Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 2: Chương 2




“Aaa!!!”
Ngay lúc Nam Nam định mở cửa, bỗng có tiếng thét vang vọng cả tầng lầu, Nam Nam nghe hai người ngoài cửa hoảng hốt la to: “Gì vậy?”
Theo sau là tiếng bước chân vội vã, ngoài cửa lại lặng im.
Nam Nam chả hiểu mô tê, cậu nghi ngại lắng nghe tiếng động ngoài cửa, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
Đập vào mắt là chiếc bàn tròn lớn và phòng ăn ngay đối diện, trên bàn bày rất nhiều món đang ăn dở, có vẻ tiếng trò chuyện mà cậu vừa nghe được là từ cuộc đối thoại của nhóm người xung quanh bàn ăn, nhưng tiếng hét chói tai kia đã kéo họ đi.
“Này!” Một giọng nữ trong trẻo bất chợt vang sau lưng Nam Nam, Nam Nam ngoảnh đầu thấy một cô bé tóc đen đã đứng sau lưng mình từ bao giờ, dáng người không cao, mặc váy hoa nhí, khuôn mặt hơi phúng phính, “Anh là ai? Tôi chưa gặp anh bao giờ!”
Nam Nam gãi đầu, “Anh cũng không biết, đây là lần đầu tiên anh tới đây.

Cô bé, em biết đây là đâu không?”
Cô bé chớp mắt mỉm cười với Nam Nam, “Đây là thiên đường của chúng ta.”
Nam Nam khẽ giật mình, thiên đường? Thiên đường là cái quỷ gì? Chẳng lẽ tổ chức tà giáo nào đó đã tẩy não cô bé rồi ư? Thế thì nguy to, mình phải nhanh chóng nghĩ cách trốn thoát mới được.
Nhóm người kia dường như đã chạy đến căn phòng nào đó ở hành lang phía bắc, nhân lúc họ chưa về, Nam Nam quyết định đến cuối hành lang phía nam để xem có thang máy hay cầu thang bộ để chạy trốn không.
Nam Nam vừa nhón bước thì bị cô bé nắm cổ tay, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu da thịt thấm vào xương tủy khiến Nam Nam rùng mình khó hiểu, ngoảnh lại thấy cô gái nhỏ vẫn cười tủm tỉm, “Anh muốn đi đâu? Đi uống rượu với em đi.”
“Uống rượu?” Nam Nam không hiểu lắm, lòng chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn nên trả lời có lệ, “Lần sau nhé, có dịp sẽ uống.”

Dứt lời, Nam Nam giằng khỏi tay cô bé rồi lẳng lặng chạy về phía cuối hành lang.

Hành lang rất dài, bố cục phòng ốc rất quái lạ.

Bên trái chỉ có vách tường trơ trọi, xem ra cửa phòng được thiết kế ở hướng bắc, bên phải là những cánh cửa phòng giống hệt nhau.

Trên cửa không có bảng số, Nam Nam nghi ngờ những người sống ở đây sẽ rất dễ đi nhầm khi quay về phòng mình.
Cuối hành lang là sảnh nhỏ hình quạt, trong sảnh bày ghế sofa và bàn, trên bàn đặt rượu vang và ly thủy tinh, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Phút chốc trái tim Nam Nam chùng xuống một nửa, nơi này không có lối ra hay thang máy.

Chẳng lẽ nó nằm ở hành lang phía bắc sao?
“Anh muốn ra ngoài hả?” Giọng cô bé tóc đen lại vang lên, Nam Nam dòm cô nàng đang nhàn nhã bước tới, ngồi xuống sofa tự rót cho mình ly rượu vang, giơ ly lắc lắc với Nam Nam, “Đừng mơ, em ở đây lâu vậy còn chưa tìm được cách ra ngoài á.”
Nghe ra nỗi buồn khó giải thích trong lời cô bé, Nam Nam đoán cô không tự nguyện bị nhốt ở đây.

Cậu bước đến ghế sofa ngồi xuống, động viên cô bé, “Đừng sợ, nhất định có thể ra ngoài, chúng ta cùng đi nhé!”
Cô gái nhỏ không trả lời mà nhấp ngụm rượu vang, sau đó rót nửa ly khác đưa cho Nam Nam, “Nếm thử xem, rượu quý ở đây đấy.”
Nam Nam không muốn uống, từ khi tỉnh lại ở nơi quỷ dị này lúc nào cậu cũng duy trì cảnh giác, chứ đừng nói đến việc uống rượu vang.

Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ, Nam Nam vẫn nhân nhượng đón lấy và nhấp một ngụm, mùi tanh nồng xộc lên cổ họng khiến Nam Nam suýt ói, miễn cưỡng nhịn được nhưng không uống nổi nữa.
“Ừm, xin lỗi, anh uống không quen.” Nam Nam nói đầy chân thành, “Chắc số anh chỉ uống được bia hơi mười tệ ven đường thôi.”
“Hahaha.” Cô bé bị Nam Nam chọc cười, cô cười to quá lố khiến cả người run bần bật, “Không uống được thì thôi đừng cố.

Anh có muốn đến phòng em không? Em có cái này muốn tặng anh.”
“Thôi thôi….” Nam Nam bối rối, đàn ông trưởng thành như cậu lại chạy đến phòng của một cô bé mới quen ngày đầu tiên để lấy quà, nghĩ sao cũng kỳ.
Lúc cô đứng dậy định nói gì đó thì một cánh cửa gần phía tây của dãy phòng cuối cùng phía nam mở ra, Nam Nam nheo mắt, miễn cưỡng thấy một người đàn ông cao lớn bước ra từ cánh cửa.


Tuy không thấy rõ mặt nhưng Nam Nam có trực giác mãnh liệt: Người đàn ông này đang nhìn mình.
“Cô bé, em có biết…” Nam Nam nghiêng đầu, vừa định hỏi xem cô bé có biết người đàn ông này là ai không, lại phát hiện trong sảnh nhỏ hình quạt chẳng có ai ngoài bản thân, cô bé kia đã rời đi từ bao giờ.
Lúc nhìn về phía hành lang, Nam Nam phát hiện người đàn ông kia vẫn đứng đó, hình như đang vẫy tay với mình.

Bất kể bạn hay thù, bây giờ cậu cần tìm một người giúp mình hiểu rõ nơi này.

Sau khi thông suốt điều đó, Nam Nam không chút do dự chạy về phía người đàn ông kia.
Chạy lại gần, Nam Nam mới nhận ra người đàn ông này ở ngay cạnh căn phòng mình thức dậy, cũng đối diện với phòng ăn giống phòng mình.

Trong lòng thoáng xao động, cậu bước tới và nói, “Này, anh cũng ngủ một giấc rồi bị bắt tới đây hả?”
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt đào hoa híp lại mang theo tình ý, như say mà không say, “Đúng vậy, cậu dậy lúc nào?”
Nam Nam nghe vậy thì cảm giác mình đã tìm được đồng đội, sắc mặt sáng sủa hẳn, giọng hưng phấn, “Tôi sớm hơn anh vài phút, mới dậy không lâu thôi, ngó hành lang mà không thấy lối ra.

Tụi mình cùng đến hành lang phía bắc tìm thử đi? À, tôi tên Nam Nam, Nam trong Bắc Nam, anh tên gì?”
“Tôi tên Bắc Bắc.” Người đàn ông đáp, “Bắc trong Bắc Nam.”
“… Trùng hợp thật.” Ngủ một giấc dậy tìm được CP định mệnh trong “Tên” của mình luôn mới ghê.
Trong khi hai người nói chuyện, hành lang phía bắc truyền đến tiếng ồn ào càng lúc càng gần của một nhóm người.


Chưa đầy một phút sau, mấy chục người ùa vào phòng ăn, thấy Nam Nam và Bắc Bắc đứng đó thì cả đám sững sờ.
“Ủa, Tiểu Bắc dậy rồi hả?” Một thanh niên lực lưỡng dòm Bắc Bắc và Nam Nam, “Đây là người mới à? Nào, tự giới thiệu đi.”
Nam Nam cau mày phản cảm với giọng điệu ra lệnh của thanh niên, nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh, mình vẫn nên thận trọng thì hơn, “Tôi tên Nam Nam.”
Mấy chục người lại xúm quanh bàn ăn, vừa khéo còn trống ba cái ghế, Nam Nam ngó thấy Bắc Bắc ngồi vào chỗ ghế trống đó thì cậu cũng nhanh chân ngồi xuống theo.
Một, hai, ba… Ba mươi mốt, ba mươi hai, Nam Nam đếm số người ở bàn ăn.

Ban nãy do nhốn nháo, giờ cả đám ngồi tập trung lại bỗng Nam Nam phát hiện: Tính cả mình, 32 người đều là nam giới.
Vậy chiếc ghế trống cuối cùng hẳn là của cô gái nhỏ vừa mời rượu mình.
Nam Nam tốt bụng, chủ động nói: “Cô gái ngồi ở ghế này chắc cũng chưa ăn.

Cô ấy ở phòng nào? Để tôi đi gọi.”
Dứt câu, Nam Nam thấy ánh mắt cả bàn đều đổ dồn vào cậu, sự kinh hãi lẫn giễu cợt trong mắt khiến Nam Nam khó hiểu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.