Ở Tống triều hòa thân, Liêu quốc đặc biệt phái một vị ngữ lão sư Khiết Đan đi theo, dạy Hằng Vương phi tương lai ngôn ngữ Khiết Đan. Nếu nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Tiểu Tiểu đương nhiên là tận tâm học tập, mặc dù ngữ lão sư Khiết Đan nghĩ Hằng Vương biết nói tiếng Hán, nên Vương phi có thể từ từ học, nhưng có lẽ nàng thật sự có thiên phú về nói tiếng Khiết Đan, không tới ba tháng, với giao tiếp bình thường nàng có thể tự nhiên đối đáp.
Nhưng khi tin tức mỹ nhân quan âm Trầm Tiểu Tiểu sắp lấy chồng ở phiên bang xa xôi được truyền ra, nhất thời khiến cho Vương công quý tộc, danh môn hào phú trong kinh thành đấm ngực dậm chân, liên hợp phản đối, thậm chí quyết định không để cho đội ngũ đưa hôn ra kinh thành, khiến cho đội ngũ đưa hôn vốn đường đường chính chính ra kinh, đành phải chọn lúc nửa đêm trăng sáng lặng lẽ chuồn khỏi kinh.
Vì thỏa mãn dục vọng Tiểu Tiểu, cũng để tránh vì nàng nhất thời nhanh nhảu mà phá hư kế hoạch, Trầm Thiệu Văn đành phải cho phép nàng giả dạng nam trang, cỡi ngựa một đường tới Ngọc môn quan, đến khi cách ngọc môn quan mười dặm, Tiểu Tiểu mới vào trong kiệu giả trang thành cô nương e lệ.
Vừa đến tửu quán Ngọc Môn Quan, Tiểu Tiểu liền xuống kiệu, không nhịn được tò mò nhìn trộm vị hôn phu của mình. Úi trời! Đầu tóc thì rối bời giống như ác quỷ vừa từ Địa Ngục xông ra, râu ria xồm xoàm che hết ngũ quan không thấy được khuôn mặt, thân thể cao lớn khôi ngô thì lại như cái thùng phuy, mà hai bắp đùi của hắn tựa như hai cái cây khô bước đi, cánh tay thì...
Đang lúc nàng lảo đảo thất thần, Tiểu Tiểu liền bị đẩy mạnh vào tửu quán, sau đó thay quần áo, bái đường hành lễ, trình tự đưa vào động phòng.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tiểu tràn đầy lo lắng, đứng ngồi không yên ở mép giường, mũ phượng giống như có mấy trăm cân nặng ép tới cổ khiến nàng không thở được, vóc dáng cũng tựa hồ nhỏ bé đi vài phần. Nàng sờ sờ chủy thủ trong giày, không nhịn được nghĩ tới đại Tinh Tinh kia rốt cuộc lúc nào mới chịu đi vào?
Cùng thời khắc đó, ở bên ngoài, trước tất cả mọi người, Gia Luật Long Hữu đang khổ công ép nhị ca Gia Luật Long Khánh của mình đi vào động phòng.
Gia Luật Long Khánh miễn cưỡng quét mắt nhìn quanh mình một cái, quả nhiên chỉ thấy Tống thất mọi người đang mong đợi hắn đi chịu chết ; mà thuộc hạ Liêu quốc thì đang chờ muốn nhìn xem hắn bị chê cười, thậm chí còn có người đặt cược rối rít cùng suy đoán tân nương không biết có tật bệnh gì không!
Gia Luật Long Khánh thở ra một hơi dài. không thể kéo dài được nữa sao?
"Mất đầu chém đầu cũng là một đao, nhị ca" Gia Luật Long Hữu cố gắng nghẹn cười. " Hay là sớm một chút chấm dứt đi! "
“Mẹ kiếp! Tại sao là ta? " Gia Luật Long Khánh lẩm bẩm nói thầm.
Gia Luật Long Hữu hít mạnh một ngụm khí lớn, mới đè ép được tiếng cười lớn. " Nhị ca, ách... huynh vào phòng trước, tốt nhất trước sửa sang lại một chút nghi dung, tắm rửa, đổi lại bộ quần áo, trên người của huynh... Ừm! Thật sự không dễ ngửi, còn có, tốt nhất là cũng cạo râu cho sạch, về phần đầu tóc? "—— hắn đánh giá Gia Luật Long Khánh đầu đầy tán loạn tóc dài. " Trước lên tới là tốt, nếu không lấy bộ dạng đức hạnh này của ngươi, trước tiên sẽ hù chết đại cô nương mảnh mai nhà người ta, mẫu hậu không đem ngươi tháo thành tám khối mới là lạ đó! "
Gia Luật Long Khánh nhắm hai mắt, thấp giọng lẩm bẩm một câu. " Ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục?" Ai! nhưng ngay sau đó mở mắt ra, bỗng nhiên đứng lên, xoay người đi về phía trước hai bước liền dừng lại, quay đầu lại hướng Gia Luật Long Hữu đang vội vàng thu hồi sắc mặt cuồng tiếu, nói nhỏ: "Đừng có bày trò trêu chọc cô dâu chú rể, cẩn thận ta tức giận, đem tất cả bọn ngươi làm thịt cho chó ăn hết! Hừ.."
