Dư Âm

Chương 25



Lý Trác không ở lại thành phố G lâu, sau khi xong hết mọi việc thì nhanh chóng quay về. Du Âm ra sân bay tiễn cậu, cậu đưa cho cô một quyển album, trên đó có chữ ký của Dung Tuyên. Lý Trác dáng vẻ tươi cười thoải mái nói, "Lúc trước tớ nghe Chu Kỳ nói cậu rất thích anh tớ nên quyển album này tớ tặng cho cậu. Lần sau nếu cậu có đến thành phố H thì tớ mời cậu đi ăn."

Bìa album là bức ảnh của tiểu thịt tươi Dung Tuyên năm ấy. Cầm nó trên tay khiến cô cảm thấy như mình đang ở trên cỗ máy thời gian, khi đó cô cùng Chu Kỳ nghe đi nghe lại giọng hát của Dung Tuyên qua chiếc MP3 chứ chưa bao giờ mua một quyển album nào cả.

"Cảm ơn cậu, món quà này tớ rất thích."

- --

Lần trước đi xem mặt kết quả không tốt lắm nên mỗi lần Du Âm nhìn thấy bà Hàn thì hơi xấu hổ. Nhưng bà Hàn là người rộng rãi dễ chịu nên không để chuyện này trong lòng, vẫn nhiệt tình với cô như bình thường.

Hôm nay Du Âm đến nhà bà Hàn để trả tiền thuê nhà. Nhà bà Hàn với nhà cô cùng một khu, chỉ cách nhau hai tòa nhà.

Trước khi đi bà Hàn dặn cô, "Tiểu Du à, cháu ở một mình thì phải thật cẩn thận nhé. Dạo này dì đọc báo thấy có rất nhiều vụ trộm đột nhập vào nhà nhưng trộm không thì không nói, đằng này còn đâm chủ nhà phải vào bệnh viện, tên đó thì trốn thoát. Cháu là cô gái trẻ, còn ở một mình nữa thì phải đặt biệt chú ý. Thấy có chuyện gì bất thường thì phải báo ngay cho vợ chồng Tu Tề biết, thằng bé dạo này không dám tăng ca, mỗi ngày đều về nhà rất sớm."

Chuyện này Du Âm cũng nghe đồng nghiệp nói qua, bởi vì tên trộm kia chưa bị bắt nên mọi người ít nhiều cũng lo lắng. Du Âm ở một mình đã lâu nên có thói quen đề phòng kỹ càng, trước khi đi ngủ đều kiểm tra cửa nẻo cẩn thận.

Trình Tễ Minh được Thẩm Trị gửi tới nhà Du Âm. Lần này ở lại khá lâu, Thẩm Trị nói vài ngày sau mới đến đón cậu bé được.

Dù sao Trình Tễ Minh đã quen với việc ở nhờ nhà cô giáo Du, gần đây cũng ít hỏi Trình Vũ Sơ khi nào trở về bởi vì Thẩm Nhương đã bí mật nói với cậu một chuyện, ba cậu đang theo đuổi lại mẹ cậu nên hy vọng cậu có thể cho anh một ít thời gian, nói không chừng đến tết có thể biến ra cho cậu một đứa em gái.

Trình Tễ Minh nói, "Thật ra con muốn có em trai hơn." Giống em trai Mộc Mộc đáng yêu cạnh nhà cô giáo Du vậy, vì cậu có thể dẫn theo em trai đi chơi. Còn nếu có em gái thì cậu sợ sẽ làm em gái bị thương.

Trình Tễ Minh rất thích ở nhà Du Âm bởi vì cô nấu ăn cực kỳ ngon, rồi sẽ cùng cậu nói chuyện phiếm, không giống khi ở với chú, lúc ấy chỉ có một mình cậu nói chuyện thôi, hơn nữa ở đây cậu có thể cùng Mộc Mộc chơi đùa với Gâu Gâu.

