Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 64



Pháo nổ làm bụi bặm dưới đất bay tứ tung theo gió, bầu không khí như đang đón Tết. Dư Thanh nghe thấy Lục Nhã hỏi “Bên con đang làm gì thế”, nghe cô nói xong, Lục Nhã cười nói đúng là có phúc thật.

Lúc này ở Canada đang là buổi tối, một mình Lục Nhã trong căn hộ chung cư.

Dư Thanh cúi đầu nhìn pháo to bằng ngón tay phóng đến dưới chân mình, lòng bỗng thấy đau nhói. Kể từ khi bố mẹ ly hôn, cô không bài xích chuyện Lục Nhã tìm người mới, có lẽ tạm thời chỉ là chưa chấp nhận nổi đối phương là Trương Ngụy Nhiên mà thôi. 

Hai mẹ con đều tránh nặng tìm nhẹ không nói đến chuyện đó.

Giống như lúc này nói vài câu trong hòa thuận đã an ủi Lục Nhã được phần nào, làm một người mẹ, Lục Nhã thực sự lo lắng mối quan hệ của hai mẹ con lại quay về như cái năm ở thôn Tiểu Lương. 

Dư Thanh kể về tình hình thực tập gần đây, Lục Nhã im lặng nghe con gái nói hết.

Sau khi cúp máy, Dư Thanh hít một hơi thật sâu, quay về đám đông.

Lương Tự thấy sắc mặt cô bình thường mới đi qua đó, tay trái anh tự nhiên nắm tay cô. Dư Thanh ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mình, anh thì nhìn các ông bà đang bận rộn trong sân.

“Hôm nay về sớm vậy?” Vẫn chưa đến sáu giờ.

Lương Tự cúi đầu nhìn cô: “Ông chủ tốt bụng.”

Ánh sáng hắt ngược lại từ cửa sổ trong nhà rọi vào chữ Hỷ dán trên tường, phía sau có cô bé kéo tay mẹ nói cô dâu kìa. Dư Thanh vẫn quay sang nhìn anh không dời mắt, cần cổ trắng nõn hòa vào góc tối.

“Không phải trốn làm đâu hả?” Cô vẫn chưa tin.

Lương Tự nhướng mày: “Công dân gương mẫu đây nhé.”

Hôm đó trong hẻm vô cùng tấp nập sôi nổi, hai người được hưởng lây chút không khí vui mừng. Cánh tay phải của Lương Tự không được sử dụng thường xuyên để giữ sức, hễ rảnh rỗi là Dư Thanh chạy ra chợ mua gà vịt cá, còn làm cả bồ câu hầm.

Trong nhà thuê có thêm mấy cái nồi mấy cái niêu, gia vị cũng nhiều hơn.

Chỉ có tháng đầu thực tập khá bận, sau này hôm nào cô cũng có thể về hẻm nhỏ trước tám giờ tối. Sau đó sẽ dành nửa tiếng nấu một nồi cháo ăn tối với anh, ăn xong thì sẽ bắt đầu hầm canh của mình.

Anh đã đến tiệm net trước khi canh được nấu xong.

Thỉnh thoảng cô sẽ mang canh đã nấu xong đến cho anh. Tiệm net chỉ ở đầu đường vào hẻm mà thôi, nhưng bình thường Lương Tự không cho cô ra đường tối muộn như thế. Khoảng cách không xa, nhưng dù sao trên đường cũng vắng người.  

Một tối nọ, cô mang canh nóng hổi đến như thường lệ.

Lúc đó Lương Tự đang ngồi ở quầy, tai đeo headphone, vừa nghe nhạc vừa ghi chú giai điệu vào sổ tay. Cô nhìn thoáng qua nam nữ trong tiệm net, ôm hộp canh đi đến quầy, tháo headphone của anh xuống.

“Ăn cơm thôi.” Cô nói.

Lương Tự buồn cười nhìn cô với vẻ bất lực, sau đó duỗi người, xoay cổ, cầm lấy hộp canh. Anh cúi đầu húp nước canh, bất ngờ là hương vị rất ngon.

“Thấy sao.” Cô rướn dài cổ, thấy hộp canh đã hết phân nửa, trong mắt ngập tràn niềm vui, “Ngon đúng không?”

Cô bắt đầu học nấu canh cách đây không lâu, mặc dù vị chỉ dừng ở mức tạm được, Lương Tự cũng chưa bao giờ nói ra, nhưng canh của hôm nay thực sự ngon hơn bình thường rất nhiều. 

“Nói đi.” Lương Tự húp thêm một ngụm, “Muốn gì đây?”

Dư Thanh nhoẻn miệng cười tươi, đôi mắt cong như vầng trăng.

