười thân thiện hay không, nhưng rồi không làm thế. Thực ra thì ở một mức độ nào đó, cô xem Trương Ngụy Nhiên như bậc cha chú, vì được Dư Tằng nhờ nên cực kỳ có kiên nhẫn với cô.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

“Tôi hỏi anh một câu được không.” Cô nói.

Trương Ngụy Nhiên ngước mắt nhìn sang đây, khẽ gật đầu ý bảo được.

“Hết năm nay là anh cũng tầm ba mươi rồi.” Dư Thanh nghĩ ngợi rồi nói, “Không có một cô bạn gái nào luôn hả?”

Cô hỏi quá nghiêm túc, đôi mắt trong veo sạch sẽ. Trương Ngụy Nhiên cười cười, khẽ thở dài một hơi, như thể đang nhìn điều gì khác qua đôi mắt của cô.

“Sao.” Một lúc sau, Trương Ngụy Nhiên nói, “Em muốn giới thiệu cho tôi?”

Dư Thanh: “……”

Nửa buổi trời cô không nói câu nào nữa, có hơi mất hứng, bầu không khí trong xe hoàn toàn im ắng. Không bao lâu tài xế đã chạy vào trong thành phố, đến khi cô cho rằng người này sẽ không mở miệng nói gì nữa, Trương Ngụy Nhiên lại lên tiếng, giọng nói mang theo chút bất lực với vận mệnh.

“Sinh sớm hơn mười năm thì sẽ không thế này.”

Tiếng nói vừa dứt, xe dừng trước cửa một hội quán. Dư Thanh không hiểu ý câu đó, nhưng cũng không hỏi gì mà xuống xe ngay, rồi quay đầu nhìn Trương Ngụy Nhiên đang ngồi vững như núi.

Dư Thanh hỏi: “Anh không xuống hả?”

“Hôm nay gấp gáp quá, em nói một tiếng với cô Lục.” Giọng Trương Ngụy Nhiên hờ hững, “Hôm khác tôi sẽ đến thăm.” Nói xong thì xe chạy đi mất, Dư Thanh đứng tại chỗ một lúc mới xoay người vào trong.

Cô kiểm tra tin nhắn của Lục Nhã.

Sau đó bước đi trong hành lang, đến căn phòng ở cuối đường, sau khi gõ cửa, có tiếng dép lê lẹp xẹp, sau đó là tiếng mở cửa. Lục Nhã nhìn cô từ đầu đến chân, Dư Thanh hơi cúi đầu bước vào.

“Sao không mặc đồ mẹ mua cho?” Lục Nhã đóng cửa lại.

“Quần áo của con nhiều lắm, chưa mặc hết.” Cô đặt ba lô trên ghế sofa, nhìn giá vẽ trong phòng khách, “Triển lãm tranh của mẹ kết thúc là mình về thôn Tiểu Lương luôn ạ?”

“Năm nay không về.” Lục Nhã búi tóc lên một cách qua loa, khuôn mặt bình tĩnh không giống người đã bốn mươi, “Tuần sau bên Canada có một bữa tiệc tranh cổ điển, mẹ con mình qua đó đón Tết.”

Dư Thanh thất vọng đáp “Ò.”

“Nhớ bà ngoại con thì gọi điện thoại.” Lục Nhã nhìn cô rồi hỏi, “Dạo này mấy môn chuyên ngành học thế nào?”

“Tốt ạ.”

“Nghệ thuật kiến trúc có một nửa liên quan đến hội họa.” Đây là lý do trước đây khi cô chọn ngành này, Lục Nhã mới chịu nhượng bộ, “Con có nền tảng tốt, nhưng đừng để sa sút quá.”

Nói xong thì bước vào phòng trong, Dư Thanh ngồi trên sofa, hai bả vai sụp xuống.

Nghe thấy bên trong có tiếng sột soạt như đang thay quần áo, Dư Thanh nhớ ra gì đó, lên tiếng nhắc đến Trương Ngụy Nhiên. Một lúc sau Lục Nhã bước ra, quần ống rộng phối với áo khoác dài màu lạc đà, chân mang giày cao gót, mái tóc dài xõa ngang lưng, trông cực kỳ trí thức.

“Con ở Bắc Kinh có cậu ấy chăm sóc, mẹ với bố con rất yên tâm.” Lục Nhã nói, “Độ tuổi đó mà đã có được thành tựu hiện tại thì không thể xem thường, con học hỏi nhiều vào.”

Dư Thanh bĩu môi, ngoan ngoãn đáp lại. Lục Nhã lắc đầu nhìn đứa con chẳng quan tâm đến gì cả này, rồi kéo cô khỏi sofa.

“Hai hôm nữa triển lãm, con không mặc thế này đi cùng mẹ đâu nhỉ.”

Dư Thanh ngẩn ra: “Con cũng đi?”

Lục Nhã khẽ thở dài, trực tiếp kéo cô ra ngoài.

