Tranh thủ lúc cô ta và tên cướp đó đang tranh dành thì anh tháo bom trên người cô ra.
May thay anh tháo thành công và vứt nó ra khỏi ngôi nhà thì...!bùm...!bum...
Cô ta và tên cướp vô tình bấm phải nút kích nổ.
Bom cứ thế mà nổ.
Diệp Mặc ôm cô vào lòng bảo vệ cho cô đỡ sợ.
Đúng lúc này thì vệ sĩ của anh cũng chạy vào.
- Bắt hết chúng lại cho tôi.
Không được tên nào thoát.
- Dạ vâng sếp.
Anh giao phó cho thuộc hạ của mình xong thì ôm cô ra ngoài nhưng nào ngờ Thư Kim cô ta nhân lúc vệ sĩ của anh không chú ý mà cô ta nhặt con dao và cầm nên lao về phía Hạ Uyển.
Diệp Mặc nghe tiếng liền quay lại và nhìn thấy cô ta chĩa dao vào cô thì anh đã lấy thân thể mình che cho cô.
- Diệp Mặc....!Diệp Mặc...!anh không sao chứ?
Hạ Uyển hoảng hốt đỡ lấy anh.
Tay anh chảy rất nhiều máu.
Cô lo lắng cho anh vô cùng.
Thư Kim sau khi đâm anh xong cô ta điên loạn sợ hãi và bị vệ sĩ của anh tát cho mấy cái làm cô ta choáng và ngất đi.
Hạ Uyển liên tục gọi anh.
Sao anh lại đỡ cho cô chứ.
- Anh đừng ngủ mà...!em xin anh đó...!Anh biết không...!Diệp Mặc.
- Hạ Uyển...!anh nợ em quá nhiều.
Cánh tay anh đưa nên sờ vào má của cô.
Má cô rất ấm nhưng tiếc anh không thể sờ nó quá lâu.
Tay anh từ từ buông xuống.
Hạ Uyển liên tục gào hét.
- Diệp Mặc...!anh là đó đáng ghét...!mau tỉnh lại cho em....!Anh tỉnh lại..
Tim của Hạ Uyển muốn vỡ ngay tại đó.
Cô vậy mà đau đến ngất đi.
Ba ngày sau cô tỉnh dậy.
Cô hốt hoảng lật chăn ra khỏi người mình.
Tìm bác sỹ.
- Bác sỹ...!anh có thấy người cùng tôi vào bệnh viện ở phòng nào không?
- Tôi không rõ.
Cô buông tay bác sỹ mà tuyệt vọng đúng lúc có vệ sĩ bước vào phòng.
- Thưa phu nhân sếp Mặc đã qua cơn nguy kịch rồi ạ.
- Thật sao? anh ấy ở phòng nào?
- Dạ phòng bên cạnh luôn ạ.
Hạ uyển mặc cho thân mình mới tỉnh dậy cô cũng chạy sang thăm anh.
Nhìn anh nằm bất động trên giường cô lo lắng cầm tay anh.
Anh tỉnh dậy nhìn cô thì tốt biết mấy.
" Diệp Mặc cảm ơn anh đã yêu em.
Cảm ơn anh tất cả"
Cô khóc nên nước mắt của cô rơi xuống cánh tay anh.
Anh có cảm nhận được và phản ứng.
Cô thấy vậy thì bấm gọi bác sỹ
- Anh Mặc đã không còn gì đáng ngại rồi.
Tỉnh dậy chắc ngày mai.
- Cảm ơn bác sỹ.
- Đó là trách nhiệm của tôi.
Cô nằm cạnh anh qua đêm.
Sáng cô cũng được bác sỹ kiểm tra nhưng họ bảo cô nên đến khoa sản để khám.
Cô bảo cô có bị phụ khoa đâu mà đến đó khám.
- Bác sỹ tôi có làm sao đâu nhỉ?
- Chúng tôi nghi cô có thai.
- Tôi...!tôi có thai sao?
Hạ uyển vô cùng bất ngờ nhueng vì chắc chắn nên cô đã đến khoa sản kiểm tra thì kết quả đúng là vậy.
Cô mang thai 6 tuần rồi lại còn song sinh nữa chứ.
Hạ Uyển khám xong thì cô về phòng bệnh của anh và cô muốn báo tin tức này cho anh.
Bất ngờ hơn khi cô mở của đã thấy anh ngồi trên giường.
- Anh...!anh tỉnh khi nào?
Anh thấy vợ mình thì tỏ vẻ đáng thương làm lũng với cô.
- Em lại bỏ chồng mình đi trong lúc chồng mình còn đang hôn mê sao?
- Anh hôn mê thì đã có bác sỹ cần gì em.
Cô đi khám thai chứ có đi chơi đâu mà anh giận cô.
Hạ Uyển cô quả này cho anh thành bố bỉm sữa thật.
Cô lấy tờ giấy khám thai đưa ra trước mặt anh.
- Teng...!teng...!anh nhìn đi.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn cô xong rồi cầm tờ giấy nên xem.
Đập vào mắt là hai từ giấy khám thai.
Anh buồn vô cùng.
Mặt ỉu xìu nhìn cô làm cho Hạ Uyển đang vui thì thấy khuôn mặt của thằng chồng mà tụt hứng.
- Anh vậy là sao?
- Hả? hả?
- Anh như vậy là sao đây?
Hạ Uyển cô tức điên người mà muốn đấm cho anh một cái vào khuôn mặt kia của anh.
Anh vậy là sao chứ?
- Anh chỉ là sợ bị chúng đội nên đầu thôi.
Em có thai anh rất vui.
- Thật không? Lại là song sinh đấy anh.
Nghe cô nói xong là song sinh thì anh ngất luôn tại giường.
1 thằng nhóc Tư Thần nó đã báo anh nắm rồi.
Giờ mà thêm hai đứa nữa chắc anh chỉ còn ăn xin mỗi ngày.
Hạ Uyển thấy anh ngất cô lại nghĩ anh bị đau nên ngất.
Cô hốt hoảng gọi bác sỹ ngay cho anh.
- Anh ấy không sao chứ bác sỹ?
- Không sao...!không sao chỉ bị kích động nên ngất thôi.
Cô gật gù như đã hiểu rồi.
Anh vậy là vui mừng mà ngất hay là sao?
- Diệp Mặc anh lập tức tỉnh dậy ngay cho tôi.
Anh mà không tỉnh tôi mang con đi trốn đấy.
Đúng là chiêu này hiệu quả nhé.
Diệp mặc anh bật dậy thật khiến cho bác sỹ cũng giật mình mà bỏ chạy.
Anh sợ vợ anh bỏ đi nên cho dù muốn ngất cũng không được.
- Vợ à.
Em đừng bỏ đi.
Hạ Uyển cô mang thai nên có chút nóng tính và hơi mệt nên dễ cáu gắt.
- Anh dám ngất nữa cho tôi coi.
- anh nào dám ngất nữa vợ.
Diệp Mặc anh vừa xoa lưng vừa bóp vai cô.
Anh là bệnh nhân nhưng giờ thì anh thành osin cho vợ con.
Đúng là kiếp anh khổ mà.
Hai Ngày sau thì vợ chồng anh cũng được về nhà.
Kết cho Thư Kim cũng chẳng tốt đẹp gì..