Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 43: Chương 43




Bản thân Nam Nam cũng không rõ sao mình lại nhốt Bắc Bắc ngoài cửa.

Tim cậu đập thình thịch, thay vì nói, do quá lo lắng mà ngỡ ngàng bối rối, thì nên nói cậu đã quá đỗi vui mừng khi mất rồi nhưng đã tìm lại được.

Cảm xúc mãnh liệt ấy khiến cậu chẳng biết làm sao.
Khi ngoài cửa bắt đầu om sòm do mấy người chơi nhốn nháo hỏi, cộng với giọng Bắc Bắc đáp qua loa, Nam Nam đã nhanh chân đi tắm rửa, thay quần áo chỉnh tề thì mới bước ra mở cửa phòng.
Nhiều người đã tập trung ở bàn ăn, Bắc Bắc thấy Nam Nam ra thì đá lông nheo, kéo cái ghế cho cậu, chả ngờ Nam Nam không nhìn Bắc Bắc mà ngồi thẳng xuống luôn.
“Sao cậu về được?” Lão Doanh hỏi thay mọi người.
Ai cũng khó hiểu vì rõ ràng hôm qua Bắc Bắc đã bị kẹt ở thế giới bên trong, mà giờ lại nguyên vẹn ngồi đây.

Liên hệ với suy đoán anh cấu kết với ma nữ lúc trước, ánh mắt cả bọn hơi loé rồi rơi vào đăm chiêu.
“Mọi người về như nào thì tôi về như nấy.” Trước sự đa nghi của bọn họ, Bắc Bắc hờ hững khuấy cà phê, đáp như đó chỉ là chuyện muỗi.
“Không thể nào.” Mộc Mộc nhìn Bắc Bắc bằng ánh mắt sắc lẻm, “Theo lý thì bất kể người đầu tiên hay người cuối cùng ra ngoài thì đều phải thức dậy trong phòng khi chuông điểm 6h.


Nói cách khác, thời gian thức không chia thứ tự, hôm qua cậu đã bị kẹt ở thế giới bên trong!”
Thấy Mộc Mộc vạch trần sơ hở của Bắc Bắc, mặt ai nấy càng nặng nề hơn, mắt dán chặt vào Bắc Bắc muốn ép anh phải nói ra.
Bắc Bắc nốc cạn cốc cà phê, liếm môi rồi cất giọng lạnh lùng, “Anh đâu ngủ chung giường với tôi, sao biết tôi chưa dậy? Do hơi mệt nên tôi ngủ nướng thôi, sao nào? Mấy người tính quản lý luôn chuyện này à?”
Chả ai tin mấy câu xà lơ của Bắc Bắc nhưng họ không moi được sơ hở, đành bất lực cho qua dù biết Bắc Bắc lừa mình.

Lão Doanh còn định nói thêm nhưng bị một giọng nam xa lạ cắt ngang.
“Nam Nam? Cậu ở đây à? Quá tốt, quá tốt rồi, mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi vừa thức thì bị bắt tới đây rồi? Rõ ràng tối qua tôi ngủ ở nhà mà!”
Nam Nam giật mình, “Tiểu Mạt?!”
Người mới đến chính là Tiểu Mạt – bạn học tiểu học của Nam Nam, trước đó trong ‘Kỳ nghỉ’ của thế giới phán xét, cậu ta còn đến dự đám tang của Miêu Miêu với Nam Nam.

Nhưng qua cách nói chuyện, thái độ và cử chỉ, Nam Nam thật sự ngửi không nổi cái nết của người này, nên chả thân với cậu ta.
Nhưng thấy Tiểu Mạt xuất hiện ở đây Nam Nam thực sự bất ngờ, suy nghĩ đầu tiên của cậu là: Chẳng lẽ Tiểu Mạt cũng hại cô gái nào đó rồi bị Hệ thống phán xét kéo vào đây sao?
Thấy người mới biết Nam Nam thì cả đám bắt đầu suy đoán.

Tiểu Mạt còn trong giai đoạn bỡ ngỡ, gặp người quen là bám riết lấy, cậu ta ngồi xuống ghế trống bên trái Nam Nam, kéo ghế sát vào Nam Nam.
“Sao bọn người này cứ là lạ nhỉ?” Tiểu Mạt thúc khuỷu tay vào Nam Nam, hỏi nhỏ, “Vụ gì đấy? Tụ điểm đa cấp hả?”
Nam Nam đang định giải thích thì bỗng Bắc Bắc khều cậu, ra hiệu ngoài hành lang, “Có thêm người tới kìa.”
Không nhiều không ít, vừa khéo bốn người lấp vào chỗ trống.

