Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 22: Chap 22: Nỗi đau mang tên hạnh phúc




Chap 22: Nỗi đau mang tên Hạnh phúc
Phòng ăn…
Di Ngân uể oải ngồi xuống ghế, cô nhấm nháp ly sữa nóng trên bàn, mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của người thứ ba có mặt trong phòng nhưng chẳng có ai ngoài cô ta và Hạ Minh.
Minh ngồi xuống ngay ghế bên cạnh Ngân, anh vớ lấy ổ bánh mì rồi cắn một cách mệt mỏi.
- Anh thấy có gì lạ không!? – Ngân lên tiếng hỏi
- Lạ gì?
- Từ ngày vào đây em đã không thấy Evil và tên cận vệ ra khỏi phòng.
Minh thái miếng thịt bò hầm thành mấy lát nhỏ rồi đổ nước sốt lên, anh vẫn nghe Ngân nói nhưng không đáp lại. Minh không quan tâm đến mấy người đó, người mà anh muốn đặt trong tầm ngắm là Nhược Phong, anh sẽ vui lắm nếu như cả đêm hôm qua nó phải nằm ở cái xó nào đó và phải chịu cái lạnh thấu xương.
Nga vào phòng, con nhỏ cúi chào Minh và Ngân rồi ngồi xuống dùng bữa. Di Ngân ngó quanh phòng, không có bóng dáng của người thứ tư, cô mới lên tiếng
- Chút nữa lên phòng tôi.
- Vâng, nhưng cô có gì dặn bảo không?
- Không có thì tôi gọi cô làm gì?
Ngân đang định lên tiêng cáu gắt với Nga thì phía cửa vọng lại tiếng “Xột xoạt”. Ngân thấy bóng dáng của anh trai và con ranh kia…mà chuyện gì đang xảy ra với họ vậy? Họ đi cùng nhau sao? Có khi nào con ranh đó ve vãn anh trai mình không?
Ngân như muốn sôi máu lên khi nghĩ đến điều đó. Cô bé vừa nảy ra một ý định để xả cơn tức giận vừa rồi, tuy không hoàn hảo nhưng ít nhất cũng đủ để thỏa mãn tâm trạng không mấy vui vẻ lúc này.
Phong Hàn bước vào phòng ăn theo sau là Phong, Ngân nhìn Nhược Phong bằng ánh mắt đầy sự kì quái. Cô bé buông vài câu thở dài khó chịu, cúi xuống ăn tiếp, không quên hất hất chân Hạ Minh.
Anh nhìn Ngân thắc mắc, sau rồi nhìn theo ánh mắt cô bé về phía cửa. Anh không nói lời nào mà tiếp tục bữa sáng
- Ăn đi, nhanh lên, chúng ta còn phải đi vài chỗ nữa. –Minh vừa ăn vừa dặn dò Di Ngân
- Lão quản lí bảo ở đây chờ lão giao nhiệm vụ mà. -Ngân thắc mác hỏi lại Minh
- Không thấy thông báo ngoài cửa à? Lão ta nói hôm nay lão sẽ không đến, có gì thay đổi lão sẽ thông báo sau.
Nhược Phong quen tay đút túi quần nhưng nó chợt nhớ ra hôm nay nó không mặc trang phục như thường ngày, điều này làm nó cảm thấy mất tự nhiên.
Hàn kéo ghế cho nó, hắn ấn nó ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi han:
- Mặt nhợt nhạt quá.-Hàn đưa mắt nhìn nó nói. – Không sao đấy chứ!?
- Không. Phong nhìn hắn trả lời
Nó biết là Hàn cũng chỉ đang giả bộ quan tâm nó trước mặt Di Ngân để cô ta tức phát điên lên thôi, nhưng theo hợp đồng thì nó vẫn phải trả lời lấy lệ để họ thấy nghi ngờ và tò mò về mối quan hệ này. Mà thực chất bên trong thì tụi nó chẳng có chút dính dáng gì tới nhau hết.
- Anh Hàn! Ngân tròn mắt ngạc nhiên nhìn Hàn gọi. –Ra đây với em một chút!

