Dụ Dạ

Quyển 2 - Chương 43



Gabriel lời nói triệt để chọc giận Viêm Phi cùng Lãnh Dạ, hai người lại hướng ra phía ngoài mở súng.

Thủ hạ Gabriel vì thế mất đi hai tên.

Bất quá hắn dẫn theo rất nhiều người lại đây, nhìn ra ít nhất có mười mấy tên cho nên tổn thất vài tên hắn tựa hồ cũng không để ý, phi thường trầm mặc.

Song phương giằng co.

Người của Gabriel ném một sương khói đạn vào nhà.

Viêm Phi cùng Lãnh Dạ lập tức che miệng mũi, đồng thời nhằm phía cửa sổ bên kia, sương khói mơ hồ tầm mắt, nhưng bên ngoài người cũng đồng dạng, cho nên ngược lại cho bọn họ một cơ hội chạy trốn.

Hai người nhảy ra cửa sổ, có mấy tên giữ ở nơi đó, vừa thấy bọn họ liền lập tức mở súng bất quá hỏa lực cơ bản đều là hướng về phía Viêm Phi bên này, đại khái là Gabriel trước hạ lệnh bắt sống Lãnh Dạ.

Viêm Phi phản ứng rất nhanh, tránh được đạn, trốn sau một gốc cây đại thụ, Lãnh Dạ trốn được sau cây khác.

Hai người lập tức triển khai phản kích, rất nhanh liền xử lý mấy người kia.

Gabriel bên kia nghe được tiếng súng, phân phân hướng mặt sau phòng ở đi tới.

Nương chung quanh các loại thực vật ngăn cản địch nhân có súng lục, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ hoàn cảnh xấu càng ngày càng không rõ ràng, thậm chí còn bắt đầu chiếm thượng phong.

Thủ hạ Gabriel càng ngày càng ít.

Viêm Phi cùng Lãnh Dạ tách ra hành động, Viêm Phi tiếp tục cubgf thủ hạ Gabriel đấu, Lãnh Dạ thì lặng lẽ hướng tới Gabriel bên kia.

Lãnh Dạ rất cẩn thận, không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

Gabriel lúc này đang đứng ở cửa nhà gỗ, bên người chỉ có hai thủ hạ, Lãnh Dạ trốn ở một gốc cây lùm xùm, tìm đúng thời cơ sau đó nhắm vào đầu một tên khấu hạ cò súng trực tiếp đưa hắn lên Tây Thiên, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất thay súng lục, tiêu diệt một tên khác.

Hắn tốc độ rất nhanh, đối phương còn không có phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì cũng đã đi đời nhà ma.

Gabriel quay đầu hướng Lãnh Dạ bên kia nhìn thoáng qua, sau đó xoay người muốn chạy trốn.

Lãnh Dạ nói:“Đừng nhúc nhích, nếu anh muốn đầu nở hoa.”

Gabriel đành phải ngừng lại.

Lãnh Dạ ghìm súng đi đến trước mặt hắn:“Nắm tay giơ lên, sau đó xoay người đối với tôi”

Gabriel làm theo.

Lãnh Dạ dùng súng đứng vững ở trán hắn, Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn hắn:“Không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy đi.”

Tuy rằng rơi xuống tay Lãnh Dạ tư thái có điểm chật vật, nhưng Gabriel lại như trước tòng dung, trên mặt tươi cười cũng không có biến mất.

“Là không nghĩ tới.” Gabriel nói, sau đó cao thấp đánh giá liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, nheo lại ánh mắt:“Em thật sự là càng ngày càng khiến tôi kinh hỉ.”

Lãnh Dạ cười lạnh:“Kinh hỉ lớn nhất còn ở mặt sau.”

Gabriel cười nói:“Tôi thực chờ mong.”

Lãnh Dạ nói:“Cho thủ hạ dừng lại.”

Gabriel vì thế kêu thủ hạ trở về, những người đó vừa thấy Lãnh Dạ bắt cóc Gabriel, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Lãnh Dạ mệnh lệnh bọn họ buông súng.

Bọn họ ngay từ đầu không muốn, Lãnh Dạ trực tiếp nã một phát súng.

