“Ting” Điện thoại rung, có mẩu tin nhảy trên thanh thông báo: Một nữ sinh viên bị cưỡng hi.ếp và bị giết vào đêm khuya, đến nay vẫn chưa bắt được nghi phạm.
Chi tiết click xxxx.
Nam Nam nhíu mày bấm vào mẩu tin, trong đó có đủ hình ảnh và văn bản, dù đôi mắt nạn nhân đã được làm mờ nhưng Nam Nam vẫn thấy rõ nét dịu dàng nhã nhặn lúc còn sống của cô bé sinh viên và tử trạng nhếch nhác, tuyệt vọng tại hiện trường.
Bài báo ghi cảnh sát đã phát hiện lượng lớn t*ng trùng và các vết roi, vết cào do bị tra tấn trên cơ thể nữ sinh viên.
Ngoài ra các nhân chứng có mặt gần đó cho biết, họ nhìn thấy một người nước ngoài tóc vàng vội vã bỏ đi, vì ăn mặc lôi thôi nên các cô chú còn bàn tán nói gã chẳng phải thứ đàng hoàng gì, giờ ngẫm lại chắc do gã vừa gây án.
Bên dưới nhiều người bình luận ném đá hung thủ và thương cảm với nạn nhân, nhưng cũng không ít bình luận gai mắt nổi lên không ngớt, nào là “Hiếp thì hiếp chứ giết làm gì, không giết còn có thể phê pha lần nữa”, “Ăn mặc hở hang thế kia là khoái bị hiếp rồi, chống cự gì nữa, đáng đời!”
Bọn họ ẩn mình trước điện thoại, trốn sau mạng internet hàng chục triệu mét, dùng những lời lẽ độc ác nhất và ham mu.ốn bẩn thỉu nhất để lan tỏa mùi thối của mình, như zombie chầu chực cắn xé.
Nam Nam tắt điện thoại, không muốn đọc tiếp nữa.
Cậu nằm trằn trọc trên giường, bụng réo ầm ĩ, hiển nhiên chút đồ ăn khó nuốt sáng nay không đủ để no, chưa kể giờ đã quá trưa rồi.
Cậu ra ngoài thì thấy những người khác đã vây quanh bàn ăn dùng bữa, bọn họ dòm cậu rồi ăn tiếp, không quan tâm như lần đầu gặp Nam Nam nữa.
Nam Nam thắc mắc hỏi, “Các anh lấy đồ ăn ở đâu vậy?”
Chả ai đếm xỉa, cả bọn cắm cúi ăn coi Nam Nam như kẻ vô hình.
Còn Bắc Bắc thì ngước lên chỉ vào nhà bếp.
Nam Nam đứng dậy xuống bếp.
Nói là bếp nhưng thực chất chỉ là dãy bàn dài và bồn rửa, chẳng có bếp lò, tủ lạnh hay những đồ dùng bếp khác.
Quả nhiên, trên chiếc bàn dài còn một dĩa cơm.
Lúc Nam Nam thò tay lấy thì mắt cá nhân bị đôi tay nhỏ bé lạnh buốt nắm lấy.
Cậu vô thức cúi xuống thì hồn vía thoắt cái lên mây, vội nhích ra sau, nhưng chân bị giữ chặt khiến cậu mất thăng bằng, dĩa cơm rơi xuống đất vỡ tan tành, thức ăn vung vãi khắp nơi.
Kẻ đầu sỏ nằm rạp dưới sàn buông bàn tay nhỏ xấu xa ra, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa cười khúc khích vui vẻ.
Nam Nam cũng toát mồ hôi lạnh, cổ họng như bị ai bóp chặt không hét được, cậu lăn một vòng trốn khỏi phòng bếp.
Bàn ăn liền kề phòng bếp, cửa phòng bếp đang mở, chắc hẳn mọi người đều nghe thấy tiếng rơi vỡ và tiếng cười của bé gái nhưng không ai để tâm, chỉ có thiếu niên tên Tiểu Hỏa trộm liếc Nam Nam rồi vội nhìn chỗ khác.
Nam Nam thở hổn hển chạy về bàn ăn, sắc mặt tái nhợt, “Có, có…” Nói chẳng tròn câu.
“Có một bé gái mười tuổi mặc quần yếm?” Bắc Bắc ngước mắt đầy hứng thú, ngó Nam Nam rồi hỏi một câu không liên quan, “Cậu có hét không?”
“Hả?” Nam Nam sững sờ, “Không, không hét.” Cậu sợ đến độ không thể phát ra tiếng, hai con ma từng gặp lúc trước trong rất bình thường nhưng bé gái kia không có mắt mà chỉ có hai hố đen.
