Vừa về đến nhà thuê, Dư Thanh chạy một mạch đi xem hoa đã nở chưa.
Lá cây lan ý trong góc đã héo nhẹ, cô múc một chén nước trong thau nước ngoài ban công, ngồi xổm chậm rãi đổ vào chậu cây. Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh ngửa đầu nhìn, Lương Tự đi vệ sinh rồi ra ngoài.
Trong nhà ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, trong mắt anh chỉ có một mèo một cây và cô gái trước mặt.
“Mấy hôm nay em không ở đây anh đâu có chăm cây đàng hoàng đúng không.” Tưới nước xong, cô ngẩng đầu, “Anh nhìn lá này vàng hết rồi nè.”
Lương Tự lười nhác dựa vào tường, mỉm cười không nói.
Cổ áo của cô hơi rộng, lúc này cô đang ngồi xổm nên không che được hết ngực. Lương Tự liếm đôi môi khô khốc, yết hầu cử động nhẹ, ánh mắt chuyển sang nhìn cây.
Dư Thanh không thèm tin đáp “Hừ”, rồi lại cúi đầu nghịch hoa của mình, Kỳ Kỳ nằm trên chân cô nhắm mắt lại. Cô ôm mèo chơi một hồi lâu mới lề mề đi tắm rửa. Nước vòi sen rất mạnh, chảy dọc từ người xuống chân cô.
Tắm rửa xong ra ngoài, trong phòng không có ai.
Dư Thanh quấn khăn tắm đứng trước gương sấy tóc, mái tóc xõa bồng bềnh trên cổ, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Lương Tự đứng ngoài cửa hút hết một điếu thuốc mới bước vào, vừa đóng cửa lại thì thấy cô đứng đưa lưng về phía anh.
Cánh tay trắng nõn đang cầm máy sấy tóc, bên dưới khăn tắm là đôi chân thon dài trắng như ngọc, phần lưng trần mảnh dẻ và nhỏ nhắn.
Ánh mắt của hai người gặp nhau trong gương, đôi mắt đen nhánh của anh chất chứa khát khao mãnh liệt.
Anh vòng một tay quanh eo cô từ phía sau, tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, tắt máy sấy tóc đặt lên bồn rửa tay, rồi tựa cằm lên vai cô, hít sâu một hơi.
Lưng Dư Thanh cứng đờ, cô nhìn người đang gục đầu trong gương, mặc dù đã rất quen thuộc với nhau, nhưng thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
“Anh chưa tắm đâu đấy.” Cô nói nhỏ.
Lương Tự “Ừm” một tiếng nặng nề: “Người anh có mùi?”
Khi nói câu này, đôi môi mỏng của anh đã kề sát cổ cô, cánh tay đang ôm eo chậm rãi di chuyển lên một bên ngực cô.
Dư Thanh thực sự không chịu nổi khi anh chậm rãi trêu chọc mình thế này, hết thảy mọi lời nói bị nuốt vào trong, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh.
Dư Thanh khẽ thở ra, chợt nhớ đến hình ảnh anh ở trên đường hôm nay, bình tĩnh và điềm đạm, hoàn toàn không giống với những gì mà một chàng trai mới ngoài hai mươi nên có, anh bình thản như thể không có điều gì phải lo lắng.
Cô từ từ chạm vào chân mày của anh, môi mỉm cười, lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp và an toàn. Yêu một chàng trai thế này, cô không bao giờ phải lo lắng, vì anh sẽ làm cô bình tĩnh lại, không cần nói quá nhiều, họ chỉ cần đồng hành với nhau, là đã tốt vô cùng.
Lúc này cứ như được quay về khi còn ở thôn Tiểu Lương, anh đạp xe, cô ngồi ở yên sau, hai chân đong đưa, tay ôm eo anh, nghe anh nói, giọng nói trầm ấm đó làm say lòng cả gió xuân.
Dư Thanh nghĩ, lúc này chính là cảm giác đó.
Đèn tường tắt đi, cả phòng tối om.
