Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 2-1



Mặc dù trải qua một đêm triền miên, Gia Luật Long Khánh vẫn theo thói quen dậy sớm, hắn yêu thương vuốt ve đầu nhỏ đang tựa vào vai hắn ngủ say. Vật nhỏ mỹ lệ cỡ nào, tiểu khả ái làm nhiều người thương tiếc!

Hắn không khỏi nhớ tới mình lúc ấy muốn cự tuyệt hôn sự này như thế nào, lại như thế nào oán trời trách đất, ai thán mẫu hậu kiên quyết bắt hắn cưới một nữ nhân Tống thất vừa già vừa xấu, sợ bị người khác chê cười!

"Hắc hắc, chờ Tiểu Tiểu ra mắt bọn hắn sau..." Gia Luật Long Khánh tự nhiên nghĩ tới đến lúc đó...Hắc...hắc...Sợ rằng bọn họ sẽ hối hận chết! Nói không chừng còn muốn cướp đoạt?!

Vậy cũng không được! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi tâm can bảo bối của hắn! Cánh tay tráng kiện không khỏi ôm Tiểu Tiểu thật chặt, Tiểu Tiểu " Ưm" một tiếng, mở ra đôi mắt còn mê ngủ.

Gia Luật Long Khánh vội nhẹ giọng dỗ dành. " Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi tiếp tục ngủ, tiếp tục ngủ.". 

Ánh mắt buồn ngủ nghe lời nhắm lại, nhưng không được một lúc lại đột nhiên mở ra, vừa tròn vừa to nhìn chằm chằm hắn. " Ngươi... " Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra, thoáng cái nhảy xuống giường. " Sao ngươi lại ở trong này? "

Gia Luật Long Khánh nghiêng người, một tay chống đầu, hai con mắt màu lam lóe sáng nhìn bộ ngực lộ ra của nàng vì tức giận mà dao động, " Ta ở trong này ngủ!"

Cặp mắt kia nhìn nàng giống như tên trộm vậy, cùng với cảm giác lạnh lẽo ở ngực, khiến nàng vội vàng cúi đầu xuống nhìn có gì ổn không, này vừa nhìn ——

“Tại sao có thể như vậy?" Nàng cả kinh kêu một tiếng, vội vàng kéo chăn để che lại thân thể xích lõa, mà nàng vừa kéo chăn ra khỏi giường thì nhìn thấy...làm nàng không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi. " Làm sao như vậy?" nàng ngượng ngùng vội vàng di chuyển tầm mắt khỏi thân thể lõa lồ kia.

Gia Luật Long Khánh thú vị nhìn hai gò má nàng ửng hồng "Ngươi đã quên rồi sao...Tối qua ngươi và ta đã...? "

Tiểu Tiểu nhíu đôi mày khổ tư suy nghĩ về tình hình đêm qua." Uống rượu... Sau đó là... Cây gậy?" Chỗ nào có cây gậy? Không phải là chủy thủ sao? Làm sao biến thành cây gậy? Nàng có mang gậy sao? Nghi vấn hiện lên trong mắt nàng. Tại sao thân thể nàng lại trần truồng thế này? Mà hắn cũng không mặc quần áo, này không phải là một cộng một bằng ba sao? Trong lòng nàng bực bội tránh nhìn về phía Gia Luật Long Khánh. Hai con mắt lúng liếng mở to nhìn chằm chằm Gia Luật Long Khánh. "Nói! Có phải ngươi chiếm tiện nghi của ta không?" 

Khóe miệng của hắn cao cao vung lên, không che dấu chút nào nói: " Đúng! "

“Ngươi, ngươi, ngươi... Làm sao ngươi có thể? " Tiểu Tiểu thở hổn hển kêu lên, " Cho dù ngươi không sợ ta đối phó ngươi, chẳng lẽ ngươi không lo lắng đồ bỏ Vương gia chém ngươi thành não heo sao? 

