Hai mươi sáu tuổi, ngay bản thân Lâm Y Y cũng không biết chính mình có thể kết hôn hay không. Nhưng nàng cũng hiểu được nếu không kết hôn, lại không muốn lúc về già rơi vào hoàn cảnh đã cô đơn lại nghèo khổ, thê nên, vì tương lai sau này của chính mình nàng nhất định phải tính toán mọi chuyện thật kỹ nha. Dù sao, nàng một thân lớn lên ở viện mồ côi vốn đã không có người thân để trông cậy vào.
Cho nên,còn chưa tốt nghiệp đại học nàng đã nhanh chóng vất vả nghĩ cách tìm đường ra cho mình.
Với thành tích học tập vĩ đại của nàng tại trường công lập tài chính và thuế vụ này, nàng có thể dễ dàng tìm được công việc tại một ngân hàng tầm cỡ, có điều tiền phúc lợi sau khi nghỉ hưu không phù hợp với yêu cầu của nàng, còn nếu đổi qua làm giáo viên lại không thích hợp cho lắm bởi giọng nói của nàng chỉ như tiếng một chú mèo nhỏ đang kêu, Bởi vậy sau khi nghiên cứu cẩn thận, nàng quyết định....
"Nhân viên công vụ" đối với nàng mà nói sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cuộc đời này của nàng.
Không cần quyết sống quyết chết mong cầu lên chức, không cần vì lập công mà tạo áp lực cho bản thân, không cần lo lắng xí nghiệp giảm biên chế. Trọng điểm là, tiền lương sau khi nghỉ hưu rất hợp với yêu cầu của nàng đặt ra, nàng nếu tuổi già vẫn độc thân liền vào viện dưỡng lão sống, không cần lo lắng chuyện không có người thân chăm sóc nàng khi tuổi già. Huống hồ, nàng vốn sống cần kiệm quen rồi, biết đâu còn có thể dùng tiền lương hưu hỗ trợ người có hoàn cảnh khó khăn.
Giữ nguyên chí hướng, tốt nghiệp xong Lâm Y Y nếu không đi làm và ra ngoài ăn cơm thì chỉ có hai việc để làm, một là đọc sách,hai là "cao phổ khảo".Với cá tính cẩn thận nàng đã chọn một công việc khá an toàn. Hôm thông báo trúng tuyển nàng vui đến mức cả ngày cười đến ngoác cả miệng, đi trên phố cũng cười ngây ngô còn khiến cho người đi đường tưởng nàng có vấn đề về thần kinh nữa.
Bất quá, nàng cũng không vui vẻ được lâu lắm.
Bởi vì nàng rất nhanh phát hiện cuộc sống này thật không dễ, Tiền lương của nàng thật sự là như mang trứng chọi đá.
Một gian phòng nhỏ diện tích chỉ đủ kê một cái giường, bàn học, tivi, tủ quần áo và một khoảng không nhỏ mà giá thuê cũng đã lên đến một vạn đồng.
Sinh hoạt phí cũng gần một vạn, trả tiền bảo hiểm cũng một vạn, còn muốn hàng tháng gửi về viện mồ côi cho viện trưởng thêm năm ngàn đồng, sau đó còn phải chi trả các khoản chi phí phát sinh "ngoài ý muốn" khác nữa.
Lâm Y Y ngồi ở trên sàn, tay cầm ống nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
"...... Kia ta dạo này đang tính mở một cửa hàng hồng trà bên bờ biển, kinh doanh nhất định sẽ rất tốt nha." người đang ở đầu dây bên kia hưng phấn cùng nàng nói chuyện là người bạn trước lớn lên cùng nàng tại cô nhi viện – Uông Định Quốc.
"Nửa năm trước không phải ngươi mượn ta ba vạn nói dù đi học bổ túc tốn thời gian cũng sẽ cố gắng chuyên tâm đọc sách cơ mà??" Lâm Y Y mở ra quyển sổ ghi chú, đang muốn tính toán một chút làm sao tiết kiệm tiền sinh hoạt phí.
"Ta cảm thấy học không vào mà." Uông Định Quốc nói.
"Vậy ngươi trước khi đi đăng kí sao không tự mình hiểu rõ mình muốn gì?" nàng hiện tại phải nhịn ăn nhịn mặc mới có thể để dành được nhiều tiền như vậy a.
"Ngươi vẫn là không muốn cho ta mượn????" Uông Định Quốc thở phì phì cắt đứt điện thoại.
Lâm Y Y nhìn quyển sổ một lúc lâu sau vẫn thấy không có hi vọng gì. Nàng không phải thần tiên, không thể đem năm con số biến thành sáu con số được.
Có điều, nàng làm sao có thể bỏ mặc người bạn này đây, cho dù có không ăn không uống cũng phải nghĩ cách giúp hắn. Từ nhỏ trong trường học chỉ cần có người mang việc nàng là người không cha không mẹ sống trong cô nhi viện ra khi dễ nàng thì người luôn đứng ra bảo vệ nàng nhất định luôn là Uông Định Quốc.