Tối đó Lương Tự có hơi quá sức, đổi vài kiểu khác nhau giày vò cô. Rèm cửa sổ dày chắn ánh nắng ban mai làm trời như vẫn còn tối, Dư Thanh ngủ say li bì, nằm nghiêng trên giường không hề nhúc nhích.
Anh chống tay lên gối đầu, ngắm gương mặt cô.
Điện thoại trong túi quần cứ rung mãi, Lương Tự tròng áo ba lỗ màu trắng và quần jean vào người, vừa thắt dây nịt vừa đi ra ngoài nghe điện thoại. Bên ngoài sáng sủa, mặt trời ở đằng đông đã lên rất cao, ánh sáng đột nhiên ập đến nên hơi chói mắt.
Lương Tự giơ tay xoa mặt.
“Còn ngủ cơ à?” Trần Bì trêu.
Anh đứng ngoài lan can trên lầu, thu vào tầm mắt là cả dãy nhà gạch đỏ trong hẻm hồ đồng Bắc Kinh. Tầm nhìn thoáng đãng cùng với gió lạnh sáng sớm làm Lương Tự nhanh chóng tỉnh táo, anh lấy điếu thuốc ra, châm lửa.
Cất bật lửa, anh mới hỏi: “Vụ gì?”
“Tao với Chu Hiển mới bàn tối nay đi diễn.” Họ sẽ hát ở chỗ bạn cũ của lão Đàm, tiền thù lao không thấp chút nào, thời gian thì tự do, “Đám mình phải quảng bá nhóm chứ đúng không?”
Lương Tự im lặng một lúc: “Biết rồi.”
Sau khi cúp máy, anh hút hết điếu thuốc mới vào phòng. Dư Thanh đã đổi tư thế nằm khác, đầu gác lên hai cánh tay, cuộn tròn người lại. Cô ngước mắt lặng lẽ nhìn anh, Lương Tự ném điện thoại di động lên bàn rồi ngồi xuống mép giường.
“Dậy chưa?” Anh nghiêng đầu hỏi.
Dư Thanh ủ rũ lắc đầu đáp “Ừm”, cô thực sự không có chút sức lực nào. Lương Tự cười nhìn cô, kéo chăn lên cao hơn cho cô, thấp thoáng nhìn thấy bộ ngực của cô bị ép xuống giường.
Anh cố kiềm chế, nhìn sang chỗ khác.
“Muốn ăn gì, anh ra ngoài mua.” Anh nói, khoác thêm áo sơ mi xám bên ngoài áo thun ba lỗ, “Cháo bí đỏ của quán kia ngon lắm.”
Dư Thanh lười mở miệng, lại đáp “Ừm”.
Lương Tự không khỏi bật cười, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài. Kỳ Kỳ nhảy từ ban công lên đầu giường nắm tóc cô, Dư Thanh ngửi mùi hương của anh bên mép giường, môi chậm rãi nở nụ cười.
Hai mươi phút sau, Lương Tự mang đồ ăn sáng về.
Sau khi làm vệ sinh xong, Dư Thanh lại lên giường ngồi, điện thoại mở nhạc nhẹ. Lương Tự đặt chiếc bàn nhỏ ở cuối giường, bày cháo và bánh bao ra. Dư Thanh vừa nhịp chân vừa húp cháo, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi vào nhà.
“Đang nghĩ gì thế.” Lương Tự cầm đũa gõ lên bát của cô, “Không nói năng gì hết.”
Dư Thanh duỗi người rồi lại gục bả vai, “Em không ngủ đủ.”
Câu này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng hiểu, Lương Tự cắn bánh bao nhai vài cái rồi cười tươi. Kỳ Kỳ nhìn hai người kêu meo meo, Lương Tự ném cho nó ít bánh bao.
“Sao anh cười?” Cô phản ứng rất chậm.
Dư Thanh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng màu hồng, cổ áo rộng không che được xương quai xanh. Lương Tự nhìn thoáng qua, gắp ít khoai tây vào bát của cô, sau đó húp vài ngụm cháo lớn.
“Ăn uống đàng hoàng.” Anh lại cười, “Ăn xong ngủ tiếp.”
Dư Thanh: “Còn anh?”
