Lúc nhỏ xem phim truyền hình, những sự kiện phát sinh trong phim đều có hướng đi đã sắp xếp từ trước. Kiểu như quăng vỡ đồ vật, mí mắt nhảy, đột nhiên thời tiết thay đổi, dù là những chi tiết nhỏ nhất đều có biên kịch phía sau viết ra.
Nhưng ngoài đời thì không như vậy.
Hôm ấy cũng như một ngày nghỉ trưa bình thường, trong phòng im lặng, các bạn học sinh đa số nằm bò trên bàn nghỉ ngơi, một vài bạn khác thì chăm chỉ xoát đề, lâu lâu sẽ phát ra âm thanh lật giấy.
Du Âm cắn đầu bút, môn toán cô học không quá tệ, nhưng đợt thi thử lần trước kết quả không như mong đợi lắm làm cô có chút buồn rầu.
Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào, sợ làm phiền tới các học sinh khác đang nghỉ ngơi, đứng trước mặt Du Âm vỗ vai cô, tỏ ý kêu cô ra ngoài.
Du Âm buông bút, đi theo cô giáo, vừa ra khỏi lớp đã thấy một người đàn ông trung niên đang đứng chờ ở hành lang.
"Phiền cô giáo quá, chẳng qua do ở nhà đang có chuyện nên tôi đến đây mang cháu về."
Người đàn ông ấy gật đầu cảm ơn cô giáo.
"Chú Mạc." Du Âm hồi hộp, tay bắt lấy góc áo đồng phục.
Mạc Từ là trợ lý của Thẩm Thế Phạn, ông không đáp lời của Du Âm, trực tiếp mang cô về nhà.
Du Âm không dám lộn xộn, đôi mắt cũng không dám dòm ngó lung tung, chỉ nhìn chằm chằm đằng trước, sống lưng thẳng tắp nên khi xuống xe, hai chân cũng tê rần.
Tổ trạch của Thẩm gia mang phong cách tĩnh mịch, Du Âm từng tới đây một lần, đây là lần thứ hai.
Chú Mạc đưa cô tới thư phòng, chỉ cô tới sô pha ngồi rồi ông kêu người đem trà bánh lên cho cô. Sau đó đóng cửa lại, chỉ còn một mình cô trong thư phòng.
Thư phòng đốt tinh dầu thư giãn đầu óc, nhưng lòng bàn tay Du Âm lại ướt đẫm mồ hôi.
Một lát sau, cửa mở. Thẩm Thế Phạn tinh thần ngời ngời bước vào. Du Âm lập tức đứng lên.
"Tiểu Âm à? Ta vẫn còn nhớ Vãn Khê hay gọi cháu như vậy. Đừng sợ, cháu ngồi đi." Đợi Thẩm Thế Phạn ngồi xuống xong Du Âm mới ngồi.
"Ta hay nghe Vãn Khê nhắc tới cháu, khen cháu là một đứa nhỏ tốt." Vãn Khê là Thẩm mẹ, lời nói như vậy qua miệng của Thẩm Thế Phạn cũng có vài phần uy nghiêm, ông nhìn qua Du Âm, giọng điều ôn hòa, "Quả thật là vậy."
Không nghe ra cảm xúc gì.
Du Âm rũ mắt, không biết nên đáp lại thế nào.
"Vãn Khê biết cháu cùng Thẩm Trị kết giao nên rất đau lòng, đành nhờ lão già này ra mặt tâm sự với cháu."
Nghe vậy, sống lưng Du Âm cứng đờ.
"Ta khuyên cháu, bọn cháu còn nhỏ, khó tránh khỏi làm sai chuyện này. Nhưng mọi việc đều còn cứu vãn được chứ chưa nháo ra giống Cao gia, cũng chứng minh được so với Cao Lãng và Lý Nhiễm thì các cháu hiểu chuyện hơn nhiều."
Ánh mắt Thẩm Thế Phạn sâu xa, tiếp tục nói, "Vãn Khê nói rằng con bé đối với cháu như con ruột mà đối đãi, nhưng sự thật này khiến nó không chấp nhận được. Bà nội của Tiểu Trị cũng nói con bé là cháu cùng Tiểu Trị cùng nhau lớn lên, tình cảm so với người ngoài thì sâu đậm hơn nhiều. Ta cũng nghĩ vậy, chỉ do tuổi các cháu còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, mọi chuyện đều suy nghĩ rất đơn giản. Vừa rồi ta cũng nói chuyện với Tiểu Trị, thằng bé nói rằng nó cưỡng ép cháu, Tiểu Âm, có phải như vậy không?"
Du Âm nắm chặt tay, không nói gì. Thẩm Thế Phạn chậm rãi nói, "Cháu đừng sợ, nếu thật sự Tiểu Trị cưỡng ép cháu, ta sẽ thay cháu đòi lại công đạo."