Có lẽ lần này, hắn thật sự đã quyết tâm. Dù sao mở tiệm bán hồng trà cũng không cần cả ngày ở trong tiệm, lại có thể quen biết thêm nhiều người, như vậy thật hợp với cá tính thích kết bạn bốn phương của hắn.
Khai trương "bọt biển hồng trà quán", năm vạn đồng này nhất định chạy không thoát. Xem ra Chủ nhật nàng không thể đi ma tư hán bảo rồi. Bởi vì nàng tiền cơm một tuần cũng chỉ có thể chi hai trăm đồng cũng chỉ có thể mua gạo lức, mỳ sợi cùng mấy loại rau xanh mà thôi.
"Tháng sau ngươi vất vả rồi." Lâm Y Y vỗ vỗ lên chiếc nồi cơm điện đang để ngay ngắn trên bàn, nàng luôn nghĩ người phát minh ra nồi cơm điện này hẳn đã đạt được giải Nobel kinh tế rồi.
Rời khỏi viện mồ côi cũng đã hơn một năm, nàng đã có thể chỉ dùng đến một chiếc nồi cơm điện mà tạo được bữa cơm với ba món và còn có cả canh, lại còn có thể làm ra bánh ngọt để giải tỏa cơn thèm nữa. Nếu không mỗi ngày đều ăn đồ hộp hay mỳ gói sẽ khiến nàng đau dạ dày mất.
Lâm Y Y mở ngăn tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, tùy tiện xắn tay áo lên, mặc thêm một chiếc quần bò, đây vốn không phải bộ dạng thường ngày của nàng.
Nàng đứng trước gương, đột nhiên nghĩ muốn cắt tóc. đúng, tóc cũng đến lúc cắt rồi, không biết Cô cắt tóc giá tám mươi đồng hôm nay có mở hàng hay không. Nếu cắt cao một chút, có thể ba tháng sau không cần cắt tóc.
Làm sao phải khổ thế này??? Lâm Y Y nhìn giá phía trước gương chỉ có duy nhất một hộp kem dưỡng da vaseline, một thỏi son, trong đầu hiện lên hình ảnh những người cùng chỗ làm ai cũng trang điểm, ăn mặc thật rực rỡ thì thoáng buồn, khẽ cắn môi dưới.
Quên đi, nàng dựa vào cái gì mà kêu khổ! Viện trưởng hi sinh cả đời ở cô nhi viện, chưa từng kêu qua một tiếng khổ sở vất vả.
Lâm Y Y viết danh sách những thứ cần mua, nhanh chóng xách túi rời khỏi căn phòng nhỏ.
Khi nàng mới ra khỏi cổng, ánh mặt trời ấm áp vẫn chiếu xuống như mọi khi, nàng vốn rất lười ra ngoài, hôm nay ra ngoài trời lại đẹp như vậy, hi vọng sẽ có chuyện tốt xảy đến.
Nhất định sẽ có!
Ta ta ta......
Di động của Lâm Y Y vang lên âm báo có tin nhắn, nàng vừa thấy tin nhắn, mặt lập tức cười tươi rạng rỡ.
Quan tỷ trước cũng cùng nàng lớn lên ở cô nhi viên khi không lại nhắn muốn mời nàng uống trà nói chuyện.
Nàng chỉ biết nhất định là có chuyện tốt xảy ra!
.................
Toàn thế giới này đều muốn đối nghịch với hắn hay sao????
An Khâm Đàn nhảy vào phòng 7-11, phát hiện đồ uống yêu thích của hắn hôm nay không thấy có sắc mặt lập tức trầm xuốn, không kìm chế được hét lên một tiếng:
" A!"
Bên cạnh có một cậu bé sợ tới mức làm rơi cả caramen trong tay.
Caramen ba một tiếng rồi rơi tung tóe trên mặt đất, món đồ đông lạnh kia rơi xuống vừa hay bắn hết vào túi hành lý Prada hàng hiệu của hắn.
An Khâm Đàn trợn trừng mắt kinh hoàng, có cảm giác cơ bắp khắp người hắn đang co rút hết lại, cảm giác của hắn lúc này là thật sự muốn tìm ai đó ngứa mắt gây sự đánh nhau.
Hắn miễn cưỡng cưỡng chế cơn tức giận đang bừng bừng trong người, lấy trong ví ra hai trăm đồng, nhét vào tay cậu bé nói:
"Cầm lấy mua ba hôp caramen khác, tiền lẻ còn lại cứ giữ lấy dùng để bỏ ống, có biết chưa???" hắn trừng mắt với cậu bé, bộ dạng chưa tỉnh ngủ cộng thêm đôi mắt có những tia máu nhìn thế nào cũng thấy giống một đại ma vương đang tức giận.
