Đu CP Đến Hồ Đồ, Cậu Tin Không?

Chương 7



Mộ Thanh buồn cười nhìn Lộ Bắc Nhiên vẫn luôn kéo cổ áo lên, "Nhiên Nhiên, sao cậu lại bảo thủ quá vậy? Bọn mình là con trai mà, sợ gì chứ?"


Lộ Bắc Nhiên: Biết mình là con trai rồi, nhưng sao con trai lại phải ăn mặc hở hang thế cơ?


Nhiếp ảnh gia cũng cười: "Da dẻ trắng như vậy, phải lộ ra cho mọi người xem chứ."


Lộ Bắc Nhiên: "... Điều hòa mở thấp quá, tôi thấy hơi lạnh thôi."


Nhiếp ảnh gia: "Oa, cậu đỏ mặt kìa, trạng thái này rất tốt, rất quyến rũ, tiếp tục phát huy."


Lộ Bắc Nhiên: "..." Có cần phá đám vậy không?


Cũng may chẳng mấy chốc đã chụp xong bìa, khi chụp nội trang cậu thay một bộ đồ khác, lúc này Lộ Bắc Nhiên mới thấy tự nhiên hơn nhiều.


Mộ Thanh còn có công việc khác, sau khi chụp xong liền bị quản lý tóm đi. Nhân viên công tác đưa Lộ Bắc Nhiên và chị Vương đến nhà ăn của nhân viên "Zero" ăn trưa, nhà ăn ở đây là hình thức tự phục vụ, Lộ Bắc Nhiên đang chuyên tâm chờ đầu bếp nấu một bát mì.


"Một phần mì gạo." Một giọng nói vang lên.


Lộ Bắc Nhiên nhìn sang bên phải, chủ nhân của giọng nói này là một người đàn ông cao gầy, góc nghiêng của người đàn ông đó xuất hiện trước mắt cậu, phía sau mắt kính gọng vàng là cặp mắt hoa đào hơi xếch.


Dung mạo của người này rất ưa nhìn, nhưng lại có chút... yêu nghiệt. Lộ Bắc Nhiên không hiểu sao lại bị hấp dẫn, muốn nhìn thêm vài lần nữa, nhưng lại cảm thấy cứ nhìn chằm chằm người ta thì không lễ phép, bèn nhanh chóng thu ánh mắt lại, tiếp tục chú ý đến nước dùng sôi sùng sục trong nồi.


Người đàn ông lại mở miệng, giọng nói ngậm chút ý cười: "Cậu là nhân viên của Zero à, sao tôi chưa từng thấy cậu?"


Đang nói chuyện với cậu à? Lộ Bắc Nhiên kinh ngạc quay đầu, "Không phải, tôi là diễn viên, đến đây chụp ảnh."


Người đàn ông nói: "Bảo sao, nếu trong công ty có nhân viên đáng yêu thế này, không lý nào tôi lại không có ấn tượng."


Lộ Bắc Nhiên nhắm mắt nói: "Cảm ơn". Được một người đàn ông khen đáng yêu, tay cậu đã nổi hết da gà da vịt rồi.


Người đàn ông lấy điện thoại ra hí hoáy trên tay, "Tôi là Kỷ Hoài Sâm, tổng giám của Zero. Cậu thì sao?"


Hóa ra là ông chủ của tạp chí này... "Tôi là Lộ Bắc Nhiên, nghệ sĩ của Hoan Dược."


"Lộ Bắc Nhiên, nghe quen quá. À, tôi nhớ rồi, tôi từng thấy cậu trên hot search, ngoài đời cậu còn đẹp hơn trong ảnh nữa." Kỷ Hoài Sâm chân thành nói: "Buổi chụp hôm nay có thuận lợi không? Cảm thấy thế nào?"


"Rất thuận lợi, nhiếp ảnh gia rất tốt bụng." Lời khen của Kỷ Hoài Sâm cứ như không cần tiền vậy, Lộ Bắc Nhiên không giỏi giao tiếp, chỉ mong mỳ có thể mau mau nấu xong.


Ý cười của Kỷ Hoài Sâm càng rõ hơn, "Bắc Nhiên vừa ý là được rồi, sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn."


Lộ Bắc Nhiên: "Được."