Viên đạn sát qua hai má Gabriel, hoa mở một đạo khẩu tử, vài giọt máu theo hai má chậm rãi chảy xuống.

Những người đó lập tức thành thật xuống, khẩn trương vứt khẩu súng.

Lãnh Dạ mệnh lệnh bọn họ thối lui đến bên kia.

Viêm Phi cũng lại đây, đi tới bên người Lãnh Dạ.

Tình huống hoàn toàn nghịch chuyển.

Lãnh Dạ nhìn đám thủ hạ Gabriel, sau đó đem lực chú ý thả lại đến Gabriel.

“Em hiện tại tính toán thế nào? Thân ái tiểu hài tử.” Gabriel cười hỏi.

“Nói cho tôi biết phi cơ trực thăng hiện tại ở nơi nào.”

Gabriel thoải mái nói:“Tại vị trí xe của em rơi.”

Lãnh Dạ vì thế trụ cổ Gabriel, sau đó dùng súng chỉ vào huyệt Thái Dương hắn, cười lạnh nói:“Nếu như vậy, vậy đi thôi.”

Gabriel nói:“Như vậy vội vã cùng với tôi bỉ dực song phi, tôi rất cảm động.”

Lãnh Dạ lười nghe hắn múa mép khua môi.

Thời tiết lúc này đột nhiên trở nên sáng sủa lên, dương quang xuyên thấu qua lá cây rơi vào trong rừng rậm, Viêm Phi lơ đãng thấy được cách đó không xa đột nhiên lóe một chút quang.

Đó là thủy tinh phản quang……

“Có tay súng bắn tỉa!” Viêm Phi sắc mặt lúc này biến đổi.

Vừa dứt lời, một viên đạn liền theo vị trí kia bắn lại đây, theo bên tai hắn sát quá.

Lãnh Dạ kéo Gabriel hướng một bên đại thụ tránh đi, nhưng vừa mới đi vài bước, một phương hướng khác cũng phóng tới một viên đạn, vừa lúc đánh trúng súng trong tay hắn.

Lãnh Dạ lúc này súng bị đánh rớt, thủ hạ Gabriel đã ở cùng thời gian có động tác, phân phân nhặt lên súng, sau đó nhắm ngay bọn họ.

Tình huống nhất thời lại nghịch chuyển trở về.

Gabriel sửa sang lại vạt áo, sau đó trở lại bên người Lãnh Dạ cười nói:“Em cũng không dự đoán được sẽ có việc này đi.”

Lãnh Dạ lạnh lùng theo dõi hắn.

Viêm Phi từ sau đi ra, thủ hạ Gabriel giơ súng đem hắn vây quanh ở trung gian.

Đồng tiến bị mấy khẩu súng hướng vào, Viêm Phi chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tay chịu trói.

Gabriel đối Lãnh Dạ nói:“Chúng ta hiện tại có thể đi.” Ngữ khí thực thân sĩ, phảng phất là mời Lãnh Dạ về nhà làm khách giống nhau.

Lãnh Dạ bất động.

Gabriel chọn mi nói:“Em không đi cũng có thể, tôi cũng có thể trực tiếp đánh choáng em mang em qua, đến lúc đó tôi sẽ đối với em làm ra chuyện gì khó mà nói ……”

Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt đã muốn mang theo vài phần tà ác.

Lãnh Dạ trong mắt sát ý tràn ngập.

Gabriel thu ánh mắt, trong đó một thủ hạ lập tức hướng Lãnh Dạ đi qua thân thủ muốn đánh choáng hắn.

Tại lúc người nọ sắp đụng tới Lãnh Dạ, Lãnh Dạ một né tránh vọt đến phía sau, hai tay chế trụ đầu hắn, trực tiếp vặn gãy cổ.

Buông nam nhân bất động, Lãnh Dạ cười lạnh nhìn Gabriel:“Anh cũng thử xem sao?”

Hắn chắc chắc Gabriel sẽ không giết hắn, cho nên mới như vậy.

Gabriel vỗ tay:“Thật sự là thân thủ tốt.”

Song phương lại lâm vào cục diện bế tắc.

