Dù Đau Vẫn Yêu Em

Chương 1



Đài Bắc, trung tâm đặc cần của cục Quốc An.

Ánh mặt trời mùa xuân, thật là ấm áp.

Chu Tại Vũ ngẩng mặt, hơi híp mắt, ngẩng nhìn ánh sáng màu vàng kim chiếu lóng lánh trên của sổ, từng kỷ niệm lướt qua trong đầu giống như đèn kéo quân.

Sắp phải rời đi.

Thiếu tá Chu Tại Vũ, được xưng người bảo vệ chuyên nghiệp nhất cũng tỉnh táo nhất ở trung tâm đặc cần, nhưng hôm nay lại sắp tạm biệt kiếp sống quân nhân.

Từ nay về sau, không thể ra sức cho quốc gia nữa.

Cha sẽ thất vọng cỡ nào?

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Chu Tại Vũ nhếch nhẹ, nụ cười hơi lạnh lùng lại tự giễu, nhưng lại không mấy giống cười, nụ cười không vào trong mắt, không vào trong lòng.

"Thật phải đi?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Chu Tại Vũ quay đầu lại, nhìn vị cấp trên luôn thưởng thức và chăm sóc anh, đứng nghiêm chào. "Báo cáo sếp, vâng!"

Cấp trên đáp lễ, ánh mắt kiên quyết tuần tra qua lại trên người Chu Tại Vũ.

Là một nhân viên đặc cần, sự xuất chúng của người trẻ tuổi này thật khiến người ta tán thưởng, dáng người hơi gầy, nhưng bắp thịt rắn chắc, ngũ quan hơi tuấn tú, ánh mắt sắc bén như đao lại tăng thêm không ít khí thế cho anh, sự thông minh, bén nhạy, gan dạ sáng suốt và kỷ xảo chuyên nghiệp của anh đều là hạng nhất, khuyết điểm duy nhất chính là kỷ luật quá nghiêm, một chút tỳ vết nhỏ cũng không thể dễ dàng tha thứ.

Cấp trên lắc đầu một cái, thở dài. "Nghe, Tại Vũ, mặc dù cậu vì khuyết điểm lần này mà bị đình chức phán xét, nhưng cấp trên lại không hề muốn cậu từ chức, chỉ là tạm thời đình chức nửa năm mà thôi, nửa năm sau, cậu có thể phục chức, tôi nhất định sẽ tranh thủ cho cậu."

"Tôi biết rõ, cám ơn sếp." Chu Tại Vũ cảm ơn ý tốt của ông. "Nhưng mà tôi đã chính thức đưa đơn xin giải ngũ."

"Cũng bởi vì bị ghi lỗi một lần, cậu liền quyết định giải ngũ?" Cấp trên cảm thấy tiếc hận.

"Không phải vì bị ghi lỗi." Chu Tại Vũ nhàn nhạt mỉm cười một cái. "Là bởi vì tâm tư của tôi."

"Tâm tư của cậu thế nào?" Vị cấp trên kinh ngạc.

Chu Tại Vũ trầm mặc hai giây. "Tôi nhớ sếp đã nói với tôi, kàm một nhân viên đặc cần thì quan trọng nhất không phải là mình, thà chịu hy sinh tánh mạng của mình, cũng phải bảo vệ đối tượng cần bảo vệ, không phải bởi vì người kia là quan to hay người quyền thế, mà là bởi vì quốc gia cần anh ta."

"Tôi đã nói như vậy." Cấp trên gật đầu. "Chúng ta không bảo vệ ‘ người ’, mà là ‘ quốc gia ’."

Đúng vậy, là như thế.

Chu Tại Vũ giễu cợt híp mắt, đôi mắt trong nháy mắt mờ mịt, nhưng lúc ngước lên thì đã khôi phục lại ánh sáng kiêu ngạo vốn có. "Trong vấn đề này, tôi mắc phải lỗi lớn."

"Lỗi gì?" Cấp trên không hiểu.

Chu Tại Vũ cũng không giải thích, chào lần nữa. "Sếp, tôi đi nha."

Vị cấp trên đưa mắt nhìn anh mấy giây. "Cậu đã hạ quyết tâm rồi, tôi cũng không ngăn cản cậu. Kế tiếp cậu có tính toán gì? Tôi có người bạn tốt đang mở công ty bảo vệ, tôi đã nhắc với anh ta về cậu, anh ta rất có hứng thú với cậu, có muốn gặp mặt nói chuyện với anh ta không?"

"Cảm ơn sếp, nhưng trước đó, tôi nghĩ tôi phải về nhà trước một chuyến."