Cậu bé sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, chỉ sợ đại ma vương này mang mình ra chặt thành mười tám khúc thì tiêu đời, làm sao dám không gật đầu đây.
An Khâm Đàn thoáng nhìn qua đồng hồ, nguyền rủa một tiếng nặng nề kéo hành lý đi ra ngoài, đưa tay vẫy một chiếc taxi.
"Sân bay." Hắn ngồi vào ghế sau, lấy di động quay số: " Tiểu Quan, ngươi giúp ta tìm một người trông nom căn hộ của ta, quan trọng là bất cứ khi nào ta về trong tủ lạnh nhất định luôn phải có Yakult!"
Hắn mười tuổi đã theo người nhà tới Mỹ định cư, có điều hàng năm nhất định phải trở về Đài Loan, sau khi có sự nghiệp ổn đinh hắn thậm chí còn mua hẳn một căn hộ làm thành nơi làm việc, hàng năm đều đến nơi này nghỉ ngơi an dưỡng khoảng ba tháng, cũng không biết chính xác thời gian. Bởi hắn thích người Đài Loan luôn tràn đầy sinh lực, nhưng cũng không quá tò mò chuyện không phải của mình.
Chính là, thật lâu mới trở về một lần nên sẽ không tránh khỏi có phiền toái, mà thứ hắn ghét nhất chính là phiền toái a.
"Ngươi hỏi ta bao lâu trở về một lần? không biết, ta chỉ biết khi ta về nhà nhất định muốn uống Yakult...... Cái gì...... Tùy tiện! Ngươi muốn tìm người nào thì tìm, ta không quan tâm, chỉ cần khi ta trở về người đo không làm phiền đến ta là được."
An Khâm Đàn cúp điện thoại, cảm thấy khó ngột ngạt, quyết định quay cửa kính xe xuống.
"Tiên sinh, Mở như thế khí lạnh sẽ thoát ra ngoài nha." Lái xe nhắc nhở hắn.
"Ta mở ra một phút liền đóng lại."
An Khâm Đàn hit một ít không khí mang đậm mùi của nắng, nhìn xung quanh dòng xe cộ đông đúc đang thi nhau nhả ra những luồng khí thải của xe ra ngoài không khí, nhìn một lượt như muốn tạm biệt, sau đó khẽ kéo của kính xe.
Đài Loan, hẹn gặp lại.
Ba tháng sau....
Lâm Y Y đi vào "ma tư hán bảo", xếp hàng chờ gọi cơm.
Lâm Y Y đôi mắt như có mang theo ánh cười, cho dù nàng chỉ ăn mặc bình thường, tóc cũng đã sớm được cắt ngắn nhưng cũng không thể che dấu nét đẹp sáng bừng trên khuôn mặt nàng.
Nàng thật không dám tưởng tượng, bất quá, ba tháng trước cuộc sống của nàng đã quay ngoắt 180 độ.
Nàng hiện tại vấn đề duy nhất cần lo lắng chính là.....
Nàng hiện đang sống trong một căn phòng vô cùng sang trọng hiện đại, nơi này thật sự không khỏi khiến nàng lo lắng sợ hãi.Tuy rằng căn hộ này có hệ thống an ninh vô cùng chắc chắn, có điều đêm khuya yên tĩnh, dù chỉ là một tiếng động nhỏ như tiếng ếch kêu cũng có thể dọa nàng tim đập chân run.
Ba tháng trước, khi nàng và Quan tỉ cùng nhau uống trà trưa, nàng nói, một người bạn cũng là ông chủ của nàng muốn tìm một người giúp hắn quản lý nhà của,điều kiện vô cùng đơn giản nhưng cũng thật kỳ quái, chính là nhất định trong tủ lạnh lúc nào cũng phải có Yakult.
Vì thế, Lâm Y Y đã chuyển đến nơi này, sau đó suốt ba tháng còn phải uống Yakult, mà tất cả đều chỉ trước khi hết hạn một ngày.... Bởi người bạn kiêm ông chủ của Quan tỉ chưa từng một lần trở về.
Tháng trước, bởi vì người phụ trách vệ sinh của chung cư muốn nghỉ việc, về hưu.Nàng liền nhân cơ hội tiếp nhận công việc đó, thế là mỗi tháng trong tài khoản của nàng lại thoải mái tăng lên năm ngàn đồng.
Thế giới này thật sự là quá tốt đẹp a!
"Xin chào, Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?" người bán hàng mỉm cười nói.
"Cho một phần trứng ốp la – thịt xông khói nhưng không cho trứng ốp la,một ít rau nữa là được rồi. Cho tôi hồng trà lạnh, không cần cho thêm đá đâu." Lâm Y Y nhẹ giọng nói, đối với nàng như thế đã là khá nhiều rồi.
"Ngươi ăn hà tử tiên cũng không cần hà tử sao??" Một giọng nói khá lớn bỗng vang lên bên tai nàng.