“Nhưng mà——” Lương Tự nhắc chuyện khác, “Lần sau không được đến muộn thế này nữa, nghe không?”

Dư Thanh chậm rãi thu lại nụ cười, phồng má trừng mắt với anh: “Em đến là để….” Nói được một nửa, cô cũng dừng lại, “Ai biết anh có hái hoa ngắt cỏ không chứ?”

Lương Tự bị sặc canh trong miệng, suýt nữa mắc nghẹn.

Dư Thanh “Trời ơi” một tiếng rồi vỗ lưng anh, còn nói “Húp từ từ thôi anh gấp gì chứ” hệt như người lớn, chọc cho Lương Tự cười không được mà dữ cũng không xong. 

Anh bình thường trở lại, đang định lên tiếng, một người đẹp tóc dài đi đến quầy.

“Hi.” Người đẹp gọi Lương Tự, “Máy tính của tôi có chút vấn đề, anh đến xem thử giùm được không?”

Dư Thanh hắng giọng, cúi đầu mở di động của mình ra chơi.

“…” Lương Tự nhìn xuống cười cười, đặt hộp canh lên bàn, khi nhìn cô gái đó thì nụ cười lúc nãy hoàn toàn biến mất, “Bàn số mấy, lát nữa tôi đến.”

Người đẹp nói con số, nhìn thoáng qua Dư Thanh rồi về chỗ. 

“Đi xa lắc xa lơ rồi mà còn nhìn?” Không biết cô ngẩng đầu lên từ khi nào.

Lương Tự vừa nghe thấy thì nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, nhìn lâu đến nỗi Dư Thanh thấy hơi chột dạ. Cô tránh tầm mắt anh chưa được một giây thì cằm đã bị nắm lại, độ ấm nơi ngón tay anh lập tức ngập tràn trong đầu cô.

Anh đặt xuống môi cô một nụ hôn rất sâu.

“Này——” Cô sợ đến mức đẩy tay anh ra, “Người ta thấy rồi sao?”

Lương Tự nhìn gương mặt trẻ con trắng nõn đó, nghiêng đầu cười.

Cuối tháng mười một, Bắc Kinh bước vào mùa đông, Dư Thanh sợ lạnh nên đã mặc áo khoác lông từ sớm. Về phần Lương Tự, ngoài chuẩn bị cho cuộc thi thì còn phải kiếm sống, khi cánh tay gần như đã lành hẳn, anh quay lại tiệm sửa xe.

Thời gian như thể quay lại vài tháng trước đó.

Trong tuần gần đây, cứ hai ba ngày là anh cùng Trần Bì và Chu Hiển đến quán bar đàn hát, có lẽ vì cuộc thi năm sau nên đám người Tiết Giáp không đến phá nữa. Cả ba thường ở lại đến một hai giờ sáng khi quán bar đóng cửa, sau đó đến tiệm đàn trong đêm khuya tĩnh lặng để tiếp tục tập luyện. Một ngày hai mươi bốn giờ gần như phải làm việc liên tục, thời gian nghỉ ngơi rất ít ỏi, chỉ có cuối tuần được ngủ thêm một hai tiếng vì bị Dư Thanh bắt ép.

Trong hai tháng qua, khả năng chơi đàn bằng tay trái của anh tiến bộ rất nhanh.

Đàm Gia Minh sợ cánh tay bị thương của anh để lại di chứng, vẫn không muốn anh sử dụng tay phải. Bầu không khí dưới tầng hầm lúc thì thoải mái lúc thì căng thẳng, có thỏa mãn lẫn mồ hôi. 

Anh chỉ cần ôm đàn guitar ngồi xuống, là có thể không di chuyển suốt mấy tiếng đồng hồ. 

Một buổi chiều cuối tháng, Đàm Gia Minh cho họ nghỉ một ngày.

Lúc đó Trần Bì tưởng bản thân bị ảo giác, ngây ra như phỗng. Lão Đàm khét tiếng là huấn luyện nghiêm khắc, một khi chưa đạt được như mong muốn thì sẽ không cho dừng.

“Không bị sốt đâu hả lão Đàm?” Trần Bì vẫn chưa thể tin được.

Lương Tự cử động cánh tay, khi nhìn sang Chu Hiển, cả hai cùng bật cười. Tên ngốc Trần Bì vẫn đang ngớ người trước bộ trống, đến tận khi Đàm Gia Minh thực sự đi rồi, cậu mới hoàn hồn lại. 

“Sai lắm luôn tao bảo thật.” Trần Bì vuốt cằm, “Ngày mai là ngày mấy?”

