Dự Án Gột Rửa Linh Hồn

Chương 47: Chương 47




… Trong một chiếc ô tô khác đang lao vun vút…
“Náo Náo, dậy đi.” Giọng của Mộc Mộc và cảm giác xóc nảy đánh thức Náo Náo từ trạng thái mơ màng về thực tại, Náo Náo ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh trai, “Anh, chúng mình lại vào thế giới bên trong à?”
Mộc Mộc gật đầu, nhìn xung quanh nói, “Rất kỳ lạ, chúng ta không ở phòng mà thức dậy trong chiếc ô tô đang chạy này.”
“Ủa, có NPC đang lái xe kìa, anh không thử dò hỏi manh mối hả?” Náo Náo dụi mắt ngái ngủ, thấy một nữ tài xế đang lái xe rất tập trung, cậu ta ngồi dậy khỏi đùi anh trai, ngó ra trước hỏi, “Bác tài, chúng tôi muốn xuống xe.”
Tài xế không trả lời.
“Câu này sai hay gì…” Náo Náo lẩm bẩm, nghĩ rồi hỏi lại, “Bác tài, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Lúc này tài xế mới lên tiếng, “Biệt thự Tây Sơn.”
Biệt thự Tây Sơn? Nghe quen quen…
Náo Náo và Mộc Mộc nhìn nhau hoang mang, chỗ nào vậy? Những người chơi khác cũng tập trung ở đó sao? Vậy ma nữ đâu?
“Hệ thống phán xét sẽ không sắp xếp lộ trình vô lý.” Mộc Mộc híp mắt phân tích, “Cẩn thận, dọc đường ắt hẳn có chuyện.”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy?” Nữ tài xế đột nhiên ngắt lời, hai anh em giật mình vì tưởng cô là NPC làm nền, “Dọc đường sẽ có chuyện gì cơ?”
“Xin, xin lỗi!” Náo Náo cà lăm, “Anh tôi lỡ mồm.”
Nữ tài xế khịt mũi mặc kệ hai người, cô ta vuốt ve cái bụng to tròn rồi đặt tay về vô lăng, ngâm nga câu hát không biết tên.
Náo Náo hoang mang nhìn Mộc Mộc, ý hỏi NPC này sao giống y người thật vậy?
Mộc Mộc hiểu nghi vấn trong mắt Náo Náo, nhưng có vài lời khó nói nên hắn lấy di động ra soạn tin nhắn gửi cho Náo Náo: [Chẳng lẽ là ma?]

[Không đời nào, ma nữ thì sẽ nhào lên giết hai đứa mình ngay ấy chứ, đời nào làm tài xế cho chúng ta?]
Ngón tay cái Mộc Mộc vô thức vuốt màn hình, hình như nữ tài xế trước mặt không thấy hành động của họ, cô vẫn vui vẻ hát, thỉnh thoảng rảnh tay xoa bụng mình.
Gió lùa vào từ cửa kính hé mở, thổi tiếng hát của cô vào tai Mộc Mộc.

Tiếng hát vốn mơ hồ nhưng chẳng biết sao, Mộc Mộc lại nghe rõ từng chữ.
Cô hát:
Cô gái trẻ ham mê giàu sang
Người đàn ông lớn tuổi có nỗi khổ tâm
Ông có hai đứa con trai xấu xa
Âm mưu gây ra cái chết
Tai nạn giao thông kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của cô
Cô gái bảo vệ giọt máu bảy tháng tuổi trong bụng
Cô giãy dụa vươn bàn tay đẫm máu
Cầu xin anh em độc ác tha cho đứa trẻ trong bụng
Nhưng họ không tha
Em trai đạp gãy xương cô gái
Anh trai lạnh lùng nhìn cô chảy máu
Cô gái chết không nhắm mắt
Cô gái chết không nhắm mắt
Biến thành ác ma cũng phải báo thù
Sau khi nghe bài hát này, Mộc Mộc đang thẫn thờ chợt bừng tỉnh, sống lưng lạnh toát, mồ hôi đầm đìa.
“Anh? Sao thế?” Náo Náo vẫn chưa hiểu chuyện gì, cậu ta chọt anh trai rồi hỏi nhỏ.
“Xuống xe, nghĩ cách xuống xe!” Mộc Mộc luôn bình tĩnh bất ngờ hất tay Náo Náo, liều lĩnh cúi người về phía trước định leo lên ghế lái, giành tay lái với nữ tài xế.
“Anh! Anh đừng bốc đồng!” Náo Náo hoảng loạn, đứng dậy muốn ngăn hành động của Mộc Mộc, Mộc Mộc làm vậy không khác gì tự sát vì bọn họ đang ở trên đường cao tốc!
Cậu ta không hiểu cớ sao anh trai đang bình tĩnh phân tích với mình lại tự dưng phát điên, cũng may Náo Náo khỏe hơn Mộc Mộc nên khống chế được hắn.