Gia Luật Long Khánh chớp mắt vài cái." Ngươi đang ở đây lo lắng cho ta sao?" 

"Lo lắng cho ngươi cái rắm á! " Cho dù là lo lắng thật, nàng có chết cũng không thể thừa nhận!

Gia Luật Long Khánh bày ra khuôn mặt suy sụp khoa trương nói." Vậy hãy để cho ta bị hắn chém chết đi! "

“Làm sao ngươi có thể nói như vậy?" Tiểu Tiểu thất thanh nói: " Mạng của ngươi không đáng giá sao?" 

Gia Luật Long Khánh làm ra bộ mặt đầy mong đợi hỏi: " Ngươi lo lắng cho ta sao? "

“Ta..." Tiểu Tiểu khó xử muốn nói lại thôi, rốt cục trong lòng nàng hạ quyết tâm nói. " Tốt, tốt, ta là vì ngươi... "

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói cắt đứt tiếng nói của Tiểu Tiểu. " Vương gia, theo hành trình dự định hôm nay lên đường sao?”.

Gia Luật Long Khánh chậm chạp ngồi dậy, ảo não hướng về vẻ mặt đang kinh ngạc của Tiểu Tiểu bày ra nụ cười cầu xin tha thứ, sau đó hướng phía cửa ra lệnh cho người ở bên ngoài. "Cứ theo hành trình đã dự định, các ngươi đi chuẩn bị trước, chuẩn bị xong đến cho ta biết." 

“Dạ, Vương gia. "

Lúc đang nói chuyện, hai mắt Gia Luật Long Khánh trước sau vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tiểu Tiểu.

“Ngươi... Yến Ẩn... Không phải là... "

"Ta tên Gia Luật Long Khánh, nhưng cũng có tên là Yến Ẩn, chẳng lẽ các ngươi không điều tra cặn kẽ tư liệu của ta sao!"

Tiểu Tiểu há miệng, tay trắng mịn chỉ thẳng vào mặt của hắn. " Ngươi... "

Gia Luật Long Khánh sờ sờ cằm của mình. " Xem ra sau này ta không thể để râu nữa, nếu không ngươi lại muốn coi ta thành đại Tinh Tinh! 

Tiểu Tiểu yên lặng thật lâu, Gia Luật Long Khánh mang theo nụ cười xin lỗi dừng ở khóe miệng. "Dám đùa ta? Xem ta thế nào đánh chết ngươi, " Tiểu Tiểu không để ý đến thân thể không mảnh vải của mình, hai cái tay chợt hướng cổ của hắn mà đánh tới. 

Bên trong phòng bắt đầu truyền ra tiếng đánh nhau kịch liệt, cận vệ Hằng Vương là Tịch Cát cùng Di Lý Cát chờ đợi ở ngoài cửa lập tức bước lên phía trước hỏi thăm:” Vương gia, Vương gia, đã xảy ra chuyện gì?" 

“Không có chuyện gì, tất cả các ngươi không được phép vào! "

Người nhà của Tiểu Tiểu cả đêm khổ não chờ nghe tin tức, nghe tiếng vội vàng tới đây tra hỏi, lại bị Tịch Cát cùng Di Lý Cát nói ba xạo đuổi đi, nhưng trong lòng bọn hắn đều đã biết là kế hoạch —— thất bại!

E sợ cho thiên hạ bất loạn, Gia Luật Long Hữu cũng tới đây tham gia náo nhiệt. " Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi hai đại hộ vệ đang đứng đợi ở cửa.

“Bẩm Tề Vương gia, thuộc hạ không biết, bất quá Vương gia đã phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đi vào." Di Lý Cát khom người đáp.

“Phải không?” Gia Luật Long Hữu càng hiếu kỳ, hắn đưa lỗ tai ghé vào cạnh cửa lắng nghe. Có âm thanh đánh nhau, nhưng là... 