Lúc đầu Viên Duyên nghĩ Trình Tễ Minh là học trò của Du Âm, nhưng khi thấy mật độ xuất hiện càng ngày càng nhiều của cậu bé thì biết rằng quan hệ giữa họ không đơn giản là giáo viên - học sinh ở trường. Du Âm nói với cô ấy rằng cậu bé là con của một người bạn, Viên Duyên nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa.

Khi Viên Duyên hỏi Trình Tễ Minh chú của cậu bé là người như thế nào, cậu bé trả lời rất đắc ý, "Chú của cháu là người đàn ông cực đẹp trai, tinh thông mọi chuyện. Chú còn biết taekwondo, biết cưỡi ngựa, chú ấy còn biết lái máy bay nữa."

Viên Duyên nghe xong thì con mắt sáng lên, "Chú của cháu có bạn gái chưa?"

"Dạ chưa."

"Vậy chú ấy có thích cô giáo Du không?"

Trình Tễ Minh quả quyết trả lời, "Dạ không, chú của cháu không thích cô gái nào cả."

Trong trí nhớ của Trình Tễ Minh, cậu bé chưa bao giờ thấy Thẩm Trị thân thiết với bất kỳ cô gái nào. Mà chú của cậu với cô giáo Du sao có quan hệ với nhau được, hai người bọn họ rất ít nói chuyện với nhau thì làm sao có thể thích nhau?

- --

Trình Tễ Minh đã ở nhà Du Âm một tuần mà Thẩm Trị vẫn chưa đến đón cậu bé về. Cậu bé khá nhớ ông chú lạnh nhạt này của mình nên khi có một chiếc xe đi ngang qua, nhìn thấy bóng người ngồi bên trong, mơ hồ tưởng đó là Thẩm Trị. Nhưng chiếc xe này không phải của Thẩm Trị mà anh cũng không thể xuất hiện ở đây vào thời gian đó được.

Lúc ăn cơm, Du Âm mở tivi lên, trên tivi đang chiếu tin tức treo thưởng cho ai bắt được tên trộm đâm chủ nhà rồi bỏ trốn. Nạn nhân bị đâm nằm trong phòng ICU điều trị tích cực nhưng vẫn không qua khỏi.

Lúc ăn cơm thì không nên xem những tin tức này nên Du Âm cầm điều khiển chuyển sang kênh khác tươi vui hơn.

Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, Du Âm kiểm tra bài tập về nhà của Trình Tễ Minh xong thì nhắc cậu bé đi ngủ sớm, trước khi ngủ còn cẩn thận xem cửa sổ đã đóng kỹ chưa.

Du Âm ngủ chập chờn, nửa đêm nghe thấy tiếng xe cứu thương với xe cảnh sát thì cô nhanh chóng tỉnh giấc.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn. Cô có chút bất an nên tới cửa sổ kéo màn ra nhìn.

Đứng ở tầng hai, mượn ánh đèn đường bên ngoài cùng ánh trăng nên cô có thể thấy rõ tình hình ở dưới.

Dưới lầu có một chiếc xe cứu thương và hai chiếc xe cảnh sát. Nhân viên y tế từ bên trong khiêng ra một người rồi đưa lên xe cứu thương. Cảnh sát mỗi người một nhiệm vụ, có hai nhân viên cảnh vụ đang lập biên bản, kế bên là hai người bảo vệ đã báo cảnh sát. Hiện trường là một mảnh hỗn độn, xung quanh còn có mấy gia đình bị đánh thức.

"Đúng vậy, chúng tôi là người đã báo án. Nhưng vị tiên sinh kia mới là người phát hiện ra hai tên lưu manh kia trước. Chúng tôi vừa chạy đến thì đã có một tên bị đánh ngất, chúng tôi cùng vị tiên sinh kia phối hợp bắt tên còn lại."