Cuối cùng mỳ cũng xong rồi! Lộ Bắc Nhiên bưng khay lên, "Giám đốc Kỷ, trợ lý của tôi vẫn đang chờ, tôi đi trước, tạm biệt."


Kỷ Hoài Sâm liếc xéo đầu bếp nấu mỳ, nấu thêm một lúc nữa không được sao, còn chưa xin được wechat đây.


Đầu bếp: Chàng trai nhỏ đáng yêu như vậy, không thể để cậu ấy rơi vào ma trảo của ông chủ.


-o0o-


Lộ Bắc Nhiên xong việc về đến nhà, thấy căn nhà bên cạnh có người của công ty dọn nhà đi ra đi vào. Trước đây ăn nhà đó để trống, xem ra có hàng xóm mới chuẩn bị dọn vào.


Cửa phòng bên cạnh đang mở, Lộ Bắc Nhiên nhìn thấy bên trong có một bóng dáng cao lớn, vai người kia rất rộng, cánh tay còn có những đường cơ bắp rất đẹp.


Cậu rất ngưỡng mộ thân hình thế này, dù là trước đây hay hiện tại, cậu đều cảm thấy mình quá gầy yếu.


Lộ Bắc Nhiên nghĩ rằng cậu nên làm một tấm thẻ tập gym, rèn chút cơ bắp. Mộ Thanh ở rất gần cậu, không bằng hẹn cậu ta đi cùng, sau khi vào nhà, cậu lập tức gửi tin nhắn cho Mộ Thanh.


Mộ Thanh phản đối kịch liệt: [Chạy bộ thì được, nhưng tuyệt đối đừng nâng tạ! Cậu sẽ đánh mất tình yêu của fans cùng các 1 đó.]


Vừa mới mở quà của Mộ Thanh, Lộ Bắc Nhiên: ...


[Cảm ơn máy wax lông của cậu nha...] Mộ Thanh thật sự là một 0 tiêu chuẩn đó, so với cậu ta thì, có phải cậu hơi "thô" quá không?


-o0o-


Hôm sau Lộ Bắc Nhiên quay một quảng cáo, rất thuận lợi, hoàn thành công việc về nhà từ sớm, hơn mười giờ tối cậu đã lên giường rồi.


Tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, dường như có ai đó đang dừng ngay trước cửa nhà cậu, bởi vì cậu nghe thấy tiếng xột xoạt.


Lộ Bắc Nhiên xuống giường, rón ra rón rén đi đến trước mắt mèo trên cửa, nhìn ra ngoài.


Diệp Lẫm?


Tại sao hắn lại ở đây?


Diệp Lẫm mặc bộ tây trang, trên ngực còn cài một đóa hoa hồng nhỏ, trông vẻ như vừa đi làm phù rể cho người khác, hắn đang cau mày lục lọi thứ gì đó trong túi.


Lộ Bắc Nhiên mở cửa, "Diệp Lẫm, sao anh lại ở đây?"


Vừa mở cửa ra, cậu đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, chắc hẳn Diệp Lẫm đã uống không ít rồi. Mà thoạt nhìn hắn vẫn chưa say, người say hẳn không có trạng thái thế này đâu, ánh mắt tỉnh táo, dáng người thẳng tắp, hoàn toàn không có dáng vẻ nghiêng ngả chệnh choạng của người say rượu.


Trông thì bình thường, nhưng những gì hắn nói lại không bình thường chút nào: "Cậu là ai?"


Lộ Bắc Nhiên không hiểu làm sao, thật thà nói: "Tôi là Lộ Bắc Nhiên."


Diệp Lẫm hừ một tiếng, "Lộ Bắc Nhiên? Tên thần kinh đó hả?"


Lộ Bắc Nhiên: "... Sao anh lại mắng tôi."


Diệp Lẫm: "Cho tôi vào."


Lúc này Lộ Bắc Nhiên mới chắc chắn rằng hắn đã say, hẳn bóng lưng cậu nhìn thấy hôm qua là của Diệp Lẫm, "Đây không phải nhà anh, nhà anh ở bên cạnh cơ."


Diệp Lẫm cau mày, nghi ngờ trả lời như một đứa trẻ: "Phải không đó?"


Lộ Bắc Nhiên cảm thấy dáng vẻ này của hắn có hơi buồn cười: "Phải mà."