Lâm Y Y nhìn lại liền bị người nam nhân cao lớn khôi ngô đang đứng phía sau dọa sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Hắn chắc cũng phải cao trên một mét tám mươi, cơ bắp cuồn cuộn thoạt nhìn giống như tuyển thủ bơi lội,chiếc kính râm to đã che gần nửa khuôn mặt nhưng nhìn thế nào cũng vẫn thấy mặt mũi người này không phải người hiền lành
"Uy, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta." An Khâm Đàn khom người nhìn nàng, hắn thật rất muốn biết đáp án.
"Ta không quen ngươi." Lâm Y Y nói xong lập tức quay đầu, tránh cho những mùi hương nước hoa trên người hắn xâm nhập vào mũi mình.
"Quý khách, đây là trà của quý khách, một lát sẽ có người mang cơm qua cho quý khách." Nhân viên phục vụ lễ phép nói, lại nhịn không được len lén nhìn ngắm nam nhân có ngoại hình như ngôi sao đang đứng phía sau.
Lâm Y Y đi đến một vị trí bên cửa sổ, trước khi đi xa đã kịp nghe nam nhân kia rống lên như sư tử gọi cơm.
"Một phần gà nướng mật, hai phần cánh gà, một ly coca lạnh và một phần tôm chiên."
Ăn bữa sáng như vậy, không sợ trúng gió sao? Lâm Y Y ngồi vào chỗ của mình, lại hướng mắt nhìn về phía nam nhân kia liếc mắt một cái.
Hắn không hiểu vì sao lại phăm phăm nhắm thẳng hướng nàng đang ngồi đi đến.chính đại cất bước hướng của nàng phương hướng mà đến.
Lâm Y Y vội vàng cúi đầu làm bộ uống hồng trà, trái tim không cẩn thận nhảy dựng lên.
Hắn...... Hắn sẽ không phải là đang đến phía này đi?? Nàng hé hé mắt ra, hôm nay nàng mặc áo sơ mi, quần bò, rõ ràng cũng chỉ là một bộ đồ rất bình thường, không hề có chút hấp dẫn nào.
"Ta có thể ngồi ở đây không???". An Khâm Đàn hỏi.
Lâm Y Y nhìn hắn đang đeo kính râm, nàng có thể nhìn thấy bóng của mình trên đó.
"Tại vị trí này có thể nhìn thấy khu chợ đối diện." An Khâm Đàn khẽ nhíu mày, nhẫn nài giải thích. " Có thể làm phiền ngươi nhường cho ta vị trí này hay không???"
"Nha!!" Lâm Y Y khẽ nhích người qua bên cạnh, nhường cho hắn một khoảng trống.
An Khâm Đàn nhìn nàng một cái, hít sâu một hơi nói tiếp: "Cảm ơn, có điều bình thường ta không có thói quen ngồi cùng người khác." hắn lễ phép mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng ngần.
Lâm Y Y bỗng rùng mình,nàng thật sợ hắn đột nhiên mất kiểm soát đi lên cắn nàng một cái vôi nhảy dựng lên nhìn ngó xung quanh.
" Nơi này không có vị trí nào khác." nàng bi thảm tuyên bố.
"Như vậy tùy ngươi chọn chỗ." An Khâm Đàn khẽ động khóe miệng, từ từ ngồi xuống vị trí ban đầu nàng đang ngồi.
Không lễ phép! Lâm Y Y nhìn hắn tháo kính râm, lộ ra một đôi mắt to và đôi chân mày rậm, quả nhiên là người rất có khí chất.
"Nhìn đủ chưa???" An Khâm Đàn dùng đến sự nhẫn nại cuối cùng mà mình có, cố giữ hòa khí nói.
Lâm Y Y thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng cúi đầu nhìn chén trà trên bàn.
Chính là, tuy nàng không còn nhìn thấy hắn nhưng không hiểu sao không khí xung quanh lại có vẻ như đang tăng lên mấy độ.Nam nhân này ngay cả không khí của người khác cũng không tha, thật sự quá đáng sợ đi.
An Khâm Đàn không thèm đếm xỉa tới cô nàng nhìn như tiểu bạch thỏ đang ngồi bên cạnh, hắn khoanh hai tay để trên bàn, hứng trí nhìn khu chợ buôn bán tấp nập.
Vẫn là thị trường truyền thống sinh lực dồi dào, những người bán hàng rong,bán những vật phẩm của cuộc sống hàng ngày, mỗi người một sắc thái khác nhau, tranh nhau muốn thu hút sự chú ý của người khác.
"Quý khách, Ngươi là gọi một phần trứng ốp la – thịt xông khói, không cần....Ách....trứng ốp la...." Nhân viên phục vụ đã mang tới bữa sáng kì quái, khẽ nói: "Mời quý khách dùng bữa."
"Cảm ơn." Lâm Y Y cúi đầu, cầm lấy bữa sáng của mình, cắn một miếng.