Gabriel lại phái vài cá nhân lại đây, Lãnh Dạ thân thủ cường cũng vô pháp đồng thời đối phó bọn họ người nhiều như vậy, nhưng vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp.

Lãnh Dạ bị vây công, Viêm Phi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, dùng súng chỉ vào hắn những người đó vẫn gắt gao theo dõi hắn, chỉ cần hắn có động tác bọn họ sẽ nổ súng……

Viêm Phi ánh mắt càng ngày càng lạnh, trong mắt sát ý cũng càng ngày càng lạnh thấu xương.

Lãnh Dạ dùng hết toàn lực đối phó những người đó, không làm cho bọn họ chiếm bất cứ thượng phong.

Gabriel trong đó một thủ hạ thừa dịp Lãnh Dạ mệt mỏi ứng phó đi tới phía sau, đem súng điện giật đặt trên người hắn.

Cự đại điện lưu thông qua thân thể, Lãnh Dạ lúc này mất đi ý thức, cả người sau đổ đi, Gabriel đúng lúc ôm eo hắn, đưa hắn lãm nhập trong lòng, sau đó ngồi chỗ cuối ôm lấy hắn:“Em nghĩ đến chính mình có thể từ lòng bàn tay tôi đào thoát sao? Thật sự là quá ngây thơ rồi.”

Gabriel ôm Lãnh Dạ rời đi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Viêm Phi, lộ ra một tươi cười thắng lợi.

Viêm Phi mặt không chút thay đổi, quyền đầu gắt gao nắm lên.

“Lão đại, xử lý tên này thế nào?” Gabriel trong đó một thủ hạ hỏi hắn.

Gabriel nghĩ nghĩ, sau đó nói:“Ném tới biển uy cá mập.”

“Đã biết.” Thủ hạ cung kính đáp, trên mặt lộ ra âm hiểm cười, vừa rồi bị Viêm Phi ép buộc như vậy thảm, bọn họ rốt cục có thể báo thù.

“Đúng rồi, đem hắn ném vào trong biển trước, đừng quên chụp đoạn cho thủ hạ hắn, Viêm gia tại Italia có nhiều sản nghiệp, vừa lúc phân một chút cho chúng ta.”

Kia thủ hạ liên tục gật đầu:“Biết.”

“Mày cho là mày khinh địch như vậy có thể giết chết tao?” Viêm Phi nhìn chằm chằm Gabriel, lạnh lùng mở miệng.

Gabriel nói:“Tao hiện tại tùy thời đều có thể giết chết mày, không phải sao?”

“Tao sẽ cho mày vì hôm nay trả giá lớn”

“Chỉ sợ mày vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội này, mày vẫn là ngẫm lại nên như thế nào đối phó cá mập đi.” Gabriel cười cuồng vọng, cuối cùng nhìn hắn một cái, sau đó ôm Lãnh Dạ nghênh ngang mà đi……

……

Phi cơ trực thăng, Gabriel ôm Lãnh Dạ lên phi cơ trực thăng trực tiếp về Na Uy.

Cabin.

Lãnh Dạ còn không có tỉnh lại, im lặng nằm ở chỗ ngồi.

Gabriel ngồi ở đối diện.

Tuy rằng Lãnh Dạ lúc này không hề sức chống cự nằm ở trước mặt hắn, nhưng hắn không có đối Lãnh Dạ làm ra bất cứ việc gì, chỉ là im lặng nhìn hắn, sau đó thân thủ nhẹ nhàng chạm đến hai má hắn.

“Rốt cục cũng bắt được em.” Gabriel nói, cứ việc Lãnh Dạ nghe không thấy.

Cùng thời gian, tại cảng Italia.

Nhóm thủ hạ Gabriel mang theo Viêm Phi đến cảng, dùng xích trói lại hai tay của hắn, sau đó dùng súng chỉ vào ót Viêm Phi, buộc hắn đi đến bờ biển.

“Nhảy xuống đi.”

Viêm Phi thực bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu tình, hắn nhìn biển dưới chân, khiến hắn hai mắt thoạt nhìn tựa như tiền phương kia một mảnh nhìn không tới mặt biển……

……

Quyển 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.