Du Âm không nghe rõ lời bọn họ nói, khi thấy bảo vệ chỉ tay vào hướng vị tiên sinh kia thì cô cũng vô thức nhìn qua, liền thấy Thẩm Trị.

Thẩm Trị đang ngồi bên cạnh bồn hoa, nơi này tương đối yên tĩnh, trước mặt là một viên cảnh sát đang tiến hành ghi chép.

Không suy nghĩ nhiều, Du Âm lập tức đi xuống.

- --

"Vấn đề cuối cùng, anh sống ở đây à? Giờ này mới về nhà sao?"

"Tôi không ở đây, tôi chỉ đến để gặp một người bạn."

"Trễ như vậy rồi mà còn gặp à?"

"Đúng vậy."

"Vậy bạn anh tên gì?"

"Du Âm."

Du Âm nghe thấy tên mình thì dừng bước, Thẩm Trị cảm giác có người đang nhìn mình nên nhìn sang thì thấy Du Âm, trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, dưới chân thì không đi dép.

Anh nhíu mày không vui nhưng cũng không nói gì.

Sau khi lập biên bản xong thì viên cảnh sát hỏi thông tin liên lạc của Thẩm Trị, hy vọng sau này anh có thể phối hợp với cảnh sát để phá án. Viên cảnh sát vừa quay đi thì gặp được một cô gái đang bất lực đứng yên một chỗ, trên mặt đầy sự lo lắng.

Vốn có kinh nghiệm phá án nhiều năm, anh ta vừa nhìn qua đã biết ngay đây là người bạn mà vị tiên sinh kia muốn gặp.

Chờ viên cảnh sát kia đi, Du Âm vẫn do dự không dám bước đến. Thẩm Trị làm như không thấy cô nhưng cũng không bỏ đi.

Một lát sau, Du Âm mới lấy hết dũng khí bước đến nói, "Sao anh lại ở đây vậy? Đến đón Tễ Minh hả?"

"Ừ."

Thẩm Trị không nói thêm gì nữa, nhưng Du Âm lại cảm thấy anh đang tức giận.

Phía bên kia mọi người bận rộn đi tới đi lui, còn bên phía bồn hoa này thì chỉ có không gian tĩnh mịch.

Du Âm nhìn Thẩm Trị cứ ngồi yên bên cạnh bồn hoa, tay trái thả lỏng, trên người mặc một chiếc áo khoác đen. Nhìn kỹ thì phát hiện tay anh đang chảy máu.

"Hình như tay anh đang chảy máu kìa."

Tâm Du Âm gấp gáp, sờ cái túi trên đồ ngủ mình rồi lấy ra một cái khăn tay. Cô cầm khăn tay chuẩn bị che vết thương của anh, nhưng chưa kịp chạm đến thì anh đã rút tay về.

Anh đứng dậy, duy trì khoảng cách với cô.

Trái tim Du Âm đau đến thắt lại.

Cô lập tức nói, "Để em đi gọi bác sỹ."

Xe cứu thương vẫn chưa chạy đi, cô chuẩn bị tìm người giúp đỡ, bỗng nghe Thẩm Trị vứt lại một câu, "Không cần quan tâm chuyện bao đồng, về nhà ngủ đi." Rồi xoay người rời đi.

Bước chân của anh dài, rất nhanh đã đi xa. Du Âm nhìn chỗ anh vừa ngồi dính máu từ cánh tay, không chút do dự đuổi theo.

"Vết thương của anh không nhẹ đâu, anh đến gặp bác sỹ đi."

Cô còn không để ý chân mình đang để trần mà chạy theo anh.

Thẩm Trị dừng bước, thấy đôi chân trần của cô, nói giọng không kiên nhẫn, "Tự anh sẽ đi, không cần em quan tâm. Nhanh chóng về nhà đi."

Du Âm đưa khăn tay của mình cho anh, "Anh lấy khăn tay cầm máu trước đi."