Anh nói chuyện quán bar cho cô nghe, Dư Thanh không muốn ở nhà một mình, vậy là cả hai cùng đến đó sau khi ăn xong, chỗ đó có phòng trống, cô vào đó ngủ.
Chiều hôm đó, quán bar không nhiều khách lắm.
Trần Bì và Chu Hiển đi sắp xếp sân khấu đơn giản, Lý Vị và Trần Thiên Dương cũng có mặt.
Lương Tự tìm một phòng trống cho cô vào đó nghỉ ngơi, sau đó ra ngoài phụ di chuyển trống jazz. Bố trí xong, cả nhóm ngồi trên sofa đánh bài, Trần Thiên Dương ngồi nhìn.
Bài của Chu Hiển không được đẹp lắm.
Ván đầu tiên thua cực kỳ thảm, Lý Vị xuống bài không hề nể tình. Sau đó chơi thêm vài ván nữa, hai người cứ như đang ăn thua đủ với nhau, một người thờ ơ thua thì thua, người kia thì tức điên nhưng vẫn chịu đựng.
Trần Thiên Dương mang vài chai bia đến cho họ.
“Anh đừng đánh ác vậy chứ.” Cô chạm nhẹ vào cánh tay Lý Vị, “Cũng thua vài ván đi.”
Lý Vị cười: “Không sao.”
Cơn sóng ngầm giữa ba người này đang dâng lên, Lương Tự thực sự lo sẽ có chuyện xảy ra, may mà cuối cùng cũng chỉ dừng ở chơi vài ván bài. Cả nhóm uống bia hút thuốc nói chuyện, lúc sắp hết bia, Chu Hiển lại rót thêm cho từng người một.
Trần Thiên Dương ngồi bên cạnh, thi thoảng cười.
Khoảng năm sáu giờ quán bar mới bắt đầu biểu diễn, Lương Tự nói chuyện với họ một lúc, sau đó vào trong xem Dư Thanh rồi lại trở ra. Cô nàng này ngủ quá say, anh ngồi kế bên hồi lâu mà vẫn không dậy.
Anh đi lên chơi trống.
Trong bốn người ngồi ở sofa, Trần Bì lí sự cải thiện bầu không khí, Trần Thiên Dương luôn phối hợp cười theo. Chốc chốc lại có nam lẫn nữ vào quán bar, Lương Tự ngậm điếu thuốc, thỉnh thoảng gõ trống.
Dưới sân khấu chợt vang lên vài âm thanh không hợp với hoàn cảnh.
Lương Tự vừa gõ trống vừa ngước mắt nhìn xuống dưới, vài người “quen” bước vào, vừa đi vừa đá ghế.
Cả nhóm Lý Vị đã đứng lên, nhìn người tên Tiết Giáp đã từng nói câu ‘Tương lai còn dài’ đang cong môi cười.
“Mấy người tới làm gì?” Giọng của Lý Vị cực kỳ lạnh lùng.
Đám người kia chen nhau nói: “Chơi chứ sao.”
Tiết Giáp liếc nhìn Chu Hiển, tặc lưỡi vài cái, sau đó nhìn sang Trần Thiên Dương đứng cạnh, nhướng mày đầy xấu xa. Anh ta biết rất rõ mấy tháng nay họ đã làm gì, ban đầu anh ta không coi họ ra gì, nhưng không ngờ những người này lại có thể xuôi chèo mát mái đến thế.
“Sống cũng được quá nhỉ.” Tiết Giáp nhìn xung quanh, “Chỗ này ngon lành hơn bên Thanh Long nhiều.”
Ai cũng đã nhịn đủ lắm rồi, chỉ muốn tẩn nhau một trận, Trần Bì túm chặt cánh tay Lý Vị, khẽ lắc đầu. Bầu không khí trong quán bar trở nên căng thẳng, Lương Tự dừng đánh trống, bước xuống sân khấu, vòng ra sau Trần Thiên Dương.
“Đi tìm Dư Thanh.” Anh thấp giọng nói, “Đừng ra đây.”
