Dưới ánh trăng, đôi mắt đen của thiếu niên tràn đầy vẻ gian xảo, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười tinh quái.
Ta sợ đến mức tim đập loạn xạ, lần đầu tiên hoài nghi hắn có phải Nguyệt Câu giả mạo hay không.
Sát thủ số một giang hồ, có thể không đáng tin cậy như vậy sao?
Thấy ta nhìn hắn chằm chằm với vẻ nghi ngờ, Nguyệt Câu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, bĩu môi: "Người không tin ta? Vậy Tịch Lâu chúng ta không nhận đơn này nữa."
"Đừng!" Ta vội vàng túm lấy tay áo Nguyệt Câu: "Ta chỉ đường cho ngươi là được chứ gì?"
Mẫu thân chỉ đưa cho ta tín vật của Tịch Lâu.
Không có Tịch Lâu, ta không thể liên lạc với các tổ chức sát thủ khác.
Thôi vậy! Chỉ là chỉ đường thôi mà, ta chịu thiệt một chút vậy.
"Vậy thì đi thôi."
Nguyệt Câu lại túm lấy cổ áo ta, nhấc cả người ta lên, chân đạp mạnh một cái.
Giây tiếp theo, hắn lại xách ta, dùng khinh công bay nhanh trên bầu trời Kinh thành.
Ta chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, suýt nữa thì phát điên.
Gió rít bên tai, ta cứng đờ người, môi run lẩy bẩy.
"Nguyệt, Nguyệt Câu, ngươi chậm một chút..."
Nguyệt Câu như cố tình muốn trêu chọc ta, giẫm mạnh lên mái nhà, bay càng nhanh hơn.
Sắc mặt ta càng thêm khó coi.
Cứ tiếp tục như vậy, ta, người thuê hắn, sẽ bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t trước!
"Nguyệt Câu, ngươi, ngươi mà không chậm lại, ta sẽ..."
"Quận chúa, đến rồi."
Nguyệt Câu xách ta, dừng lại trên một mái nhà cao.
Bên dưới là Từ Quốc Công phủ.
Từng đợt thị vệ tuần tra trong phủ, Nguyệt Câu e rằng rất khó tìm được cơ hội lẻn vào.
Nguyệt Câu ngồi xổm bên cạnh ta, tặc lưỡi, vẻ mặt có chút do dự: "Nhiều thị vệ tuần tra như vậy, chỉ là không biết, sân của Từ Yến Xuyên ở đâu nhỉ?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi, ngươi lại muốn ta vào Từ Quốc Công phủ chỉ đường cho ngươi sao!"
Cái gì cũng muốn ta dẫn đường, đây là thuê hắn g.i.ế.c người sao?
"Ta nói cho ngươi biết, là ta thuê ngươi, thân là người thuê, ta không thể lần nào cũng dẫn đường cho ngươi, biết không?"
Dưới ánh trăng, thiếu niên tuấn tú bĩu môi: "Ồ."
Hắn không muốn để ý đến ta, thân hình như én nhảy xuống dưới.
Ta vội vàng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy!"
Giọng nói trầm trầm của thiếu niên truyền đến: "Đi thăm dò."
Không phải... không phải! Ta vẫn còn trên mái nhà!
Đêm đầu xuân lạnh thấu xương, ta co ro trên mái nhà, nghiến răng nghiến lợi mắng Nguyệt Câu.
Thật sự là quá không đáng tin cậy!
5.
Ta bị lạnh cóng trên mái nhà ước chừng một khắc đồng hồ.
Nguyệt Câu mới quay lại.
Hắn nghi hoặc nhìn ta vài lần, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt ta: "Người làm sao vậy?"
Ta ôm vai, run cầm cập: "Lạnh."
Nguyệt Câu chợt hiểu ra: "Thì ra người lạnh."
Hắn lại nhìn ta từ trên xuống dưới vài lần, lẩm bẩm: "Mặc nhiều như vậy mà vẫn lạnh, người yếu ớt thật đấy."
Ta bực mình: "Ngươi!"
Nguyệt Câu ôm eo ta, nhảy vọt xuống khỏi mái nhà.
Cảm giác mất trọng lượng khiến tim ta đập chậm nửa nhịp, suýt nữa thì hét lên.
"Về Vương phủ thì sẽ không lạnh nữa, tiểu Quận chúa."
Nguyệt Câu nghiêng đầu, nhướng mày cười.
Sát thủ đáng ghét, đáng ghét!
Ta không ngừng mắng trong lòng, nhưng sau đó lại phát hiện ra, hình như không còn lạnh nữa.
Thiếu niên ôm eo ta, người hắn ấm áp, tay ta đang lạnh cóng cũng ấm lên đôi chút.
6.
Nguyệt Câu đưa ta về phòng ngủ trong Vương phủ.
Để lại một câu "Ngày mai ta lại đến" rồi biến mất.