"Trứng ốp la – thịt xông khói không có trứng ốp la tiểu thư. người thật chỉ ăn thế sao?" An Khâm Đàn chuyển sự chú ý qua người nàng, hắn thật muốn biết có thật nàng chỉ ăn vài miếng rau hay không.
Lâm Y Y bị dọa nhảy dựng lên, đồ ăn nghẹn lại trong họng, khuôn mặt trắng nõn của nàng phút chốc đã đỏ bừng.Nàng vội vàng cầm cốc trà, uống một hơi lớn.
"Ngươi là con thỏ sao, lá gan sao lại nhỏ như vậy?" An Khâm Đàn đánh giá, đôi mắt nàng rất to, không những thế nàng còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hắn không tự chủ được bất giác thốt lên.
"Ngươi làm sao mà biết con thỏ nhát gan hay không??" Nàng lần đầu tiên nghe nói thỏ nhát gan nha.
"Khi ta năm tuổi có nuôi một con thỏ, chỉ cần có người lạ đến gần là cứng đờ người lại,không nhúc nhích luôn, bộ dạng nhìn như sắp sùi bọt mép ra ngất đến nơi."
"Nhìn ngươi không giống người có thể nuôi thỏ nha." nàng nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy." Hắn nhìn nàng và bắt đầu cảm thấy nàng có điểm thú vị: "Quả thật ban đầu ta định nuôi rắn hoặc cá sấu, có điều mẹ ta không cho phép."
"Thưa, bữa sáng của quý khách đây ạ. Một phần gà nướng mật, hai phần cánh gà, một ly coca lạnh và một phần tôm chiên." Nhân viên phục vụ nói xong chậm chạp không muốn bước đi, ánh mắt vẫn như không muốn rời khỏi nam nhân tuấn tú đang phát ta sức quyến rũ to lớn kia.
An Khâm Đàn hung hăng nhìn chằm chằm nhân viên kia liếc mắt một cái, hắn không muốn có người ở bên cạnh hắn cản trở không khí lưu thông quanh hắn.
Nhân viên phục vụ vội vàng thối lui. Ánh mắt như muốn giết người kia lập tức quay lại nhìn thẳng vào mắt tiểu bạch thỏ tiểu thư.
Bạch thỏ tiểu thư hoảng sợ thiếu chút nữa đã phun toàn bộ đồ uống trong miệng ra.
"Ta làm ngươi sợ sao??? Có cần đi khám bệnh, ta đi cũng ngươi,giúp ngươi thanh toán viện phí." An Khâm Đần thân thiện hướng ánh mắt sáng ngời về phía nàng.
Hắn vốn đã quen quát tháo, mọi người ở bên cạnh hắn sớm đã bị hắn huấn luyện cho lá gan vô cùng lớn, dù có bị dọa cỡ nào cũng không dễ dàng gục ngã.
"Ta không sao." Lâm Y Y vỗ vỗ ngực, mỉm cười cám ơn sự quan tâm của hắn.
An Khâm Đàn thất vọng nhìn nàng dù đang sợ hãi nhưng vẫn cố gắng cười tươi, cứ tưởng mình đã dọa nàng sợ chết khiếp thế mà lại thấy nàng vẫn kiên cường chống đỡ.
"Ngươi vòng vo nửa ngày nhưng vẫn chưa có trả lời câu hỏi của ta. Ngươi tại sao đi đến đây lại chỉ ăn toàn rau dưa như thế??" Hắn là người không thích chuyện gì không có đáp án rõ ràng.
"Ta là thích không khí ở nơi đây." Nàng nói.
"Đáp án này có thể chấp nhận, bởi ta cũng thế,chính vì thế ngươi mới tùy tiện gọi một chút như thế." An Khâm Đàn quay đầu trở về dùng cơm.
"Nha!!" Thật ra nàng khôn tùy tiện.
Lâm Y Y nhìn hắn ăn rất ngon cũng cúi đầu tiếp tục bữa sáng của mình.
Nếu tháng này có thể để dành thêm ít nhất một vạn đồng thì cho dù chỉ là rau dưa bình thường nàng cũng sẽ coi như đang ăn sơn hào hải vị đi.
Lâm Y Y càng nghĩ càng vui vẻ, cảm thấy đồ ăn trong miệng càng ngày càng có hương vị.
"Ta phải đi rồi." An Khâm Đàn nhìn quanh một lượt, quyết định sẽ đi quanh chợ một lượt.
"Tạm biệt!!" nàng lễ phép nói.
An Khâm Đàn đi được mấy bước bỗng quay lại nói: "Ngươi nhìn rất gầy, hãy ăn nhiều một chút."
Lâm Y Y còn đang ngỏ ngác hăn đã xoay người bước ra khỏi quán ăn, Nàng trên tay cầm chén trà, khóe miệng khẽ mỉm cười
Namnhân kia có vẻ ác khẩu, có điều chắc không phải là người xấu.
hana: đáng ra đoạn này đăng hum t5 nè
..........................