Hắn nhâm nhi chút nước ấm trong ly. Đưa mắt nhìn cô em gai, sắc mặt vẫn không đổi
- Nói đi. -Hàn quay lại với dĩa thức ăn của mình, không hề chú tâm đến câu chuyện mà Ngân sắp nói
Cô bé hai tay chống bàn đứng dậy đi về phía đối diện, chính xác là đi về phía Hàn đang ngồi, kéo tay hắn ra khỏi phòng ăn.
Ra tới sảnh, Hàn bực bội đứng hẳn lại, hất bỏ tay Di Ngân, biểu hiện thật lạnh lùng và chẳng hề quan tâm thái độ và sắc mặt của Ngân.
- Anh và con đó là quan hệ gì vậy?- Câu hỏi mang âm hưởng của sự tức giận
- Bạn. -Hàn không chần chừ giây nào hết trả lời tiếp. – Có thể là hơn cả bạn.
- Từ bao giờ vậy!? Anh tức giận việc em không phải em gái của anh đúng không?
Ngân hiển nhiên vô cùng tức giận trước câu trả lời của anh trai. Cô thở dài một tiếng, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
– Sao anh lại có thể tin vào những câu nói không có căn cứ của con đó rồi lại quay sang tức giận với em. Anh không thấy là vô lí sao? –Ngân dừng lại, cau mày lẩm bẩm. – Làm sao mà cô ta biết được chuyện gia đình chúng ta, đúng không? –Cô bé nhẹ nhàng khẳng định: - Chắc chắn rằng nó đang muốn chia rẽ anh em mình!
– Nói xong chưa?- Hàn tỏ thái độ không có hứng thú: - Xong rồi thì vào nhà.
Ngân ngơ ngác nhìn Hàn đi vào trong mà không biết phải làm thể nào để Hàn có thể tin mình và tiếp tục đứng về phía cô như ngày trước. Lí do gì để Hàn tin Nhược Phong đến như vậy trong khi lời nói của nó đối với hắn lúc đó quả là chẳng có chút căn cứ nào…
Phong Hàn ngồi xuống bàn ăn, hắn không có dự định ăn gì nhưng vẫn ngồi xuống chờ nó dùng bữa.
Nhược Phong thì vẫn thản nhiên ăn ngon lành trong khi Hoàng Minh và Nga đã đứng dậy và ra khỏi phòng, Di ngân cũng không trở lại phòng cùng với Hàn.
Căn phòng trở nên im lặng, không có bất cứ âm thanh nào phát ra ngoại trừ tiếng dao dĩa va vào nhau. Nhược Phong thả chiếc thìa xuống đĩa, lâu lắm rồi nó mới được ngồi ăn một cách bình thản như thế này. Mặc dù nó ăn chẳng được mấy, người như tăng nhiệt độ sau khi tắm nhưng nó không nói với Hàn, bởi mối quan hệ của nó và hắn thì không nhất thiết phải khai báo mọi thứ với anh ta.
Phong ẩn ghế đứng dậy, chắc bởi thay đổi tư thế qua nhanh vả lại đầu nó đang ong ong như sắp nổ, nó loạng choạng suýt ngã. Nó nhắm nghiền mắt để lấy lại thăng bằng…
- Sao vậy!? Hàn nhướn mày nhìn nó thắc mắc
Nhược Phong lắc đầu, Di Ngân đã đi vậy nên chẳng còn lí do gì níu kéo nó và Hàn phải đi cùng nhau cả. Nó nghĩ vậy và quyết định ra ngoài. Nhưng mới chỉ ra tới cửa thì đầu óc đã chao đảo, tê rân rân.