"Không có, Thẩm Trị không cưỡng ép cháu."
Cô cúi đầu, dùng hết sức lực nói ra câu này.
"Mặc kệ nó có làm hay không, cháu là nữ, cũng không thể so sánh với nam. Chuyện này đối với cháu chỉ có thiệt. Nhưng dù sao cũng đã xảy ra, truy cứu ai đúng ai sai cũng chẳng có ý nghĩa nữa. Trước mắt chúng ta đều phải đối mặt với nó, đúng không Tiểu Âm?"
Không đợi Du Âm trả lời, Thẩm Thế Phạn nói tiếp, "Ta cũng hỏi qua Thẩm Trị rồi, thằng bé nói nó thích cháu, muốn chúng ta cho phép hai đứa ở bên nhau. Vãn Khê phản đối nhưng Tiểu Trị rất kiên trì, nói rằng nếu Vãn Khê không đáp ứng, thằng bé muốn mang cháu ra nước ngoài du học, tốt nghiệp xong thì kết hôn, không hy vọng người nhà can thiệp."
Nói tới đây, Thẩm Thế Phạn trầm mặc, "Tiểu Trị là một đứa chững chạc, nhưng nó luôn luôn khiến mẹ nó đau lòng. Nhưng nói đi nói lại, nó đối với cháu có tình cảm. Chúng ta là trưởng bối, cũng suy xét chuyện này nhưng không tán thành ý kiến của Tiểu Trị, các cháu còn nhỏ, ở tuổi này mà phát sinh ra chuyện đó cũng chỉ nhất thời hiếu kỳ, không suy nghĩ đến tương lai. Ta với cháu tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng nếu Vãn Khê đã xem cháu như con ruột của mình, cháu cũng có thể kêu ta là ông nội. Ông nội là người từng trải, Vãn Khê cũng là người từng trải, chúng ta không tán thành vì không muốn tương lai của cháu hay của Tiểu Trị chịu tổn thương còn lớn hơn nữa."
"Không phải ông nội không để ý tới các cháu, các cháu tuy còn nhỏ, nhưng suy nghĩ rất độc lập, lập trường của Tiểu Trị kiên định, chúng ta không thể bỏ qua hay xem nó như trò đùa được. Tiểu Âm à, ông nội bảo cháu đến đây cũng muốn hỏi ý cháu, không biết suy nghĩ của cháu với Tiểu Trị có giống nhau không. Nếu như giống nhau, thì cho dù chúng ta không tán thành cũng không kiểm soát được các cháu, cũng không thể tách các cháu ra nhốt lại không cho thấy mặt. Còn nếu không giống, chúng ta cũng không thể chỉ quan tâm ý kiến của Thẩm Trị mà xem nhẹ ý kiến của cháu."
"Tiểu tử kia nói với ông không cần hỏi cháu, ý của cháu nhất định sẽ giống với thằng bé. Ông nói không đồng ý, cháu không phải con búp bê vải mặc cho thằng bé tùy ý đùa giỡn được." Cơ thể Du Âm run rẩy, Thẩm Thế Phạn nhấp ngụm trà, "Cho nên ông nội muốn nghe suy nghĩ của cháu."
Du Âm vẫn im lặng, đợi một lúc ông lại nói tiếp, "Tiểu Âm, cháu vẫn muốn cùng Tiểu Trị xuất ngoại hay là..."
"Cháu...không muốn xuất ngoại."
Thẩm Thế Phạn nghe Du Âm nói xong thì đi ra ngoài, Mạc Từ đang đứng bên ngoài, ông hỏi, "Tiểu Trị đâu?"
"Ở trong phòng, cậu ấy không ra ngoài ạ."
"Kêu thằng nhóc đó đến thư phòng đi, cho hai đứa nói chuyện rõ ràng với nhau, chút nữa nói cho ta biết hai đứa giải quyết thế nào,"
"Được, tôi biết rồi." Mạc Từ cung kính gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Thế Phạn rời đi, bộ dáng rất nhàn rỗi, ra ngoài tìm người cùng chơi cờ, so với ngày thường cũng không khác gì.
Xuyên qua khe cửa, Mạc Từ nhìn thấy Du Âm đang ngồi, cúi đầu bất lực, hai vai sụp xuống, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
- --
Du Âm cúi đầu đợi Thẩm Trị, nghe thấy tiếng bước chân, cảm giác được là anh nên ngẩng đầu lên, còn khẽ cười, kêu anh, "Thẩm Trị."
Du Âm trước mặt Thẩm Trị rất ít khi cười, nhưng trước mặt Chu Kỳ luôn tươi cười, với bạn học, với Thẩm gia, với người xa lạ cũng vậy, chỉ duy nhất đối với Thẩm Trị là cô rất ít khi cười. Cô nghĩ, có lẽ Thẩm Trị không thích người tươi cười, nên đứng trước mặt anh, cô luôn học theo biểu cảm của anh, nhưng lúc nào biểu cảm của cô cũng từ lạnh nhạt chuyển thành đầu gỗ ngơ ngác.
