Trầm mặc một lát, Lôi Tử Hàm bình tĩnh trở lại:“Cậu muốn thế nào?”
Nói xong, hắn nhanh tay ấn ghi âm lại.
Lãnh Dạ ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve súng ngắm, nghiền ngẫm nhìn chăm chú vào động tác nhỏ của Lôi Tử Hàm, miễn cưỡng nói:“Không được tốt lắm, báo thù mà thôi.”
“Tôi và cậu không thù không oán.”
“Thật không?” Lãnh Dạ ngữ khí mang cười:“Cậu thuê người kia cũng không phải nói như vậy.”
“Thuê cái gì?” Lôi Tử Hàm còn mạnh miệng.
Lãnh Dạ nhắm vào điện thoại bên cạnh bình hoa, lại khấu hạ cò súng, bình hoa bị tử đạn đánh nát, mảnh nhỏ thủy tinh văng khắp nơi. Lôi Tử Hàm theo bản năng che đầu, ngồi xổm xuống, một khối mảnh nhỏ sát qua cánh tay hắn, xuất ra một miệng vết thương dài nhỏ, vừa lúc cùng miệng vết thương Lãnh Dạ có vị trí giống nhau, bất quá không có nghiêm trọng như vết thương Lãnh Dạ.
Vi lượng máu từ miệng vết thương chảy ra, Lôi Tử Hàm bởi vì chấn kinh mà sắc mặt trắng bệch, hắn đưa tay ôm tại ngực, cố gắng bình phục tim đập quá mức dồn dập:“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
Lãnh Dạ lạnh lùng nói:“Tôi không thời gian nhìn cậu diễn trò.”
Lôi Tử Hàm dùng sức cắn cắn môi dưới, thanh âm nói:“Được rồi, sự kiện kia là tôi mướn người làm, bất quá tôi chỉ muốn cho cậu có ít thương là thôi, không có ý tứ giết cậu, tôi không nghĩ tới người nọ cư nhiên cho dao hoa quả vào, tôi thề đây không phải ý của tôi, tôi chỉ là không muốn cậu tham gia buổi diễn mà thôi, xin lỗi.”
“Sự tình đã trôi qua đã lâu như vậy, cậu tưởng như thế có thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Tôi không nghĩ sẽ trốn tránh trách nhiệm.”
“Thế vừa rồi là ai nói mình vô tội vậy?” Lãnh Dạ cười lạnh.
Lôi Tử Hàm bị nói á khẩu không trả lời được.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Lôi Tử Hàm nắm chặt microphone, lực đạo lớn khiến ngón tay có điểm hơi hơi trở nên trắng:“Chẳng lẽ cậu thật sự tính toán giết tôi?”
“Chủ ý không tồi.”
“……”
Mồ hôi lạnh theo trán Lôi Tử Hàm rơi xuống, thẩm thấu đến lông mi rồi vào mắt hắn, truyền đến đau đớn khiến hắn nhắm hai mắt lại.
Lãnh Dạ lại nổ súng, mục tiêu lần này là TV.
Viên đạn xuyên qua màn hình, nguyên bản còn truyền phát tin lập tức tối đen, phát ra tiếng nổ mạnh, khói đen theo chung quanh tràn ra, hương vị có chút gay mũi.
Lôi Tử Hàm thân thể đột nhiên chấn động, sau đó trốn ra sau ngăn tủ u, phẫn nộ nhìn về phía cửa sổ:“Đây là cậu muốn làm sao, nghĩ tôi sợ?”
“Chỉ là nói cho cậu, tôi tùy thời đều có thể đưa cậu xuống địa ngục mà thôi.”
“Vậy đến đi!” Lôi Tử Hàm bị tức tới não cũng ngu luôn:“Cậu nghĩ rằng tôi sợ cậu a!”
Lãnh Dạ trào phúng nói:“Vậy cậu vì cái gì lui thành một đoàn? Tiểu khả ái?”
Lôi Tử Hàm biết Lãnh Dạ giám thị chính mình, đứng lên, hướng vị trí cửa sổ mở ra hai tay:“Khốn kiếp! Có giỏi thì nổ súng đi!”
Thật sự là thiếu kiên nhẫn……
“Như cậu mong muốn.” Lãnh Dạ câu thần, sau đó lại khấu hạ cò súng.
Viên đạn không kém mảy may vừa mới sát qua má Lôi Tử Hàm, bắn vào vách tường phía sau hắn.
Hai má truyền đến đau đớn khiến Lôi Tử Hàm kêu lên tiếng, che mặt vội vàng ngồi xuống, ống nghe ở trên, tiếng đánh nặng nền truyền đến tai Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cau mày hạ tai nghe, nhu nhu lỗ tai bị làm đau, sau đó một lần nữa đeo lên.