Khi Lâm Y Y về nhà thời gian cũng khá trễ, nằm ở trong phòng, nhìn thấy cuốn sách "cuộc chiến mua sắm" mới mượn ở thư viện, đang đọc đến đoạn nữ chính đang không từ bất cứ thủ đoạn nào tìm lý do mua này mua nọ, cảm thấy thật khó coi quá thì đột nhiên bên ngoài của truyền đến một âm thanh không to nhưng vì phòng yên tĩnh nên nghe rất rõ.
Rầm rầm, rầm rầm......
Phòng này bình thường im lặng đến mức nàng có thể bị chính tiếng bước chân của mình dọa cho sợ hãi, hống chi bây giờ là ban đêm, chỉ cần một tiếng vang nhỏ cũng khiến người ta tự nhiên không thể không đề phòng.
Lâm Y Y buông sách, ra khỏi phòng.
Cách!
Có tiếng đồ vật di chuyển, nàng sợ đến mức người dán vào trong tường, da đầu rui lên.
Có trộm sao? Nàng có nên ấn nút báo động hay không? Lâm Y Y một tay cầm điều khiển từ xa của hệ thống an ninh, tay kia nắm chặt một cái gậy, dựa theo vách tường chậm chậm đi tới phía phát ra tiếng động.
Âm thanh hình như là phát ra ở phía bên phải của căn phòng làm việc của ông chủ.
Quan tỉ đã dặn dò cẩn thận, ở đây có rất nhiều phòng, có điều có hai căn phòng tuyệt đối không được vào, một là phòng ngủ của ông chủ, hai chính là phòng làm việc riêng của ông chủ.
Nhưng là, nàng nếu đã ở nhà người ta, nhất định sẽ tận lực bảo vệ, càng đến gần phòng làm việc, âm thanh đồ vật bị di chuyển càng ngày càng rõ.
Lâm Y Y đi qua hành lang, phòng làm việc đã ở trước mặt, cửa phòng làm việc đã đang mở.
"A A A" Lâm Y Y kêu to một tiếng, cây gậy trong tay hướng phía trước vung lên, ngón tay đồng thời ấn vào điều khiển để bật hệ thống báo động.
Reng...Reng...Reng....
Âm thanh của hệ thống báo động vang lên ầm ĩ.
An Khâm Đàn một tay đánh bay cây gậy nàng đang nắm trong tay bay ra ngoài, tay còn lại giật lấy điều khiển, ấn nút tắt hệ thống báo động đang kêu ầm ĩ.
"Người làm cái quỷ gì vậy???" Hắn hét lên một tiếng kinh thiên động địa, trợn mắt nhìn nàng.
Lâm Y Y sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, tay chặn trước ngực, trái tim thiếu chút nữa là ngừng đập rồi.
Làm sao có thể là nam nhân ban sáng? Hay là hắn theo dõi nàng? Lâm Y Y lui về phía sau vài bước, bỗng dưng rùng mình một cái.
Tiểu bạch thỏ tiểu thư sao lại ở trong nhà của hắn làm cái quỷ gì?? An Khâm Đàn trừng mắt, vừa thấy nàng toàn thân ăn mặc kỳ cục, tức giận lập tức lại biến thành tò mò.
"Ta đổi ý rồi, ngươi cứ tiếp tục hét lên đi, ta đang nghĩ không biết căn phòng này có bị tiếng hét của ngươi phá sập hay không???" An Khâm Đàn nhặt lên cây gậy khi nãy nàng cầm đang rơi trên đất, không kiên nhẫn thúc giục: "Mau kêu đi."
Nàng phòng bị nhìn hắn, cảm thấy ánh mắt hắn mắt lộ ra hung quang, tinh thần hoảng loạn, cảm tưởng như có thể lập tức xông lên cắn nàng.
"Ta..... ta không nói to được." Nàng lui dần về phía sau vài bước, thật nhanh muốn chạy đến cửa lớn: "Ngươi sao có thể vào trong này???"
"Đây là nhà của ta, có giấy tờ đàng hoàng, ngươi là đang hoài nghi ta là thành phần xâm nhập gia cư bất hợp pháp sao??" An Khâm Đàn thô lỗ hừ một tiếng.
"Ngươi tên là gì???" Nàng nhìn cây gậy hắn đang cầm, sống lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh.
"An Khâm Đàn!" chẳng lẽ mặt hắn không đáng tin thế sao??? An Khâm Đàn hung ác trừng mắt liếc nàng mắt một cái.
Trời!! thật sự là chủ nhà. Lâm Y Y bởi vì hiểu nhầm chủ nhân thành đạo tặc, xấu hổ lại tiếp tục lùi bước.
"Xin hỏi......Ngươi vào bằng cách nào???"