Phòng Hàn ngồi xuống ghế, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi điều gì đó…
“Rầm”
Âm thanh ấy bất ngờ vang lên khiến Phong Hàn giật mình quay người lại…, hắn tái mặt nhìn Phong đăm đăm…cho đến giờ phút này hắn cũng không thể hiểu được con người của nó…
***
Đã là 11 giờ trưa…
Nó đã nằm đó được 2 tiếng đồng hồ và vẫn chưa có dấu hiệu của việc tỉnh lại, Phong Hàn áp lòng bàn tay lên trán Nhược Phong. Nhiệt độ nhanh chóng truyền qua tay hắn, cảm giác nóng bỏng. Hàn bực bội chườm lại cái khăn lên trán nó. Hắn không mang theo dụng cụ ý tế, ngoài mấy gói bông băng và cồn rửa ra thì xưa nay hắn cũng chẳng mấy khi cần dùng đến thuốc hạ sốt hay thuốc cảm… Mà có vẻ nó lại sốt quá cao, nhưng tại sao lại không nói với hắn chứ?
Hàn bực mình rời khỏi phòng, trước khi đi hắn khép cửa lại một cách thật nhẹ nhàng…
Phong Hàn đi sang khu B, cố gắng tìm mụ quản gia nhưng chờ mãi trong phòng của mụ mà vẫn không thấy bóng dáng mụ đâu. Hàn ngồi mãi một chỗ cũng thấy không yên, ra khỏi phòng của mụ quản gia, mở cửa định trở về khu nhà chính. Trong lúc đang không để ý phía sau cánh cửa gỗ có ai, hắn ẩn cửa thật mạnh… vậy là âm thanh vang lên ngay sau đó nghe thật hỗn độn…

Cánh cửa va phải ai đó, khiến ấy sấp tài liệu bay vung lên tung tóe, dĩ nhiên là cả ai đó cũng ngã ngay ra đất.
Hàn chẹp môi, những lúc vội vàng hắn thường bất cẩn như vậy. Hắn đỡ đứa con gái đứng dậy
- Có sao không!? – Hàn vừa nói vừa đỡ ả con gái dậy
Ả ta lẽ ra đã phải nổi cơn lôi đình….nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt. Ánh mắt Hell nhìn Phong Hàn chằm chằm, vẻ mặt mơ màng như đang mở…anh ta đẹp đến chết đi được….!!!!
Hàn nhặt mấy sấp tài liệu dưới đất lên đặt vào tay Hell, ả vẫn án binh bất động, mọi cơ quan trên cơ thể vẫn chưa thể trở lại bình thường. Ả không thể nổi cáu trước một người như anh…có vô vàn lí do để thanh minh cho việc đó nhưng đặc biệt, Hàn là người đầu tiên -từ khi ả mang ình cái nhan sắc dị nhân này-không phát khiếp khi nhìn thấy mặt ả!
Hắn quơ quơ tay trước mặt Hell, cô ta đang đứng như một pho tượng trước mặt hắn.
- Này! Hàn cau mày thắc mắc
Hell như bừng tỉnh, ả bối rối, tay chân như loạn lên ôm lấy chồng tài liệu từ tay Hàn, cúi mặt nhìn xuống để không ai nhìn thấy vẻ ngại ngùng đang hiện rõ mồn một trên gương mặt.
Phong Hàn nghiêng đầu nhìn đứa con gái đứng trước mình rồi tự hỏi…”Cô ta bị làm sao vậy?Không lẽ va chạm mạnh quá nên chấn thương ở đâu?”.
Hắn sải bước đi về phía nhà chính, không thấy bà quản lí thì hắn lấy đau ra thuốc để con nhỏ kia uống…cô ta sốt cao vậy thì phải làm sao?
Hell đứng chết lặng, ả quay lưng lại nhìn cái bóng đang khuất dần của Phong Hàn. Có tiếng “Thình thịch” rộ lên trong tiềm thức của ả…
Hell bước vào phòng, hôm nay phải đưa cho quản gia xem hết tập tài liệu. Ngó nhìn quanh phòng, chẳng thấy bóng dáng của bà ta đâu…”Mà anh ta mới đi từ phòng này ra, anh ta định tìm ai ở bên này?” Hell đang chú tâm suy nghĩ xem mục đích của tên “đẹp trai chết đi được” sang khu B để làm gì thì…cánh tay của ai đó vỗ nhẹ lên vai ả…Ả giật thót mình quay lại…
- Có thuốc cảm cúm không!? Phong Hàn chậm rãi nói, nhìn Hell ánh mắt chờ đợi…
***
7 giờ tối:
Nhược Phong nặng nề nhâng đầu dậy, nó phát hiện ra hình như mình đã ngủ quá lâu. Sau khung cửa kính, bầu trời đã đen sẫm lại rồi.