Gia Luật Long Hữu ngậm chặt miệng, hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ không nhịn được lại bật cười, cho nên chỉ có thể gật mạnh đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ở trước mấy chục ánh mắt, Gia Luật Long Khánh chậm chạp đi vào tân phòng. Nhìn bộ dáng kia của hắn, thật đúng là bất đắc dĩ!
Gia Luật Long Khánh nghe lời tắm rửa, cạo chòm râu, còn chải sơ lại đầu tóc! Thời gian đương nhiên là trì hoãn không ít, nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi cơn ác mộng này.
Cuối cùng cũng tới giờ khắc này, trong lòng hắn ngập đầy cảm giác không cam lòng mà đẩy cửa ra, một chân vừa bước vào tân phòng, lập tức kinh ngạc dừng bước, hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm trước giường bóng dáng xinh xắn đang khom người cùng mũ phượng chiến đấu hăng hái. Chỉ thấy kia hồng khăn cùng mấy lọn tóc đen đều quấn quanh trên mũ phượng, giống như là sợi tóc cùng nàng có cừu oán, cho dù Tiểu Tiểu đang cầm mũ phượng, nghiêng đầu, nàng nghĩ: rụng vài cọng tóc với so sánh với rụng cả cái đầu thì tốt hơn! Cổ của nàng đều nhanh bị sức nặng mũ phượng đè suy sụp!
Được rồi! Nếu xé không xong, nàng không thể làm gì khác hơn là...Gia Luật Long Khánh đang muốn tiến lên giúp đỡ, liền hoảng sợ nhìn bóng dáng Tiểu Tiểu một tay cố gắng ôm lấy mũ phượng, một tay kia thì từ bên trong giày rút ra một thanh... Chủy thủ? Chỉ thấy nàng không chút nào suy nghĩ, gọn gàng cắt mấy lọn tóc cuốn lấy mũ phượng, rồi thuần thục đem chủy thủ nhét trở lại bên trong giày, sau đó phanh một tiếng, đem mũ phượng tùy ý vứt rơi trên mặt đất.
Tiểu Tiểu yêu mị tự nhiên vung đầu, đem sợi tóc tán loạn đẩy về phía sau, nàng đưa khuôn mặt Thanh Lệ tuyệt thế nhìn về phía cửa, Gia Luật Long Khánh xoay người mở to miệng, nước miếng cơ hồ sắp chảy đầy đất, thiếu chút nữa chết đuối vài con kiến nhỏ.
“A? Ngươi là ai? Làm sao tự xông vào mà không gõ cửa?" Tiểu Tiểu ngoài ý muốn đánh giá người đang đứng ngây ngốc ở cửa, bộ dạng hắn mặc dù tục tằng, nhưng không mất gợi cảm, nàng trong lòng bình luận "Phi! Phi! Người Liêu quốc, có cái gì anh tuấn? Có cái gì khêu gợi? Tiểu Tiểu tiến lên trước hai bước, hai tay chống nạnh nói:” Trời! Ngươi là người ngốc, hay là người điếc? Làm sao không hiểu được trả lời?" Nàng chất vấn không khách khí.
Gia Luật Long Khánh chợt hoàn hồn, từ từ ngậm miệng lại, nháy mắt mấy cái, phát hiện mỹ nhân xinh đẹp trước mắt không biến mất, khóe môi bất giác hiện ra nụ cười. Hắn bước vào trong phòng, trở tay khóa cửa lại.
“Trời? Ngươi thật to gan, lại dám..." A! Mắt của ngươi cũng màu lam! đang chuẩn bị hướng hắn vấn tội, Tiểu Tiểu chợt đổi lời nói kinh hô, hai ba bước liền vọt tới trước mặt Gia Luật Long Khánh, nhún cao mũi chân cẩn thận nhìn rõ ràng.
Không được, vẫn không đủ cao! Không chút nghĩ ngợi, Tiểu Tiểu đưa tay một phát bắt được vạt áo của Gia Luật Long Khánh kéo xuống, Gia Luật Long Khánh không thể làm gì khác hơn là theo tay nàng cúi người xuống cùng nàng mặt đối mặt.