Dư Thanh cúi đầu nhìn áo phao trên người mình, nhắm mắt làm ngơ đi theo. Lục Nhã lái xe muốn đưa cô đi mua quần áo, Dư Thanh ngồi bên ghế lái phụ, khóe mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Cách đây hơn mấy chục mét, có một chiếc xe cực kỳ giống với chiếc mới đưa cô đến đây.

Cô chợt dừng lại động tác thắt dây an toàn, nhíu mày nhìn vài lần nữa, hình như trong chiếc xe bên đường đó không có ai. Bóng dáng của Trương Ngụy Nhiên chợt lóe lên trong đầu Dư Thanh, không biết ẩn giấu bên dưới gương mặt bình thản đó là Lý Quỳ hay Lý Quỷ [1].

Thời tiết ở Thành Đô ấm hơn Bắc Kinh nhiều, đến giờ vẫn chưa có tuyết rơi.

Lúc đó Lương Tự đang trên xe buýt để đến ga xe lửa, anh tựa lưng ra sau, hai mắt nhắm nghiền, không biết có phải ngủ rồi không. Chuyến tàu từ Lâm Thành đến Bắc Kinh phải qua bảy trạm, khi đến nơi đã là hai ba giờ chiều.

Anh đi loanh quanh ngoài nhà ga một lúc.

Bên đường có một quán mì miền bắc, Lương Tự vào đó ăn một tô xem như giải quyết bữa trưa. Ăn xong, anh gọi điện cho Trần Bì, nhắc lại chuyện hôm nọ, sau đó bắt một chiếc xe đi đến chỗ mà Đàm Gia Minh nói.

Đó là một con hẻm có ngói đỏ tường trắng.

Sau khi xuống xe, Lương Tự liên tục đi thẳng vào trong, cuối ngã rẽ đầu tiên đụng phải một tiệm tạp hóa, sau đó rẽ trái, đi qua mấy con ngõ mới tìm thấy địa chỉ trên danh thiếp, là một cửa hàng nhạc cụ có tấm bảng hiệu đã cũ mèm.

Anh đứng bên ngoài tiệm nhạc cụ một lúc mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong là một hành lang thẳng rộng ba mét, hai bên tường treo đầy những cây đàn guitar gỗ, có vẻ là đàn thủ công. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi nhìn về phía trước, Đàm Gia Minh đang dựa vào cửa cũng nhìn sang đây.

“Nghĩ kỹ rồi?”

Lương Tự khẽ nhướng mày, bình tĩnh nhìn người trước mặt. Cánh cửa gỗ phía sau phát ra tiếng động, Trần Bì và Chu Hiển cũng đã đến. Mấy ngày trước Lương Tự nhắc tới chuyện này, hai tên kia đồng ý cả hai tay, bây giờ vui đến mức không thể nào diễn tả thành lời.

Anh xoay ra sau nhìn thoáng qua họ, nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

Khi đó, đối với họ, sức nặng của ba chữ này tượng trưng cho tương lai và tiền đồ, cũng là điều bất ngờ đã định sẵn phải nhận lấy trong đời người.

Đàm Gia Minh không nói gì cả, chỉ dẫn họ xuống tầng hầm của tiệm đàn, là một nơi rộng cả trăm mét vuông chứa đủ các loại thiết bị, không khác gì phòng thu âm.

Trần Bì thốt ra tiếng “vãi chưởng” đầy kinh ngạc.

Trong góc có một cây đàn piano, như thể đã không được sử dụng trong một thời gian dài, phía trên đã phủ bụi. Đàm Gia Minh đi thẳng đến chân đàn, thổi vào nắp đàn một cái rồi giở lên, một giai điệu nhẹ nhàng đầy cảm xúc vang lên dưới những ngón tay đó.

Lương Tự dựa vào giá đỡ của bộ trộn âm thanh.

Hai ba phút sau nhạc dừng lại, Đàm Gia Minh cũng đóng nắp đàn. Lúc này Trần Bì cũng đã im lặng, liếc nhìn Lương Tự, rồi nhìn về phía Chu Hiển trông bình tĩnh hơn.

“Nhạc cụ nơi này các cậu chọn thoải mái, muốn đến lúc nào thì đến.” Đàm Gia Minh nói, “Nhưng quy tắc của tôi là phải học được ít nhất hai thứ, trước khi tôi nghĩ xong bước đi tiếp theo, các cậu cứ học cho ra ngô ra khoai trước đi.”

Trần Bì sửng sốt: “Chú dạy?”

“Thời gian của tôi quý giá lắm.” Đàm Gia Minh nhướng mày, “Cậu nghĩ có thể không?”

Lương Tự rũ mắt mỉm cười.

“Không phải chứ chú Đàm.” Trần Bì bày ra vẻ mặt khổ sở vẫn muốn hỏi tiếp, nói dong nói dài một tràng, “Bước tiếp theo là sao chú nói rõ ràng chút đi chứ….”

Đàm Gia Minh trực tiếp bỏ đi.

Họ của khi đó chẳng ngờ được rằng nơi này sẽ là nơi lánh nạn trong mơ thứ hai sau thôn Tiểu Lương, còn Đàm Gia Minh thì trở thành kim chỉ nam trong cuộc đời họ. Chưa nói đến chuyện học đến bao giờ mới ra ngô ra khoai hay rốt cuộc sau này phải đi thế nào, ít nhất là đối với Lương Tự, bây giờ anh đã có thể chơi rock một cách nghiêm túc.