Hướng ánh mất về phía bàn ngay gần giường, nó thấy một vỉ thuốc cùng với một tờ giấy…
“ Uống 1 viên, ở yên trong phòng, đừng đi đâu lung tung”
Phong chăm chú nhìn vào vỉ thuốc trên bàn, bẻ một viên rồi cố gắng chèn nó xuống cổ họng…
Đã quá 9 giờ tối, Phong Hàn vẫn chưa về phòng.
Lúc này bóng tối đã bao chùm lên toàn bộ cả khu nhà.
Trong phòng vẫn im lặng không một tiếng động.
Nhược Phong ôm gối xem tivi, xưa nay chưa lúc nào nó thấy hứng thú với mấy chương trình này. Vậy là nó tắt bỏ tivi và thả cái điều khiển xuống bàn…

“Cạch”
Bộ điều khiển trò chơi vô tình rơi xuống đất, cúi người nhìn xuống, nó nhặt chúng lên…khẽ cười…
***
Di Ngân trở về phòng của mình, cô đã đi tìm Hàn ở khắp khu chính để thuyết phục hắn về phe mình nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Trong lúc đi ngang qua phòng Hàn, Ngân dừng lại, phòng anh sáng rực đèn, cô nghĩ rằng anh trai đang ở trong đó. Cô bé tiến lại gần và nhấn chuông…nhưng rồi…có cơn gió lạ vội lướt qua…cánh cửa đung đưa nhẹ nhẹ. Cửa không khóa sao!?
Ngân khẽ ẩn cửa bước vào, đôi mắt ngơ ngác ngó quanh. Dừng lại. Nét mặt đầy kinh ngạc nhìn Nhược Phong. Ánh mắt lóe lên trong bóng tối những tia dài tàn khốc. Ngân bước vào hẳn bên trong phòng, tiện tay chốt cửa lại…
Nhược Phong nghe tiếng “cạch” vọng lại, nó thôi không nghiêng người cùng chiếc xe đua. Chắc Phong Hàn về...
Nó lặng im nhìn Di Ngân. Giây lát sau lại quay trở lại với chiếc điều khiển chơi game và tiếp tục cuộc đua.
Ngân tiến về phía ghế sofa, cố gắng gằn giọng xuống tông bình thường
- Ai ày vào đây!? Cô gầm gừ nói
- Phong Hàn. -Nhược Phong vẫn giữ thái độ bình thản đáp lại
- Mày ve vãn anh trai tao đúng không? -Ngân tiến lên một bước, hai tay dần xiết chặt lại, bờ môi run run hếch lên: - Muốn lợi dụng anh ấy để bảo vệ mày hả?
Nó không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, có vẻ như đã lâu rồi mới được chơi lại trò này nên trình độ giảm sút đi hẳn.
Di Ngân nghiến răng, quai hàm bạnh ra, mắt trợn tròn cứng lại lộ ra những đường gân đỏ li ti chạy dọc con ngươi. Cô không kiểm soát được cảm xúc, hùng hổ lao lại chỗ Nhược Phong. Giằng lấy chiếc điều khiển trên tay nó, quật mạnh xuống sàn. Vỡ vụn, tan tành. Chiếc xe đua phóng loạn lên, cho tới khi điều khiển xe vỡ thì cũng là lúc nó lao xuống vực, màn hình đen thui lại chỉ còn vẻn vẹn 2 dòng chữ trắng to đùng: Game Over.
Nhược Phong ngước nhìn Ngân, giọng nói không chút sợ hãi.
- Cô muốn gì?
Ngân không chần chừ lao lại chỗ nó, hất mặt vênh váo:
- Mày sẽ biết tao muốn gì ngay thôi!