Chu Hiển nói:  “26 tháng 12.”

“Hai bây còn nhớ hồi đó tao có kể lão Đàm từng nhận một đệ tử nữ không.” Trần Bì nói, “Nghe đồn hình như bị tai nạn xe, không cứu được.”

Lương Tự nhướng mày: “Nghe ai đồn?”

“Để tao nói xong đã.” Trần Bì suy nghĩ, “Nhớ cái đồng hồ của lão Đàm không, tao đoán là thời gian mà cô gái đó mất.”

Lương Tự và Chu Hiển cùng im lặng.

Tầng hầm chìm vào yên tĩnh một cách kỳ lạ, Trần Bì cũng đóng “đài phát thanh” của mình không nói nữa. Lương Tự bỏ đàn guitar xuống, xoa cổ vài cái rồi đi ra ngoài, anh vừa đi vừa gọi cho Dư Thanh.

Nhưng đầu dây bên kia cứ bận máy mãi.

Lương Tự ngồi xe buýt về lại nhà thuê, đang trong giờ tan làm nên đoạn đường kẹt cứng. Khoảng mười phút sau, lúc anh định gọi lại lần nữa, đúng lúc Dư Thanh gọi lại.  

“Nói với ai vậy?” Lương Tự hỏi, “Lâu quá chừng lâu.”

Dư Thanh đang đứng ở ngã tư dưới công ty, vừa đón xe vừa đáp nói chuyện với Phương Dương. Có taxi đến, cô lên xe ngồi xuống, vội vã nói địa chỉ với tài xế.

“Đến đó làm gì?” Không phải địa chỉ nhà thuê.

“Ngày mai Phương Dương thi nghiên cứu sinh.” Cuối cùng Dư Thanh cũng thở phào một hơi, “Nó ở khách sạn ngoài điểm thi, kêu em qua đó ở chung vài ngày.”

Lương Tự nhíu mày, một lúc lâu sau mới tiu nghỉu đáp “Ừm”. 

Dư Thanh không nghe ra cảm xúc của anh, nói xong thì cúp máy luôn. Mấy ngày nay tâm trạng của Phương Dương không được tốt lắm, cô chỉ lo cho cô bạn, không có thời gian quan tâm đến Lương Tự.

Bên chỗ anh kẹt xe, bên Dư Thanh cũng kẹt.

Cô đến điểm thi lúc chín giờ tối, Phương Dương xuống đón cô, nhân tiện đi mua chút đồ ăn vặt đem về khách sạn. Lúc hai cô quay về, Lương Tự lại gọi đến nữa, hỏi cô đến chưa có chú ý an toàn không, dông dài một lúc mới cúp máy.

Phương Dương cười trêu cô.

“Lúc này mà còn nói giỡn với tao được.” Rồi Dư Thanh “Ừm” một tiếng, “Cứ giữ tâm trạng tốt thế này.”

Nhắc tới chuyện này, Phương Dương lại ủ rũ, “Không nhắc thì thôi vừa nhắc tới là thấy căng thẳng.” Sau đó mở một túi bánh cho vào miệng, giơ bốn ngón tay lên một cách đáng thương, “Mấy ngàn người mà chọn có bốn thôi, thua thì sao đây —— Cái thứ ước mơ này đúng là giày vò con người ta mà.” 

Lúc này Dư Thanh không còn muốn khuyên nhủ những lời dư thừa nào nữa, cô nhớ đến Trần Bì kiên trì với hài độc thoại, Chu Hiển lầm lì ít nói, và cả Lương Tự từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nhạc rock.

“Chỉ cần mày không nói từ bỏ.” Dư Thanh nhìn về con hẻm tối tăm phía trước, “Nó sẽ luôn ở đó.” 

Hai hôm đó là cuối tuần, Dư Thanh ở cùng với Phương Dương đến khi thi xong. Một năm bình thường trôi qua một cách rầm rộ như thế, có được có mất, “thuận buồm xuôi gió” vẫn xanh tốt, Lương Tự cũng đi vào quỹ đạo.

Kỳ thực tập của Dư Thanh kết thúc vào tuần cuối tháng một.

Khi đó chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, bà ngoại gọi điện hỏi cô có về thôn Tiểu Lương không. Dư Tằng có một dự án đang trong giai đoạn kết thúc quan trọng, nói qua Tết xong việc sẽ đến Bắc Kinh thăm cô.

2008 là năm đầu tiên họ đón Tết cùng nhau.

Dư Thanh mua rất nhiều đồ chuẩn bị cho ngày Tết, cô viết câu đối, Lương Tự dán câu đối. Trên tường có treo một tờ lịch năm mới và chữ Phúc, bà cụ chủ nhà cho cả hai một đĩa lớn có đậu phộng, hạt dưa và kẹo sữa.