Thẩm Trị đứng yên đó, cô chủ động mở miệng, "Vừa rồi em đã nói chuyện với ông nội, tuy rằng lòng em cũng rất đau nhưng cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống."
"Nhưng em tin thời gian cũng sẽ làm cho vết thương lành lại. Em nghĩ rằng mình cố gắng học thật giỏi, đậu vào trường đại học tốt một chút, sau đó ra trường tìm một công việc nhẹ nhàng có thể nuôi sống bản thân là được. Em ở Thẩm gia, vẫn luôn...rất mệt."
"Em nợ Thẩm mẹ, Thẩm gia quá nhiều ân tình, lúc nào cũng sợ bản thân mình làm việc không tốt, cho nên luôn cố gắng nỗ lực, cho nên...Sau đó mọi chuyện xảy ra, em rất sợ nhưng không dám phản kháng."
"Em luôn luôn sợ hãi, đến bây giờ cũng vậy. Ông nội nói ý kiến của anh với em, em cũng sợ hãi, thật xin lỗi, Thẩm Trị, chuyện anh làm không có gì sai cả, em mới là người sai nên em không muốn tiếp tục sai nữa."
"Em cảm thấy, chúng ta ở bên nhau là sai sao?" Thẩm Trị vẫn đứng yên, Du Âm vẫn ngồi chỗ cũ, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy anh, ánh mắt anh nhìn cô, đồng tử chỉ có duy nhất một mình cô.
"Em không biết, nhưng mỗi lần em với anh ở bên nhau, em rất sợ."
"Ông nội nói rằng ông có thể giúp em rời đi, em...thật sự rất vui. Rốt cuộc sau này cũng không sống trong nơm nớp lo sợ nữa. Em vốn dĩ không muốn nói, nhưng ông nội nói rằng em nên đem ý kiến của mình nói cho anh biết."
"Được, tôi biết rồi." Thẩm Trị xoay người, "Em nói xong rồi đúng không?"
"Ừm."
"Tôi xin lỗi, xin lỗi vì làm em sợ hãi suốt thời gian qua." Thẩm Trị đưa lưng về phía cô, nói xong câu đó rồi xoay người bỏ đi, cũng không quay đầu lại nữa.
- --
Du Âm theo Mục Từ rời đi, Thẩm Thế Phạn nói với cô Mục Từ sẽ thay ông sắp xếp tốt cho cô. Chiếc xe lập tức chạy đến sân bay. Du Âm nhìn Mạc Từ nói, "Chú Mục, cháu còn một số thứ ở trường." Còn có ít đồ để lại ở Thẩm gia.
"Cháu yên tâm, những giấy tờ quan trọng Thẩm phu nhân đưa cho tôi hết rồi, còn đồ để lại ở Thẩm gia cháu không cần lo, sang bên kia tôi sẽ giúp cháu mua mới."
"Còn trường học ở bên kia thì..."
"Thủ tục chuyển trường rất nhanh, sẽ không làm gián đoạn chương trình học của cháu đâu."
"Vâng."
Du Âm nghĩ thầm, trước khi đi tới đây, bài thi của cô vẫn còn ở trên bàn, Lý Trác ngồi kế bên dặn cô tới giờ phải kêu cậu dậy, Chu Kỳ thì nói rằng chiều nay muốn ăn sườn xào chua ngọt cùng cô, dặn cô không được lề mề, nếu không sườn xào chua ngọt sẽ hết.
Chú Phùng nói thứ sáu có thể tới trường đón cô, dì Trần cũng nhớ đem tấm ga giường bị bẩn của cô về nhà giặt.
Thẩm Nhương nói lần sau trở về nhất định sẽ mua quà tặng cô.
Trước khi đi học lại Thẩm mẹ còn nói, "Tiểu Âm à, sắp tới tết rồi, năm mới cũng sắp đến rồi, cuối tuần để dì dẫn cháu đi sắm đồ mới."
Du Âm đã lớn nhưng vẫn chưa bao giờ đi du lịch tới nơi nào khác, cô chưa từng ngồi qua xe lửa, cũng chưa từng đi máy bay. Cuộc sống của cô đơn giản, chỉ gói gọn trong thành phố này, trường học, Thẩm gia. Cô nhìn máy bay chậm rãi cất cánh, bay lên trời, hòa vào trong đám mây.
"Chú Mạc, chúng ta đi đâu?"
Du Âm hỏi ông.
"Thành phố G."
Đó là một thành phố ở rất xa, một người ở nam một người ở bắc, đất nước bao la, Du Âm chỉ cảm thấy bọn họ cách nhau thật xa, cả đời cũng không gặp lại nữa.
- --
Editor có lời muốn nói: huhu chương này buồn quá:<