Diệp Lẫm không vui: "Cậu đang cười tôi? Sao lại cười tôi?"


Bởi vì khi anh say có hơi đáng yêu đó, Lộ Bắc Nhiên chỉ dám nghĩ trong đầu, "Tôi không cười. Anh say rồi, mau về nhà đi."


Diệp Lẫm quay người đi sang phòng bên cạnh, rồi quay đầu lại nghiêm túc nhấn mạnh: "Không hề say, tửu lượng của anh Lẫm tốt cực kỳ."


Lộ Bắc Nhiên buồn cười, nói: "Ừ, anh không say."


Diệp Lẫm đi tới cửa, lục trong túi, điện thoại di động lạch cạch rơi xuống đất. Lộ Bắc Nhiên lo lắng tiến lên một bước, nhưng Diệp Lẫm đã nhanh nhẹn cúi xuống nhặt lên.


Lộ Bắc Nhiên lại lui vào trong cửa, nhìn Diệp Lẫm lại bắt đầu lục lọi. Cậu nghĩ, không phải không mang chìa khóa đó chứ... Diệp Lẫm đột nhiên quay người, bước vội về phía cậu: "Tôi không tìm thấy chìa khóa, cậu tìm giúp đi."


Lộ Bắc Nhiên: "..." Anh không tìm thấy chẳng lẽ tôi tìm thì thấy chắc.


Diệp Lẫm thấy cậu ngây ra bất động, không vui giục: "Nhanh đi."


Lộ Bắc Nhiên đành phải đút tay vào trong túi quần tây của hắn, ngón tay móc vào tận trong cùng, Diệp Lẫm bỗng nhiên "ưm" một tiếng ngắn ngủi.


Lộ Bắc Nhiên nhanh chóng rút tay ra, tại sao lại phát ra cái âm thanh gay go này vậy! Mặc dù đối phương đã say rồi, nhưng tình cảnh thế này vẫn rất lúng túng, "Không thấy chìa khóa, có thể là anh quên mang rồi."


Diệp Lẫm ngẩn ra một lúc, dường như đã chấp nhận sự thật này, "Cho tôi vào đi, tôi muốn ngủ."


Lộ Bắc Nhiên dở khóc dở cười, tầng này không chỉ có hai người họ ở, để người khác trông thấy thì không hay, cậu đành phải cho người vào.


Cậu vốn định dùng điện thoại của Diệp Lẫm gọi cho quản lý hoặc trợ lý của hắn, ai ngờ sau khi vào nhà ngồi lên ghế sa lông xong, Diệp Lẫm đã bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói: "Bà ngoại tôi mất rồi... Hu hu... Bà ơi đừng đi mà..."


Dáng vẻ này của hắn khác xa với thường ngày, khiến Lộ Bắc Nhiên luống cuống tay chân, cậu vò một chiếc khăn bằng nước ấm, định rửa mặt cho hắn. Vừa mới đi đến bên cạnh Diệp Lẫm, liền bị ôm lấy eo.


Bàn tay cầm khăn mặt của Lộ Bắc Nhiên khựng lại giữa không trung.


Diệp Lẫm dựa đầu vào hông Lộ Bắc Nhiên, cọ hết nước mắt nước mũi lên áo ngủ của đối phương, "Bà ngoại tôi mất rồi... Tôi buồn quá..."


Lộ Bắc Nhiên thấy hắn khóc, lòng cũng không dễ chịu, cậu vỗ vai Diệp Lẫm, khe khẽ dỗ dành hắn như dỗ trẻ con: "Không sao rồi, không sao rồi, đừng buồn."


Tiếng khóc của Diệp Lẫm dần nhỏ lại, từ từ buông tay ra.


Lúc này Lộ Bắc Nhiên mới thấy lúng túng: "Anh, này... Tôi gọi cho trợ lý của anh, bảo cô ấy đến đón anh nhé."


Diệp Lẫm không nói không rằng, rất phóng khoáng bắt đầu cởi quần áo.


Lộ Bắc Nhiên: "!" Chẳng lẽ uống say rồi là có thể tùy tiện giở trò lưu manh hả? "Này, anh đừng cởi quần áo chứ!"