"Phòng làm việc này có một cửa khác, có thể trực tiếp đi vào từ bên ngoài." An Khâm Đàn đánh giá cách ăn mặc của nàng, thật giống tiểu bạch thỏ sinh viên nha: "Ngươi chính là người Tiểu Quan tìm đến để trông nom căn phòng này chứ??"
"Tên của ta là Lâm Y Y."
"Tiểu Quan này sao lại tìm về một người nhát như thỏ thế này, không bằng ở ngoài cửa viết tờ giấy dán lên "hoan nghênh kẻ trộm đến thăm" luôn cho rồi." An Khâm Đàn không khách khí cười nhạo nàng.
Lâm Y Y không thích bị hiểu lầm, nhíu mày, nghiêm trang nói: "Những việc cần làm ta đã làm rất tốt." Chính là đánh sai người mà thôi.
Leng keng leng keng.....
" Ách....Ầm ĩ chết đi được, Linh cảm buổi tối nay của ta đều bị các người phá ta rồi." An Khâm Đàn hất hàm chỉ huy nàng: "Tám phần là người của bộ phận an ninh, ngươi nhanh đi giải quyết bọn họ đi."
Lâm Y Y vội vàng chạy đến trước cửa lớn nói lại toàn bộ tình huống phát sinh, tiếp đến để nhân viên bộ phận an ninh kiểm tra qua một lượt, cuối cùng liên tục nói: "Thực xin lỗi." trong khi tiễn những người này về.
Chờ nàng trở lại phòng khách, cây gậy trong tay An Khâm Đàn đã được đặt xuống, hắn đang cầm một lọ Yakult hướng tới phòng ngủ đi đến. Hắn đối với việc tiểu bạch thỏ kia dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, trong tủ lại có sau lọ Yakult, ngày sản xuất cũng rất mới thì tương đối hài lòng.
Huống hồ, một ngày mà gặp mặt đến hai lần, cùng nên coi như là có duyên. Cho nên, hắn quyết định tha thứ cho việc nàng vừa rồi nghĩ hắn thành kẻ trộm mà không cẩn thận có hành vi quá khích với hắn.
"Ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi đừng có mà ở đấy la hét lung tung đấy." An Khâm Đàn quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái.
"Ta sẽ không!!!"
An Khâm Đàn đẩy của phòng, Một đám bụi giống như đã lâu không được ai để ý quét dọn bay lên mù mịt.
Sau ba mươi sáu giờ không ngủ, tinh thần thể lực đều đã quá sức chịu đựng, thế mà giờ đây hắn có phòng mà không thể ngủ, hắn nếu không nổi điên lên thì hắn không phải là người.
"Ngươi không sao chứ?" Lâm Y Y đi đến bên cạnh hắn.
"Ngươi làm cái quái gì thế, Lau dọn tất cả các phòng sách sẽ đến mức có thể để trẻ con trực tiếp lăn qua lăn lại trên sàn, vì cớ gì mà chỉ có phòng ngủ của ta là không được lau dọn, bụi bám dày thế này, ngươi với ta có thù oán gì hay sao??? Hay là hi vọng ta từ nay về sau không cần trở lại nơi này???"
An Khâm Đàn rống lên một tràng tức giận vào Lâm Y Y đang trợn mắt há mồm kinh ngạc, không biết là chính mình có nên quỳ xuống nhân tội, sau đó đến đồn cảnh sát đầu thú hay không.
"Bởi vì.....bởi vì Quan tỉ có nói, bất cứ thứ gì cũng có thể động, chính là có hai nơi là phòng ngủ và phòng làm việc của ngươi tuyệt đối không được bước chân vào nha." Nàng có gắng trấn tĩnh, cố làm cho mình không vì quá sợ hãi mà bỏ chạy.
An Khâm Đàn hơi suy nghĩ, quả thật hình như hắn có nói qua những điều này.Nhưng hăn hiện tại có nhà không thể về, tức giận không có chỗ xả ra, đành rống lên: "Đúng là gặp quỷ mà, ngươi nghe lời như thế sao không đên đoàn xiếc thú diễn trò nhảy qua vòng lửa đi."
Lâm Y Y bị hắn nói cho sợ hãi, cúi đầu cắn môi, thật rất muốn lập tức thu thập hành lý bỏ của chạy lấy người.
Nhưng nàng không thể. Vì ở đây hàng tháng nàng có thể tiết kiệm một vạn đồng tiền thuê nhà, ngoài ra còn có được năm ngàn đồng tiền quét dọn vệ sinh trong khu, còn có thể nấu bữa trưa cho vào hộp mang đến chỗ làm lại tiết kiệm thêm ba ngàn tiền cơm trưa.....nhịn nhịn nhịn......
"Phòng khách rất sạch sẽ." nàng nói.
"Ngươi là đang mời ta ngủ cùng ngươi sao???" An Khâm Đàn trợn mắt há hốc mồm nói, tròng mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.