Thẩm Trị mới đứng một lúc mà máu từ cánh tay anh đã nhỏ xuống mặt đường.

Thẩm Trị cảm thấy dường như Du Âm đang tra tấn anh, thời tiết lạnh như thế này mà lại đi chân trần xuống tìm anh.

"Không cần em quan tâm." Anh không muốn nhìn thấy cô nữa nên quay người rời đi.

Du Âm lo lắng ngăn anh lại, động tác vội vàng đưa khăn tay đến miệng vết thương của anh. Lần này anh cũng không tránh nữa, máu nhanh chóng nhuộm đỏ cả khăn tay.

Thẩm Trị kéo khăn tay ra rồi ném xuống đất.

Du Âm nhìn khăn tay đỏ chót ở dưới đất, cầm một đoạn tay áo của mình rồi dùng răng cắn đứt, chuẩn bị lại một miếng vải để che vết thương cho anh.

Không biết Du Âm đang giận ai mà hốc mắt cũng đã đỏ lên.

Thẩm Trị nắm lấy cổ tay cô, không còn bình tĩnh như thường ngày, trên mặt là biểu cảm phức tạp, giọng nói giận dữ, "Anh không cần em quan tâm, em nghe không hiểu à?"

Từ hốc mắt Du Âm chảy ra một giọt nước mắt, cô đang cùng Thẩm Trị hơn thua, cũng đang hơn thua với chính mình, "Tay anh đang chảy máu."

Miệng vết thương của anh đang chảy máu, chỉ cần cô che vết thương lại thì sẽ không chảy nữa.

Tay anh dùng sức nắm chặt cổ tay Du Âm nhưng cô vẫn cố chấp dùng miếng vải cầm máu cho anh, chẳng mấy chốc cổ tay trắng nõn của cô đã xuất hiện vài vệt đỏ.

Bộ dáng quật cường nhưng lệ rơi của Du Âm sắp sửa đánh sập phòng tuyến do Thẩm Trị dựng lên, anh lạnh nhạt nói, "Du Âm, anh nói lần cuối, em không cần lo cho anh. Bây giờ em hãy về và sống tiếp cuộc sống em mong muốn đi."

Tay Du Âm khựng lại, Thẩm Trị biết đã cô hiểu những lời này nhưng tay cô vẫn không buông anh ra, âm thanh nức nở của cô vang lên, "Em sẽ đi ngay, chỉ cần bây giờ anh đến bệnh viện..."

Thẩm Trị không cho cô nói hết đã cúi xuống dùng môi mình chặn miệng cô lại.

Chết rồi, bây giờ có muốn trốn cũng không kịp.

Du Âm nhón chân lên, Thẩm Trị dường như muốn cô khảm vào cơ thể anh, Du Âm cảm thấy mình sắp chết ngạt rồi, nhưng ngay giây phút này nếu cô có chết đi thì cũng không còn điều gì để tiếc nuối nữa.

Nụ hôn vừa kịch liệt vừa nồng cháy khiến họ quên luôn cả việc hô hấp, đến khi Du Âm sắp ngất thì môi Thẩm Trị mới rời khỏi môi cô, nhưng tay anh vẫn ôm chặt cô vào lòng.

Đã qua một lúc nhưng vẫn nghe được tiếng thở sâu cùng với nhịp tim đập mạnh. Thẩm Trị ôm chặt Du Âm, giữa họ không có một khe hở nào.

Du Âm nhanh chóng nhớ ra Thẩm Trị đang bị thương, nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng nói mang theo âm mũi, "Đi bệnh viện."

Thẩm Trị không đồng ý ngay mà ôm cô bế lên, "Đi về nhà mang dép đã."

Du Âm gấp đến độ muốn khóc, "Thả em xuống, tay anh đang bị thương kìa!"

Thẩm Trị không có ý thả cô xuống, anh hoàn toàn không thấy tay mình đang bị đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.