Diệp Lẫm hùng hồn nói: "Tôi muốn đi ngủ, không cởi ra thì ngủ kiểu gì?"


... Được rồi, hóa ra hắn ngủ khỏa thân. Lộ Bắc Nhiên muốn cản cũng không được, không biết nên nhìn vào đâu, cũng may Diệp Lẫm cởi đến quần lót thì dừng lại, cực kỳ không nghĩ mình là người ngoài mà vào trong phòng ngủ chính, nhào xuống giường của Lộ Bắc Nhiên.


Lộ Bắc Nhiên cam chịu nhặt quần áo trên đất lên gấp lại, khi vào trong phòng liền phát hiện Diệp Lẫm đã ngủ rồi. Vậy nên cậu từ bỏ ý định gọi người đến đón hắn, ngược lại hai người ở sát cạnh nhau, không cần phải phiền phức như vậy.


Cậu đắp chăn tắt đèn giúp Diệp Lẫm, rồi thay một bộ đồ khác, qua phòng nhỏ cho khách ngủ.


-o0o-


Khi Diệp Lẫm tỉnh lại, hắn cảm nhận được tấm chăn đang xõa trên người mình, thoang thoảng mùi thơm ngát, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Hắn nằm trong mùi hương này suy nghĩ lại về tình hình hôm qua, ý thức được khi mình uống say mất mặt đến mức nào.


Khi uống rượu hắn có một tật xấu, vừa say là vừa khóc vừa quấy, còn không ngừng lại nổi, đến hôm sau vẫn có thể nhớ lại rõ ràng toàn bộ quá trình mình khóc lóc om sòm. Quả thật là một thói xấu khiến hắn đau khổ.


Có điều tửu lượng của hắn tốt, cũng không hay uống say, tối qua thật sự là để người khác rót quá nhiều, xong còn khoa trương xông vào trong nhà người ta, rồi còn "thả dê" ôm ấp người ta nữa.


Diệp Lẫm nhớ lại chất giọng dịu dàng dỗ dành hắn hôm qua, bất giác tai hắn như nhũn ra.


Hắn gọi Lý Quế Viên mang chìa khóa dự phòng đến cho mình, xốc chăn lên xuống giường, mặc bộ vest đã được gấp gọn gàng trên tủ đầu giường vào. Khi vào nhà vệ sinh, hắn phát hiện trên bồn rửa tay có đặt cốc giấy dùng một lần.


Trong cốc giấy còn có một chiếc bàn chải đánh răng, cùng tờ giấy ghi chú được dán trên cốc: "Bàn chải đánh răng mới đó."


Diệp Lẫm xé từ ghi chú ra nhét vào trong túi, rửa mặt xong đi ra phòng khách, không ngờ còn một tờ giấy nhớ khác chờ hắn.


Trên bàn ăn có một bộ bát đũa, tờ giấy nhớ bên cạnh viết, "Tôi tới công ty. Trong nồi có cháo, nếu anh thích có thể ăn. Lộ Bắc Nhiên."


Diệp Lẫm cũng cất tờ giấy này đi, vùi đầu ăn cháo trứng bắc thảo thịt bằm, hắn bỗng như nhớ ra gì đó, gọi điện cho Lý Quế Viên.


Trong khi chờ đợi, hắn tham quan một vòng quanh nhà Lộ Bắc Nhiên, sạch sẽ như phòng trong bản mẫu vậy, hắn nhớ lại chiếc giường chất đầy đồ đạc cùng chiếc valy lộn xộn của Lộ Bắc Nhiên hồi "Trúc Mộng Đoàn", bỗng cảm thấy vô cùng thú vị.


Lý Quế Viên đến, Diệp Lẫm vừa mở cửa ra đã nghe thấy cô phàn nàn: "Anh, anh bảo em mua hộp cơm là sao? Dưới khu này còn không có cửa hàng tiện lợi, em phải chạy mấy trăm mét."


Diệp Lẫm: "Nghị lực đâu, có mấy trăm mét cũng kể công. Đưa hộp cơm cho anh, em đứng ngoài đi, đừng vào."


Lý Quế Viên: "Em phải chạy đó! Không phải vì lo cho anh chắc! Đêm hôm ngủ ở nhà hàng xóm? Hàng xóm này có đáng tin không vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.