Quả thật thói đời ngày nay, Nhìn một người nhìn giống tiểu bạch thỏ ngây thơ như vây, lần đâu gặp đã muốn mời người ta lên giường.
"Ta không có!" Lâm Y Y khuôn mặt bỗng đỏ hồng lên: "Ta vốn không ngủ ở phòng khách, bình thường ta ngủ ở phòng trong góc kia."
"Ngươi không có việc gì sao lại ngủ ở phòng dành cho người hầu??? Đầu óc có vấn đề gì sao? Hay là phòng cho khách có quỷ chống đỡ không cho ngươi vào? Ngươi ngày mai chuyển qua phòng dành cho khách ngay cho ta." An Khâm Đàn nhìn nàng một cái sau đó hướng đến phòng dnahf cho khách không khách khí nói: "Ta hôm nay ngủ trước, ngươi ngày mai tìm người đến dọn dẹp lại phòng ta cho ta."
"Nơi này tất cả đều do ta dọn dẹp." Nàng nói.
"Có nhận tiền hay không????" An Khâm Đàn ép hỏi.
"Có!"
"Có!"
"Được, vậy ngươi ngày mai dọn sạch một chút." hắn tiến vào phòng dành cho khách, chuẩn bị ngủ bù ba ngày ba đêm.
Lâm Y Y nhìn hắn thân thể cao lớn, lại phát hiện giọng nói của hắn thật lớn đi, thật là một người tốt, không chiếm tiện nghi, không để người khác chịu thiệt, đây không phải là những đức tình đáng quý bây giờ rất hiếm hay sao.
Nàng mỉm cười khom người nhặt lên cây gậy trên bàn định quăng đi.
"Đợi chút.....ta quên lấy......" An Khâm Đàn vừa quay đầu lại, thần sắc chợt biến đổi tiến đến đoạt lại tác phẩm chưa hoàn thành của mình: "Ngươi cẩm...này...người muốn làm cái gì??"
"Ta.... Ta định quăng nó đi...."
"Quăng đi......quăng đi....!!!" An Khâm Đàn tay cầm tác phẩm, trong không khí như đang có tiếng gió vù vù giống như quan Công đang đùa giỡn đại đao, nghĩ không muốn để ý đến con tiểu bạch thỏ kia nói: "Ngươi nghiễm nhiên định đem "con Bướm loan" ta mất rất nhiều công sức mới tạo nên quăng đi hay sao??? Ngươi có mắt hay không vậy? Biết thưởng thức nghệ thuật hay không vậy??"
Lâm Y Y bị mắng đến há hốc mồm, dùng sức trợn trừng mắt nhìn hắn nhắc lại " con Bướm loan?"
Không nên là con bướm loan? Không phải là một cây gậy bị thắt lại ở giữa hay sao???? Lâm Y Y dụi dụi mắt, hoài nghi không biết có phải mình bị hoa mắt.
Hành động của nàng hoàn toàn đã chọc tức cơn giận đang mới hạ nhiệt của hắn,hắn tức giận một tay cầm tác phẩm, một tay kia hua hua phía trước như đang xua ruồi đuổi muỗi:
"Ngươi ngay ngày mai chuyển ngay ra ngoài cho ta." hắn đỏ mặt tía tai rít gào.
"Nhưng ta không có nơi nào để đi a!"
"Ta không quan tâm, ngươi trước khi tìm được phòng thì ở tạm khách sạn đi, tiền khách sạn ta trả, như vậy có thể đi chưa?" An Khâm Đàn xoay người đi vào phòng cho khách, mạnh bạo đóng cánh cửa thật mạnh.
Phanh!
Lâm Y Y sợ tới mức nhảy người lên, bất lực nhìn cánh cửa đang đóng trước mặt.
Hắn muốn nàng ngày mai chuyển đi, bảo nàng phải làm sao đây? Nàng thật không thể lấy tiền của hắn sau đó đến khách sạn ở nha.
Trọng điểm là, nàng luyến tiếc căn phòng này, luyến tiếc phía sau tòa nhà có ban công cho nàng phơi nắng, luyến tiếc hương vị mộc mạc của những vạt trang trí trong nhà.
Nàng càng luyến tiếc nàng phía sau có trồng lá bạc hà, mê điệt hương, còn có mấy cây ăn quả sẽ thật nhanh cho ra quả, chỉ năm sau là đã có thể thu hoạch rồi.....tất cả đều là thứ nàng thích nha.
Thiếu chút nữa, nàng đã nghĩ, mình thật sự đã có một cái nhà.
Thiếu chút nữa a......
Lâm Y Y dùng sức nhắm mắt lại, áp chế cảm giác muốn khóc. Nàng sau khi học xong cấp ba đã không còn khóc, hiện tại cũng không thể vì chuyện này mà khóc.
Dù sao, nàng đối với cuộc sống này cũng không hi vọng xa vời gì.