Hôm đó họ ở đến chiều tối mới rời đi.

Ba người đi trên đường, Trần Bì cầm nghịch chìa khóa tiệm đàn, cau mày với vẻ nghi ngờ rồi lại giãn ra. Sau đó thúc cánh tay vào người Chu Hiển, rồi hất cằm với Lương Tự gọi ‘Ê bây’.

“Nghe giang hồ đồn hồi đó chú ấy chỉ nhận một học trò thôi.” Trần Bì nói, “Ba thằng mình ăn hên gì ấy nhỉ, có cần đi lạy Quan nhị gia [2] không?”

Lương Tự lườm nguýt thằng bạn mình.

“Tao nói thật mà.” Trần Bì nhìn sang Chu Hiển, “Không lẽ mày không cảm thấy vậy?”

Chu Hiển khẽ cong khóe môi, không gật đầu cũng không lắc đầu. Trần Bì bĩu môi không nói nữa, ném chìa khóa cho Lương Tự. Ba người ra đến ngoài hẻm, không bắt xe mà tản bộ trên đường phố, đèn đường mờ ảo rọi bóng người xuống nền tuyết.

Đi được một đoạn, nhìn thấy một quán bar có quy mô lớn.

Cả ba ngầm hiểu bước vào đó, trên sân khấu là một nhóm hai nam một nữ đang gào bài «Giả hành tăng» của Thôi Kiện. Bầu không khí trong quán bar đầy tình tứ, nam nữ chạm ly với nhau. Lương Tự nhìn mấy người đang hát trên sân khấu, nghe một lúc rồi ra ngoài trước.

Anh đứng bên gốc cây ven đường, châm điếu thuốc đứng chờ.

Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy hai người kia ra, Lương Tự nhíu mày định đi vào tìm. Trần Bì và Chu Hiển không nói không rằng bước ra, sắc mặt cả hai không ổn lắm, hỏi ra mới biết đã gặp phải mấy người trước đây khiến họ mất việc.

“Kệ đi.” Lương Tự nhìn lên, “Qua rồi thì thôi.”

Chu Hiển cũng không muốn nói nhiều nên chỉ im lặng, Trần Bì xoa mặt mình nghiến răng một lúc. Xe cộ qua lại không ngớt, Chu Hiển nhận được điện thoại nên bắt xe về trước, còn lại hai người lang thang ngoài đường.

Một đêm tốt thế này, nên đi uống vài ly.

Cả hai tiếp tục đi thẳng trên con phố đó, uống chút bia ở một quán ven đường. Sau ba ly, cả hai mang theo chai bia vừa đi vừa uống. Con phố chật hẹp và vắng lặng, lác đác vài người đi bộ, một tay Lương Tự cầm chai bia, tay còn lại lấy điếu thuốc ngậm trong miệng.

“Hôm nay thấy tâm trạng mày chả ra làm sao.” Trần Bì đoán, “Dư Thanh về nhà hả?”

Lương Tự nhàn nhạt đáp “Ừ”.

Anh lấy điếu thuốc ra, lười nhác phả ra một ngụm khói, sau đó áp lưỡi vào má, môi lại ngậm điếu thuốc. Mới đi được vài bước, Trần Bì trở nên im lặng, Lương Tự ngờ vực ngước mắt nhìn.

Ánh mắt của Trần Bì nhìn thẳng về phía trước.

Khoảng sáu bảy người hùng hổ chặn đường ở ngã tư phía trước, bày ra vẻ mặt ‘hôm nay mày toi đời rồi’. Nhìn điệu bộ như thể đi về phía họ, gió thổi tuyết rơi xuống mặt đất, khiến xung quanh trở nên yên tĩnh một cách kỳ dị.

“Hồi nãy trong đó mày làm gì?” Giọng Lương Tự đều đều.

Trần Bì hít một hơi khí lạnh, mấy chục phút trước, đám chó hùa “oan gia ngõ hẹp” đó lại chế giễu Chu Hiển. Chu Hiển không để bụng, nhưng Trần Bì không nhịn được nên nhào đến chửi vài câu, bị Chu Hiển lôi đi.

“Nuốt đếch nổi giọng điệu đó.” Lưng Trần Bì đã cứng đờ, nhưng tầm mắt vẫn không dời đi, mấp máy môi thì thầm, “Giờ làm sao đây, đánh lại tụi nó không?”

Lương Tự hơi nheo mắt nhìn về phía trước, cúi đầu rít mạnh điếu thuốc ngắn ngủn còn lại, sau đó ném xuống đống tuyết dưới đất, đốm lửa chậm rãi chìm vào bóng tối. Anh siết chặt chai bia trong tay, ngước mắt lên, đôi mắt sắc lạnh như mắt sói, cực kỳ bình tĩnh như bóng tối trước khi bình minh lên.

“Đánh không lại cũng phải đánh.” Anh lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.