Thật là đẹp! Thật thật là đẹp! Gia Luật Long Khánh ở trong lòng thầm than, hắn chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, ngay cả đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc Hổ Na cũng thua xa. Lông mày nhỏ nhắn cong cong giống như hai vành trăng non, lỗ mũi đĩnh trực khéo léo, đôi môi mềm mại đỏ bừng, làn da trắng nõn bóng loáng, cặp mắt đen láy phảng phất dịu dàng như mùa thu, Thanh Thanh phát sáng, chỉ cần nhìn một cái, là có thể hút đi linh hồn nhỏ bé của mọi người, thật là một mỹ nhân hoạ thuỷ!
Đồng dạng, Tiểu Tiểu cũng nhịn không được sợ hãi than, hai con ngươi màu xanh kia làm nàng nghĩ đến trời quang xanh thẳm, còn có lông mi dài rậm, từ khi sinh ra bây giờ nàng mới thấy, thậm chí nàng theo bản năng dùng một cái tay khác vuốt lông mi của hắn... Ừm! Không phải là giả, ánh mắt kia cũng vậy?
Gia Luật Long Khánh ngăn tay nàng lại. " Không phải giả, là thật."
Tiểu Tiểu hồ nghi nhìn hắn. "Ngươi nói ta liền tin sao, ngươi cho rằng ta là con nít không hiểu chuyện?"
Gia Luật Long Khánh đành phải kéo bàn tay đang cầm chặt vạt áo của hắn mới có thể đứng lên " Ngươi thoạt nhìn biết ngay là tiểu nhân, sợ rằng chỉ mới hơn mười tuổi, đúng không?
Tiểu Tiểu không khỏi đưa bộ ngực đẫy đà của mình lên." Ít xem thường người khác đi, ta đã mười sáu tuổi, không còn nhỏ nữa! Hừ..."
Gia Luật Long Khánh cố nuốt nước miếng, dời cặp mắt từ bộ ngực của nàng đi nơi khác, "Ừ! Không phải nhỏ."
"Này! Nói đàng hoàng, làm sao ngươi có được đôi mắt màu lam kia vậy?"
Gia Luật Long Khánh cười cười, hai lúm đồng tiền ở hai gò má hiện lên "Ngươi nên đi hỏi mẫu thân của ta trong bụng của nàng có cơ quan gì, chính nàng tạo thành ta như vậy. "
Tiểu Tiểu không nhịn được hỏi:” Ở Liêu quốc các ngươi có rất nhiều mắt màu lam sao? "
"Có một chút. Hơn nữa phần lớn là hoàng tộc."
Tiểu Tiểu lui về phía sau mấy bước, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, khiêu lên hai chân, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vóc người cao lớn khôi ngô của Gia Luật Long Khánh. " Người Liêu quốc các ngươi vóc người tất cả đều như vậy sao...?" Nàng đo thân thể của hắn. ừ... To lớn.
Gia Luật Long Khánh cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, " Ta so với người khác cao hơn một chút". Hắn tự tay cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót ra hai ly rượu. " Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không? "
Nàng cầm lấy ly rượu đưa lên mũi ngửi, mặt mày nhăn nhó để ly rượu lại trên bàn." Ngươi không biết muốn hỏi tên người khác trước hết phải nói tên mình trước sao?"
Gia Luật Long Khánh uống một ngụm rượu, " Gọi ta Yến Ẩn! Yến trong Chim én, ẩn trong sĩ ẩn." Hắn lại châm thêm một ly rượu.
"Yến Ẩn..." Tiểu Tiểu ở trong miệng lẩm nhẩm. " Tên ngươi thật dễ nghe. Ta tên Trầm Tiểu Giáo cứ gọi ta là Tiểu Tiểu,"
“Tiểu hiệp..." Hắn nhìn kĩ trên dưới của nàng, liền gật đầu." Ừ! Tên rất hay, rất hay... "
Tiểu Tiểu mặt nhăn nhăn, lỗ mũi hếch lên. "Bớt nói nhiều, ta biết ta thấp bé, nhưng ngươi cũng đừng dùng ánh mắt như vậy vũ nhục người! "
“Tiểu Tiểu, ngươi nhìn lầm rồi," Gia Luật Long Khánh cười nói. " Ta đây là dùng ánh mắt thưởng thức ngươi thôi! "
"Coi như huề nhau! Nam nhân nói không có câu nào là thật cả." Nàng phất tay một cái." Không nói những lời nhàm chán này với ngươi nữa, ta muốn hỏi ngươi... " Nàng vừa nhìn ra cửa phòng, vừa giảm thấp thanh âm xuống. "Ngươi cũng biết ta không thể đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể hỏi ngươi. Ngươi có biết đại Tinh Tinh kia lúc nào sẽ tới không?"