“Cậu ta hét hay không thì sao chứ?” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi ở góc bàn lạnh lùng cất tiếng, “Dù sao đêm nay chết chắc rồi, một hay hai con ma thì cũng vậy thôi.”
Bắc Bắc cười nhạt liếc gã, “Lão Bạch, sao anh biết đêm nay cậu ấy sẽ chết?”
“Cậu ta đã kích hoạt điều kiện chết của ma nữ Họa Họa, sao không chết được?” Lão Bạch mỉa lại, “Thời gian chúng ta ở đây đâu ngắn, cậu còn ảo tưởng có người thoát khỏi màn đuổi giết của ma nữ à?”
Bắc Bắc cười rạng rỡ, “Tôi không ảo tưởng.” Anh nhìn Nam Nam đang im lặng, giữ những lời còn dang dở trong bụng.
Phòng ăn chìm vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn tiếng dao nĩa va chạm và tiếng nhai nuốt.
Dĩa cơm của Nam Nam rơi mất rồi, giờ bụng đói meo kêu “Òng ọc” rất rõ.
Một thanh niên ngồi gần Nam Nam nhìn dĩa đồ ăn của mình, xoắn xuýt một lúc rồi lặng lẽ đẩy tới trước mặt Nam Nam.
Thanh niên ngồi kế kéo cậu ta, nói nhỏ: “Tôi bảo này Tiểu Quang, cậu tốt bụng vớ vẩn thật đấy, quan tâm cậu ta chi? Dù sao tối nay cũng phải chết.
Cậu không thấy hôm nay Hoan Hoan phụ trách lấy cơm nhưng không lấy cho cậu ta hả? Cứ xem cậu ta như người chết là được rồi.”
Tiểu Quang lắc đầu, nhìn Nam Nam đang cúi đầu bới cơm, không đáp lời thanh niên bên cạnh.
Còn Lão Doanh thấy cảnh này thì cười khẩy.
Nam Nam vội vã ăn xong, cuối cùng cũng no lửng bụng.
Cậu đến cạnh Tiểu Quang nói lời cảm ơn thật trịnh trọng, lần nữa thu hút ánh mắt chế giễu của những người khác.
Ăn trưa xong, mọi người lại về phòng.
Nam Nam do dự rồi đuổi theo Tiểu Quang, “Tiểu Quang, tôi có thể hỏi…”
“Đi ra! Tránh xa chúng tôi ra!” Thanh niên ngồi cạnh Tiểu Quang bỗng đổi thái độ khiến Nam Nam giật bắn mình, Tiểu Quang vội kéo thanh niên, nói nhỏ với Nam Nam, “Tôi không biết gì cả, chỉ có thể nói với cậu rằng, 8h tối lúc màn đêm buông xuống.
Cậu…” Cậu ta định chúc may mắn, nhưng nghĩ lại có ai thoát khỏi màn giết chóc của ma nữ chứ? Bèn nuốt câu đó về, cậu ta quay lưng, “Tinh Tinh, chúng ta đi thôi.” Tiểu Quang không để ý Nam Nam nữa mà kéo Tinh Tinh bỏ đi.
Nam Nam hết cách, đành lủi thủi về phòng.
Lúc ngang qua phòng ăn nhìn thấy cô bé không mắt đang ngồi ở bàn, cậu rùng mình nhanh chân chạy về khóa chặt cửa.
Nam Nam nằm trên giường, nhớ lại cảnh tượng bị cô bé nắm lấy mắt cá chân ban nãy.
Suy đoán từ lời Lão Bạch, chắc hẳn ‘hét lên’ là điều kiện chết của bé gái không mắt, may mà mình sợ vỡ mật, không hét nổi… Không đúng, Nam Nam cười khổ, mình đã kích hoạt điều kiện chết của Họa Họa rồi.
Lão Bạch nói rất đúng, một hay hai con ma thì khác gì đâu?
Còn nữa, Nam Nam luôn cảm giác mình đã từng gặp cô bé không mắt kia ở đâu rồi, gặp ở đâu nhỉ?
Đang nghĩ ngợi thì cơn buồn ngủ ập đến, Nam Nam vùi mình ngủ thiếp trong góc giường.
Ding~ Ding~ Ding~
Tiếng chuông trầm đục vang tám lần, có vẻ nghe không khác gì ban ngày, nhưng dường như có gì đó đã lặng lẽ xâm nhập vào tầng lầu rộng lớn này.
Theo tiếng chuông ngân vang, bầu trời ngoài cửa sổ như nhận được tín hiệu nào đó, màn đêm dần buông xuống và khi tiếng chuông cuối cùng tắt hẳn, bóng tối cũng bao trùm.
Ngọn đèn nhỏ đầu giường được bật lên, phản chiếu bức tranh sơn dầu trên tường lấp lánh, trông như vừa được vẽ lại bằng sơn..