Nhị ca đang cùng ai đánh? Hắn không nhịn được cao giọng hỏi: " Nhị ca, ngày thứ hai tân hôn, mới sáng sớm sao lại có bực này hăng hái cùng người đánh võ? 

“Lão Tam, ít nói nhảm! Tốt nhất ngươi cút xa ra cho ta, đừng đến bên này gây sóng gió!" Thanh âm Gia Luật Long Khánh trả lời không nhanh - cũng không thở gấp, có thể thấy được hắn đánh vừa dễ dàng vừa thích ý.

Ngoài cửa người vây xem càng ngày càng nhiều.

“Ngươi làm sao có thể đổ oan cho ta như vậy? Nhị ca, làm đệ đệ đương nhiên phải giúp đỡ cho ca ca! Hay là ta đi vào giúp ngươi... "

Nhưng chỉ nghe thấy một hét điên cuồng truyền đến." Không được phép vào! "

Gia Luật Long Hữu cau mày, chuyện gì xảy ra? Đang muốn hỏi nữa, lại nghe đến bên trong truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ, hắn phải liên tục không ngừng vận công để nghe cho rõ." Tiểu Tiểu, bây giờ là tháng giêng, khí trời rất lạnh, ngươi như vậy sẽ bị bệnh, ta sẽ rất đau lòng, ngươi đem y phục mặc vào trước, hai ta lại tiếp tục đánh có được hay không?" Đánh nhau mà không mặc quần áo? 

Gia Luật Long Hữu kinh ngạc cằm thiếu chút nữa rớt ra.

“Tiểu Tiểu, ta đã nói xin lỗi rồi, đừng nóng giận nữa có được không? Nếu bọn họ thật sự xông vào nhìn thấy bộ dáng của hai ta như thế này, chúng ta sau này còn có thể gặp người sao?" Gia Luật Long Hữu ngoài cửa không nghe thấy tiếng đáp lại, đối phương dường như không nghe thấy Nhị ca nói vẫn yên lặng ra sức đánh.

“Tiểu Tiểu, đừng như vậy, một mình ngươi cũng biết không thắng được ta, tội gì phải làm khổ mình?" 

"Binh... Binh...Xoảng...Rầm" Tiếng đánh nhau không chút nào gián đoạn.

Chỉ nghe thấy Gia Luật Long Khánh một tiếng thở dài. " Ài... Bảo bối, ngươi cũng đừng trách ta khi dễ ngươi." Sau chừng ba chung trà, một tiếng gầm lên thay cho tiếng bàn ghế đổ vỡ cùng với tiếng đánh nhau.

“Đại Tinh Tinh.....Ngươi.... Buông ra!" 

“Tiểu Tiểu, thả ngươi cũng được, trừ phi ngươi đáp ứng ta không động thủ lần nữa." 

“Thả ta ra.... Ngươi.... Mẹ kiếp....Cái rắm thối! Đại Tinh Tinh khốn kiếp, hôm nay ta không làm thịt ngươi ta không phải Trầm Tiểu Giáo! 

Gia Luật Long Hữu âm thầm cười nói." Nhị ca.... Đại Tinh Tinh?.... Ừ! Hình dung này thật là chuẩn xác!" Một đám người không nghe thấy thì vừa sợ hãi vừa lo lắng." Nữ nhân Tống thất này quả thật to gan lớn mật, dám bất kính với Vương gia?" Mà Vương gia luôn luôn nghiêm nghị uy vũ như thế nào dễ dàng tha thứ cho nàng?

Đang kinh ngạc, chợt nghe được trong phòng truyền ra thanh âm của Gia Luật Long Khánh.

“Di Lý Cát, đi lấy bạch hạc Cừu ra cho ta, ngay cả Chồn bạc đại huy cũng mang tới." Di Lý Cát nghe lệnh rời đi

“Tịch Cát, xe ngựa chuẩn bị tốt chưa?" 

“Tốt lắm, Vương gia, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Vương gia ra lệnh một tiếng là có thể lên đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.