Nhược Phong lùi lại phía sau để giữ khoảng cách an toàn với Ngân nhưng không kịp. Cô bé túm lấy tóc nó giật về phía sau. Tay còn lại đưa lên gằn mặt nó, móng tay sắc nhọn bóp chặt lấy hay bên má khiến khuôn mặt như biến dạng. Nhược Phong cố gắng vùng ra nhưng tất cả chỉ là vô ích, cơn sốt đã bòn rút đi một phần nào đó sức lực của nó, bàn tay vô dụng này lại càng không chịu nghe lời…Nó phải làm sao để thoát ra khỏi cơn phẫn nộ này đây…!?
Ngân giả giọng lo lắng gấp rút hỏi:
- Mày ốm à? Người nóng quá này!
- Mày biết là tao không ưu gì mày rồi đúng không? Đừng nghĩ là bám được vào anh tao là tao không dám làm gì mày.
Nó bất lực không thể thoát ra khỏi vòng tay của Di Ngân, người nó run lên, sắc mặt nhợt nhạt hơn bao giờ hết
- Bỏ tay ra…
- Yên tâm, kể cả bỏ tay ra thì mày cũng không thể nào thoát khỏi tao đâu. –Ngân quật mạnh người nó xuống sàn, giọng gào lên chanh chua: - Mày là một con động vật chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Hạ Minh cũng vì mày mà mất cha mẹ…Thằng cận vệ đắc lực nhất cũng vì mày mà chết chẳng nguyên vẹn. Và giờ mày muốn chia rẽ anh em chúng tao à?! Giỏi lắm. Tao quá hiền lành với mày nên mày lấn mặt đúng không!?
Nhân lúc nó đang cố vực đứng dậy thì Ngân lao xuống đè lên người nó. Bàn tay sắc móng cào những vệt thật là dài trên gương mặt nhợt nhạt. Phong thấy đau đến quặn người. Nó vùng người dậy ẩn Di Ngân ra, mắt nó đỏ rừng rực, có thứ nước như trực trào trên mi. Nó không chua xót vì đau mà vì những gì mà Ngân vừa nói. Quả là nó không phải người, tất cả mọi người xung quanh đều vì nó mà sống phải thù hận, chết không được chôn…
Nhược Phong chạy ra phía cửa, Di ngân lao theo nó, kéo tóc từ phía sau giật nó ngã nhào xuống đất.
- Tao đã nói là không chạy được đâu! -Ngân hếch môi đểu cáng: -Hôm nay sẽ là ngày mày phải nhớ cả đời.
Đôi giày cao gót dưới chân Ngân tiến lại gần Nhược Phong, đế guốc nhọn hoắt nhấc lên cách mặt đất một khoảng chừng nửa mét. Cô ta giẫm, đạp, đá liên tục lên người nó. Da thịt trong chốc lát bầm tím khắp người. Nhược Phong không thể nào chống cự lại được. Nó chỉ có thể co người đầy đau đớn trước con quái thú kia…

Ngân trong lúc không kiểm soát được đã làm chiếc guốc của mình đập vào trán Nhược Phong, cái đế nhọn hoắt khiến nươc da yếu ớt bung toạc, máu tuân ra ồ ạt chảy dài xuống mặt, lăn qua mắt, hòa vào cùng thứ chất lỏng trắng trong đang có gắng không trào ra ngoài…
Ngân nhìn thấy máu từ trán nó chảy xuống sàn, nhiều nhiều, cứ lênh láng thành một vũng. Cô dùng lại, thở dốc, đâu đó trong con mắt trắng trợn kia người ta thấy sự hốt hoảng, lỡ nó chết thì….lão quản lí sẽ không tha cho cô.
“Cạch”
Cửa mở, Hàn bước vào, hắn mệt mỏi vươn vai một cái thật dài, lâu lắm rồi hắn mới phải ngồi tính toán nhiều đến thế…Phong Hàn đứng sững lại khi thấy bóng dáng Di Ngân trong phòng, tròn mắt nhìn Ngân rồi nhìn Nhược Phong đang nàm dưới sàn.