Trần Thiên Dương nhìn sang Lý Vị, chần chừ một lúc mới lùi ra sau, Lương Tự bước lên phía trước chắn đi bóng dáng của Trần Thiên Dương. Kể từ khi đụng tới đám người này vào năm ngoái thì âm hồn vẫn cứ không tan, dù có nói gì đi nữa thì một trận đánh là điều không thể tránh khỏi.
“Ai mà đụng tới tao rồi thì không thể cho qua vậy được.” Tiết Giáp nhìn về phía Lương Tự.
Chắc là nhắc đến lần đám người này gặp anh và Trần Bì vào năm ngoái, cứ tưởng rằng sau đó không ai làm gì nữa thì chuyện trôi qua như thế, hóa ra là đang chờ đợi. Đang yên đang lành lại đến kiếm chuyện, Trần Bì nghiến răng, cơn tức bùng lên.
Lương Tự cười nhạt: “Vậy thì đánh thôi.”
Lúc đó Lý Vị đã không thể nhịn được nữa, cầm chai bia ném thẳng về phía Tiết Giáp. Tiết Giáp vừa tránh thì có người khác giơ chân đá, Lương Tự trực tiếp tung cho một cú.
Quán bar lập tức trở nên hỗn loạn.
Ba người họ đấu với năm sáu người nhóm Tiết Giáp khó mà thắng nổi, trong trận hỗn chiến đó, Chu Hiển như mất đi vẻ yếu ớt thường ngày, cũng cuộn tay lại vung nắm đấm. Sau đó không biết ai nâng ghế gỗ đập xuống người Lý Vị, Lương Tự nghiêng người chắn lại, trúng mạnh vào cùi chỏ bên phải.
Trận đánh đột ngột chuyển sang đánh vì tâm trạng.
Hai bên ra tay không nhẹ, vết thương lớn nhỏ có đủ, gần hai mươi phút sau thì sự việc vô cớ này mới được xem như kết thúc. Trong số họ, Lương Tự bị thương nặng nhất, lúc đó anh không nhấc lên nổi cánh tay phải của mình.
Lúc Dư Thanh và Trần Thiên Dương bước ra, trước sân khấu đã hỗn loạn.
Máu ở tay áo của Lương Tự chầm chậm rỉ ra, anh cúi đầu nhìn, rồi ngước lên nhìn sang phía đối diện.
Tiết Giáp lau khóe môi dính máu, liếc họ, hai bên chỉ nhìn nhau, không ai ra tay trước nữa.
Dư Thanh nhìn anh, vành mắt cô đỏ hoe.
“Đã bảo không cho em ra rồi mà.” Lương Tự cúi đầu nói nhỏ, “Vết thương nhỏ, không sao.”
Lúc này bạn của lão Đàm mới từ bên ngoài về, hai bên nói vài câu rồi mới chấp nhận nhân nhượng.
Dư Thanh vội vã kéo anh đến bệnh viện để sơ cứu, mấy chuyện sau đó giao hết cho đám Lý Vị xử lý.
Trên đường đi, cô cẩn thận cầm khăn giấy lau máu cho anh.
Sau đó vào bệnh viện chụp X-quang và chích thuốc, sau một loạt kiểm tra, cánh tay đó bị gãy, phải băng bó và nằm viện một hai ngày để theo dõi. Dư Thanh sốt sắng hỏi bác sĩ chi tiết những chuyện phải chú ý, rồi một mình chạy xuống lầu đóng viện phí.
Lương Tự nghe lời nằm trong phòng bệnh.
Anh thở dài, cúi đầu nhìn bột bó thạch cao bên tay phải của mình, vết thương nhỏ trên trán cũng đã được xử lý và dán băng gạc. Anh dựa vào giường bệnh, gác một chân lên chân kia, tay trái để sau đầu suy nghĩ về vài chuyện.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa.
Anh ở trong phòng bốn người, ba người còn lại là ba ông cụ đang nằm trên giường nghe đài. Lương Tự nhìn thoáng qua cửa, nghĩ là Dư Thanh quay lại. Vừa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một người phụ nữ đẩy cửa bước vào, ánh mắt lạnh nhạt nhìn quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng ở anh.