Mấy đứa trẻ cầm bao lì xì chạy loanh quanh trong hẻm.

Đêm giao thừa, Lương Tự mua rất nhiều pháo hoa để trên mái nhà, cô mặc áo phao đầu đội mũ len, đôi mắt sáng hơn cả tia pháo hoa. Gió trên mái nhà rất lớn, thổi mạnh đến nỗi mặt cô đỏ bừng mà vẫn chưa chịu về phòng, sau đó Lương Tự phải ôm cô về.

Mấy đêm đó, họ quấn lấy nhau đến tận khi kiệt sức.

Dư Thanh ôm chăn nằm lười nhác trong lòng anh, nửa đêm nửa hôm còn nghe thấy tiếng ai đó đốt pháo hoa. Trong phòng có đốt nến mà cô thích, mèo béo nằm trên thảm liếm đuôi mình. 

“Em lại lớn thêm một tuổi rồi.” Dư Thanh nói.

Lúc đó cô mới bị anh “bắt nạt” xong, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Lương Tự ôm chặt cô vào lòng, một tay vuốt ve phần eo trần của cô, cảm nhận được rõ ràng đầu ngực cô lướt qua ngực mình, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của cô, trái tim anh mềm nhũn. Anh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu mỉm cười.

“Ừm.” Lương Tự nói, “Tính chuyện con cái được rồi.”

Lưng Dư Thanh cứng đờ, mặt mũi đỏ bừng lên, vùi mình vào chăn không nói gì nữa. Lương Tự giở chăn lên cúi đầu nhìn cô, mặt cô lúc nào cũng rất dễ ửng đỏ, nghe anh nói gì cũng mắc cỡ. Anh chợt cảm thấy mình may mắn lắm, có một cô gái hiền lành và lương thiện thế này thích mình, bằng lòng cùng mình trải qua những thăng trầm bấp bênh, không nói không hỏi gì cả. 

Giống như bây giờ, tương lai anh mờ mịt, cũng không biết liệu có làm ra trò trống gì không, có mang lại cho cô một tương lai tốt đẹp hay không, nhưng cô không lo lắng, cũng chưa từng nhắc đến một lời, anh nói gì cô cũng luôn ủng hộ.

Như rất nhiều năm trước đây ở thôn Tiểu Lương, cô bày tỏ với anh.

Cô nói: “Em sẽ mãi mãi ủng hộ anh.”

Và thực sự là mãi mãi.

“Nói chơi thôi mà.” Vừa nói xong chữ “mà” cuối cùng, anh lại áp người xuống, môi lấp kín môi cô, một bàn tay di chuyển xuống dưới, “Mở mắt ra nào, Thanh Thanh.” 

Đang định làm hành động tiếp theo, điện thoại vang lên.

Lương Tự mất hứng nhíu mày, tiếng chuông đó cứ bám riết không buông. 

Dư Thanh lén cười nhìn anh, nhận điện thoại anh đưa cho, ánh mắt đó ra hiệu cho cô giải quyết nhanh gọn. Cuộc gọi đến hiển thị tên Phương Dương, cái cô gái này lúc nào cũng đủ thứ chuyện, Lương Tự hết chịu nổi.

Vài phút sau, cuộc nói chuyện kết thúc.

Lương Tự cúi người xuống lần nữa nhưng bị Dư Thanh chặn lại, mặt cô ửng hồng, ánh mắt lộ vẻ nghịch ngợm. Vừa nãy Phương Dương báo với cô rằng có điểm thi rồi không tệ chút nào, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Dư Thanh, cô muốn trêu anh.

“Phương Dương nói…..” Thấy mặt anh tối sầm lại, giọng cô nhỏ hẳn đi, “Bảo em bây giờ qua chỗ nó.”

Đêm hôm khuya khoắt nói câu này ai mà tin, Lương Tự chậm rãi cúi đầu xuống môi cô. Tay anh xoa ngực cô, quậy cô đến nỗi cô không kìm được mà ngẩng đầu lên. Thứ giữa hai chân đã đến gần nơi mềm mại của cô, dồn sức chờ chuyển động.

“Chơi anh?” Giọng nói nguy hiểm.

Dư Thanh không khỏi bật cười, Lương Tự đẩy mình vào trong tiếng cười đó. 

Đêm mồng tám tết, ánh trăng rất sáng, pháo hoa rất đẹp, cây cối trơ trụi trĩu nặng vì tuyết, là “nếu có ai hỏi về mối tình này, anh sẽ đáp rằng là mãi mãi”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.