Nhược Phong cố gượng người đứng dậy, nó thấy có thứ gì đó sền sệt đang chảy dài trên mặt. Người nó chao đảo đứng dậy, hơi thở càng lúc càng nóng rực.
Ngân hơi hoảng khi thấy Hàn, cô ta vẫn giữ bộ mặt hống hách đi ra khỏi phòng, đến cửa thì Hàn giữ khủy tay giữ cô ở lại.
- Mày vừa làm gì vậy?- Hắn nói, vẻ mặt đằng đàng sát khí
- Đó là cái giá phải trả cho việc nó dám ve vãn anh trai của em!- Ngân nói, giọng có chút run sợ trước thái độ của Hàn
- Chưa bao giờ tao và mày là anh em! Hàn thầm nói vào tai Ngân, giọng nói đầy khinh mạc
Ngân mấy máy môi không nói được điều gì, cô ta nhăn mày lo lắng nhìn Hàn, thấy được bộ mặt khinh bỉ của hắn đang dõi vào mình, Ngân bật khóc lao ra khỏi phòng…
Nhược Phong nhẹ quệt quệt máu trên trán, nhưng càng làm thế thì máu càng nhiều. Nó nhìn cánh tay dấp dính máu tươi cười khổ “ Tiếc quá”. Nó cố gắng không để thứ gì đó chảy dài ra má lúc này, vết thương cũ chưa lành giờ lại thêm cả vết thương mới. Nó cố nhấc bước đi vào phòng tắm, ngoảng đi, cố gắng không nhìn vào những vết thương hình thành lúc Ngân giẫm đạp lên người mình.
Hàn sững sờ nhìn vết rách trên trán và cả những nhát rách hình móng tay trên má chồng chéo đáng sợ, những vết tụ máu tím bầm chưa tan nằm rải rác trên cánh tay…
Hắn hiểu được phần nào lí do Ngân làm vậy với Nhược Phong, hắn từng nghĩ phi vụ này lợi cho cả hắn và Nhược Phong nhưng rốt cục thì nó vẫn phải chịu cơn phẫn nộ của Di Ngân.
Phong Hàn cất tiếng sau một hồi im lặng
- Xin lỗi…Nếu tôi về sớm thì chuyện này đã không xảy ra…
- Tôi không sao…
Hàn thẫn thờ nhìn nó, hắn thực không biết phải nói gì, nó thật biết cách che giấu cảm xúc và kìm nén tất cả nỗi đau cả về thể xã và tinh thần…càng như vậy, càng im lặng hắn lại càng thấy mình ăn hại và vô dụng… Cõ lẽ Hàn đang tự trách mình nhiều hơn là trách Di Ngân…
Phong Hàn nắm khủy tay nó, nó giật mình đứng sững lại… Hắn bước đến trước mặt Phong…điều gì đó đã chặn họng hắn lại khiến miệng không thể thốt lên lời nào. Hàn thở hắt ra một tiếng, kéo nó lại gần phía mình,vòng tay ôm lấy nó…
Nhược Phong không kịp phản kháng gì, người nó cứng đờ…
- Xin lỗi. Hàn thì thào khẽ nói
Gió vẫn cứ dít thảm khốc bên ngoài cửa sổ,
Tận sau trong ngóc ngách nào đó, có người đang phải chịu nỗi đau về thể xác và chẳng có ai thèm quan tâm đến điều ấy…
Có người đang bỏ qua mối thù hận trước kia thay vào đó trù tính những âm mưu khác lớn hơn, tàn nhẫn hơn…
Đâu đó có những giọt nước mắt của sự tức giận bởi người anh trai…
Đâu đó có gương mặt dị dạng vẫn thẫn thờ vì anh chàng đẹp trai không thể nào chịu được…
Đâu đó có tâm hồn cảm thấy hối lỗi vì mình đã gián tiếp làm ai đó bị thương
Và có người biết rằng mình không bị bỏ rơi và chịu đựng 1 mình…
Họ ở đó, chung một căn nhà, tìm kiến chung 1 cái đích nhưng không đi chung một kế hoạch…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.