Lôi Tử Hàm hai má bị đau, một ít chất lỏng chảy tới trong lòng bàn tay, lúc lấy tay ra, hắn phát hiện chính mình trên tay một mảnh đỏ tươi.
Lôi Tử Hàm thật sự sợ, hắn cầm lấy microphone, bất đắc dĩ mở miệng:“Tôi đã thừa nhận là tôi làm, cũng nói xin lỗi, cậu còn muốn thế nào?” Trong giọng nói đã muốn mang theo vài phần ý tứ cầu xin ý tứ, hoàn toàn đã không còn ngữ khí cao ngạo như vừa rồi nữa.
“Chỉ là nhắc nhở cậu, cậu có thể âm thầm sử dụng thủ đoạn với tôi, tôi cũng có thể tìm cậu gây phiền toái, hơn nữa có thể cho cậu so hiện tại bi thảm hơn một trăm lần, nghe hiểu được không?”
“Hiểu được.”
“Rất tốt, đêm nay chuyện gì cũng không phát sinh qua.”
“Đã biết.”
Lãnh Dạ sau khi nói xong liền cúp điện thoại.
Lôi Tử Hàm nghe microphone không còn thanh âm, thở dài một hơi, vừa định đem ống nghe thả lại, lại là một viên đạn bay tiến vào, đem điện thoại đánh nát nhừ.
Lôi Tử Hàm còn tưởng rằng hết thảy đều bình ổn, thật vất vả bình tĩnh trở lại, lại không nghĩ rằng Lãnh Dạ lại làm như vậy, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, kêu sợ hãi đặt mông ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn hài cốt của chiếc điện thoại kia, qua một hồi lâu mới giật mình thấy đũng quần chính mình có nước……
“Đây hình phạt vì cậu ghi âm lại.” Lãnh Dạ nhẹ giọng nói, tuy rằng Lôi Tử Hàm không có khả năng nghe được.
Lãnh Dạ không có ý giết Lôi Tử Hàm, chỉ là dạy dỗ mà thôi, sự việc đêm nay đại khái sẽ làm Lôi Tử Hàm lưu lại bóng ma tâm lý, phỏng chừng kế tiếp một tuần đều sẽ ngủ không yên, tâm lý tra tấn so sinh lý còn đáng sợ hơn, Lãnh Dạ am hiểu sâu điểm này, hắn biết Lôi Tử Hàm sẽ không báo nguy, sau này cũng tuyệt đối không dám lại đến trêu chọc hắn, đây mới là mục đích của hắn.
Động tác nhanh nhẹn đem súng ngắm mở ra, thả lại vali xách tay, Lãnh Dạ đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, sau đó vô sự rời đi.
……
Lãnh Dạ về tới nhà, Viêm Phi đang ngồi ở sô pha xem TV.
“Đi nơi nào?” Viêm Phi quay đầu hỏi.
“Không đi nơi nào.” Lãnh Dạ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
Viêm Phi nhìn vali xách tay trong tay hắn liếc mắt một cái, lại nhìn biểu tình sung sướng của hắn, sáng tỏ giơ lên khóe môi.
Lãnh Dạ đưa vali thả lại phòng ngủ, sau đó trở lại phòng khách, Thân Sĩ ghé vào ban công nghỉ ngơi, Lãnh Dạ từ trong tủ lạnh xuất ra một khối thịt bò, đi đến trước mặt nó.
Thanh âm Viêm Phi từ phía sau Lãnh Dạ truyền đến:“Tôi vừa rồi đã cho ăn rồi.”
Lãnh Dạ cũng không quay đầu lại trả lời:“Vậy cho ăn lần nữa.” Ngữ khí thực thích ý.
“Tùy em.” Viêm Phi nhún vai.
Thân Sĩ ngửi thấy mùi đồ ăn liền mở mắt, Lãnh Dạ đem thịt bò phóng tới trước mặt nó, Thân Sĩ bụng phình, xem ra là ăn no rồi, nhưng nó vẫn là dùng miệng tiếp nhận khối thịt bò, đứng lên ăn.
Lãnh Dạ sờ đầu của nó, lông nhung nhung cảm giác thật sự là rất thư thái.
Thân Sĩ vẫn thực mâu thuẫn Lãnh Dạ sờ nó, nhưng gần đây kháng cự càng ngày càng không rõ ràng, lần này đơn giản nhiều ít cho hắn sờ loạn, không kiên nhẫn ngẩng đầu trừng hắn liếc mắt một cái, bất quá Lãnh Dạ xem kia chỉ là biểu hiện ngạo kiều.
“Ăn cơm chiều chưa?” Viêm Phi hỏi Lãnh Dạ.
“Chưa ăn.”
“Ra ngoài ăn nhé.”
“Được.” Lãnh Dạ cười đáp.
……
[ tiểu kịch trường ]
Thân Sĩ: Nhân loại ngu xuẩn, cư nhiên dám như vậy sờ bản thiếu lang.[ nhe răng ]