Chứng tỏ ngoài Bắc Bắc, bốn người đã chết ở thế giới bên trong đều không thể quay về.
“Chào mừng” người mới không thể thiếu các bước giới thiệu tình hình và cảnh báo.


Có người chơi khác nói hộ, Nam Nam cũng vui vì bớt việc, vốn cậu cũng không thích Tiểu Mạt nên chả muốn phí lời cùng cậu ta.
Ăn sáng xong, khỏi chờ Bắc Bắc lên tiếng, Nam Nam đã nắm cổ tay anh kéo anh về phòng mình, trong lòng cậu chất đầy câu hỏi, dĩ nhiên không thể tha cho anh được.
Bắc Bắc nhàn nhã đi theo Nam Nam, thoải mái mặc cho Nam Nam nắm tay mình.

Nam Nam không thèm vòng vo mà vào thẳng đề, “Hôm qua anh không hề quay về đúng không?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Nam Nam, nét mặt ung dung của Bắc Bắc thoáng chốc thay bằng vẻ nghiêm túc, anh chậm rãi gật đầu.
“Anh không định giải thích rõ với tôi sao?” Thấy cứ Bắc Bắc im lặng nên Nam Nam bực bội, xẵng giọng, “Chính anh đề nghị lập đội, nói gì mà phải chia sẻ tin tức với nhau.

Tôi luôn khai hết mọi thứ với anh, còn anh thì lúc nào cũng che che giấu giấu.”
“Do vài sự cố nên tôi không về đây bằng lối ra.” Bắc Bắc điềm tĩnh, “Tôi ra ngoài từ nơi khác.” Khi Nam Nam hỏi ‘vậy anh ra từ đâu, bằng cách nào, sao ma nữ không giết anh’ thì Bắc Bắc lại im lặng, cuối cùng cất tiếng: “Tôi không nói được, nhưng tôi sẽ không hại cậu.”
Nhìn sự chân thành trong mắt Bắc Bắc, Nam Nam miễn cưỡng tin lời biện minh của anh.

Hơn nữa dù cậu có ép hỏi cũng không ra kết quả, Bắc Bắc khăng khăng không nói thì cậu cũng hết cách.

Vấn đề này tạm thời gác lại, Nam Nam hỏi một chuyện quái đản khác.
“VV bị sao vậy?” Nam Nam vẫn còn rùng mình khi nhớ đến cảnh gã ăn thịt người, “Sao anh biết gã có vấn đề?”
“Tôi thấy gã đáng nghi.” Ngược lại, Bắc Bắc không hề giấu chuyện này, “Hôm qua lúc mọi người cãi lộn, gã lợi dụng ánh sáng lờ mờ lẻn về phòng, tôi vốn định bám theo một mình thì ai ngờ cậu cũng đi theo.”

“Gã bị ma nữ nhập hả?” Nam Nam sốt ruột đi tới đi lui, “Nguy rồi, vậy chẳng phải gã sẽ giết người mà không bị ràng buộc sao?” Ma nữ giết người còn phải chờ người kích hoạt điều kiện chết hoặc đợi ở thế giới bên trong, còn người chơi bị ma nữ nhập thì lúc nào cũng có thể giết người.
Không đúng, ‘Phó bản’ đó là của ma nữ Quyển Quyển, theo lý sẽ không có ma nữ khác, sao lại nhập vào VV được? Trừ khi, trước lúc vào thế giới bên trong thì VV đã bị nhập rồi.
Bắc Bắc lắc đầu, “Lời nói, cử chỉ, dáng đi của VV không giống phụ nữ.”
Đúng vậy, ma nữ có một chữ ‘Nữ’, Nam Nam giả gái hơi sơ sẩy xíu là bị lội rồi.

Giữa nam nữ khác nhau rất nhiều ở những thói quen nhỏ, trừ khi ma nữ nhập vào ‘Thánh giả trai’, bằng không suy đoán của Nam Nam sai rồi.
Nhưng nếu không phải bị ma nữ nhập, sao VV lại ăn xác của Tiểu Hỏa chứ?
Nét mặt Bắc Bắc hơi đổi, anh nghĩ đến điều gì đó, “Cậu có nhớ lúc trước, tôi để cậu thành người đầu tiên chạm vào xác người chơi đã chết không?”
Nam Nam gật đầu, “Nhớ chứ, có liên quan gì hả?”
“Tôi nghi không chỉ liên quan, mà nó còn đạt hiệu quả tương tự.

Thậm chí ăn thịt người còn cho hiệu quả tốt hơn, thế nên không chỉ ma nữ ăn thịt người, mà người cũng có thể ăn thịt người.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.