Mộc Mộc lại cao giọng, giận dữ nói, “Thằng ngốc này! Em không nhớ biệt thự Tây Sơn ở đâu à? Chính là bất động sản mà ông già mua cho người phụ nữ đó!”
Cánh tay Náo Náo cứng đờ, đầu óc nổ ran như sét đánh.

Nam Nam mơ màng, những tiếng ồn ào bên tai đã biến mất, thay vào đó là giọng nam trầm thấp từ tính, “Sao em lại chạy đến chỗ cậu ấy? Quyền kiểm soát Hệ thống phán xét đã hỗn loạn đến mức này ư?”
Là Bắc Bắc, Bắc Bắc đến cứu mình.
Nam Nam cố gắng mở mắt ra, sợ Bắc Bắc không thể đánh thắng gã tài xế nên muốn đứng dậy chiến đấu cùng anh.
Đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng đáp lại Bắc Bắc, “Em cũng đâu biết sao mình lại đổi chỗ với Miêu Miêu, nhưng không quan trọng, đều là lũ đốn mạt ức hiếp phụ nữ, em đến đây giết hắn thay Miêu Miêu cũng được.

Anh trai, sao anh lại cản em?”
Anh trai? Sao ma nữ này lại gọi Bắc Bắc là anh trai?
Nam Nam chỉ thấy một luồng hơi lạnh ùa lên từ lòng bàn chân, linh tính mách bảo cậu đừng mở mắt mà hãy tiếp tục nằm im trên băng ghế sau.
Gió lạnh thổi qua, cửa sổ nửa mở đủ cho Nam Nam nghe rõ cuộc trò chuyện của đôi nam nữ ngoài xe.
“Thiến Thiến, cậu ấy không phải người xấu.” Bắc Bắc nói, “Cậu ấy là con của giáo sư Phương, em từng thấy tấm ảnh đó rồi mà.”
“Thế thì sao?” Giọng Thiến Thiến ngầm mỉa mai, “Con trai của giáo sư Phương thì nhất định là người tốt à?”
“Anh đã thử rồi, chính anh đã bảo Họa Họa dụ cậu ấy uống rượu đỏ vào ngày đầu tiên.” Nam Nam nghe Bắc Bắc nói, “Sự thật chứng minh cậu ấy không có vấn đề gì.

Anh thấy cậu ấy là người chơi đáng tin nhất trong thế giới phán xét, vì vậy anh đã lợi dụng quyền hạn để sửa dữ liệu và giữ cậu ấy lại, hy vọng cậu ấy có thể giúp anh tìm ra thủ phạm đã giết em.”
Là sao?
Quá nhiều tin tức khiến đầu óc Nam Nam nhất thời không xử lý được, hơi lạnh dày đặc chui thẳng vào tim làm cậu chẳng thể nhìn rõ Bắc Bắc – người luôn ở cạnh mình trong những ngày qua được nữa.

Phải chăng… Từ lâu, cậu đã vượt qua thử thách của Hệ thống phán xét và có thể rời khỏi thế giới phán xét như Tiểu Mục?
Phải chăng… Bắc Bắc đã giữ cậu lại.
Nghe lời giải thích của Bắc Bắc, cuối cùng Thiến Thiến cũng dịu giọng, “Cậu ta là đồng minh của anh à? Nếu vậy thì em hiểu lầm rồi.

Nhưng giờ lối ra của thế giới bên trong vẫn chưa mở, các anh phải cẩn thận chút, đừng để bị ma nữ khác giết.”
“Được.”
“Lối ra sẽ xuất hiện ở chỗ hung thủ, em đi trước đây.” Dứt lời, giọng Thiến Thiến hoàn toàn biến mất.

Có tiếng bước chân đến gần cửa xe sau, một bàn tay vỗ nhẹ vào má Nam Nam, “Nam Nam, Nam Nam?”
“Ai vậy!” Nam Nam vung tay hất tay Bắc Bắc ra, trừng mắt nhìn Bắc Bắc rồi chợt nhảy dựng, “Gã tài xế kia đâu?!”
“… Phó bản của cậu đã bị tôi phá giải, tài xế cũng biến mất rồi.” Đôi mắt đào hoa của Bắc Bắc lộ vẻ bất đắc dĩ, “Đi thôi, chúng ta phải đi tìm Tiểu Mạt.”
“Tìm cậu ta?” Nam Nam load rất nhanh, “Điều kiện để mở lối ra có liên quan đến hung thủ, đúng không?” Lần này, thế giới bên trong được kích hoạt bởi một chiếc ô tô đồ chơi, mà Tiểu Mạt là tài xế taxi duy nhất ở đây, hung thủ chỉ có thể là cậu ta, “Nhưng sao anh biết cậu ta ở đâu?”
“Phá giải phó bản đơn xong sẽ thu được manh mối.” Bắc Bắc đút tay vào túi, đi bộ về phía trước, “Đi theo tôi.”
Nam Nam nối gót theo sau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.