"Đúng rồi, nên đi về nói với ba cậu một tiếng trước. Ai! Anh Chu nghe tin tức này khẳng định rất bị đả kích."

100% nhất định sẽ tức giận.

Chu Tại Vũ giễu cợt nghĩ, đã chuẩn bị để tiếp nhận gia pháp trừng phạt rồi. Anh tạm biệt sếp xong, xách theo hành lý đi ra trung tâm đặc cần.

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp chói lọi, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, làm cánh mũi của anh càng có vẻ cao thẳng hơn.

"Học trưởng, muốn đi sao?" Một vị nữ sĩ quan đi về phía anh, dung nhan thanh tú tràn ngập không nỡ.

Cô là Vương Tử Huyên, gần đây vừa mới được phái tới trung tâm đặc cần, hai người có quan hệ học trưởng và học muội ở trường học, cô luôn thân thiết gọi anh học trưởng, đặc biệt lệ thuộc vào anh, anh cũng tận lực thu xếp công việc bớt chút thì giờ chỉ dẫn cô.

"Nhiệm vụ kết thúc rồi à?" Anh hỏi.

"Ừ." Vương Tử Huyên gật đầu, ánh mắt không muốn xa rời lưu luyến mấy giây trên mặt anh. "Học trưởng thật quyết định giải ngũ sao? Thật không trở về nữa?"

"Ừ, đúng là vậy đó."

"Vậy anh tính sau này làm gì?"

"Còn đang suy nghĩ." Đây là lời nói thật.

"Nhưng học trưởng, tại sao không thể không rời đi? Anh rất ưu tú, cấp trên cũng muốn giữ anh lại, nửa năm sau anh tùy thời có thể trở lại ——"

"Anh đã quyết định." Anh cắt đứt cô.

Vương Tử Huyên nhíu đôi mà thanh tú, nhẹ giọng thở dài. "Nếu vậy, em không nói nhiều, học trưởng, anh bảo trọng."

"Anh biết rồi." Anh mỉm cười. "Em cũng vậy."

"Không có anh chỉ dạy cho em, không biết em có thể hoàn thành công việc không nữa! !"

"Sẽ có tiền bối khác dạy cho em."

"Nhưng bọn họ không lợi hại như anh!"

"Có rất nhiều người mạnh hơn anh mà."

"Học trưởng, anh. . . ." Vương Tử Huyên không biết nên nói cái gì, cọc gỗ này, sao lại không nghe ra ý làm nũng trong lời nói của anh? "Tóm lại, nếu như sau này em có vấn đề gì, có thể làm phiền học trưởng nữa không?" Không thể làm gì khác hơn là nói chuyện khác.

"Dĩ nhiên có thể." Anh rất sảng khoái. "Có vấn đề thì hoan nghênh em tùy thời gọi điện thoại."

"Có thật không?" Tròng mắt cô sáng lên. "Vậy em không khách khí đó!"

"Ừ." Chu Tại Vũ đồng ý. "Đi nhé." Anh khoát khoát tay với học muội, xoay người rời đi, bước chân thật tự nhiên, tim lại đập mạnh và loạn nhịp.

Nên đi đâu đây?

Ra sức vì nước thật là nhiều năm, hôm nay lấy lại tự do, trong khoảng thời gian ngắn, anh không khỏi có chút chần chờ, có chút thẫn thờ.

Người đi đường rộn ràng, mỗi người đều có phương hướng của họ, kiên định đi đến mục tiêu của mình, mà mục tiêu của anh thì ở đâu?

Anh ngẩng đầu lên, nhìn một biển quảng cáo to lớn trên phố, là một nữ ngôi sao âm nhạc cổ điển gần đây rất được hoan nghênh, bằng vào một cây Violin cùng với dung mạo thanh lệ xuất chúng mà nổi tiếng trong giới văn nghệ.

Trên biển quảng cáo, cô mặc trang phục gothic, viền tơ màu đen lộng lẫy khiến cô như ma nữ điên đảo chúng sinh.

Trên quảng cáo nói rõ, tháng sau ở sảnh âm nhạc quốc gia, ma nữ violin sẽ hợp tấu "Giao hẹn của Faust" với hoàng tử piano Nhật Bản.

Vì thể nghiệm lại những gì đã bỏ lỡ ở nhân gian, Faust đang già đi hông tiếc bán linh hồn, giao hẹn với quỷ Mephisto, đổi lấy một thân thể trẻ tuổi, tận tình hưởng lạc. . . . . .

Anh nhớ câu chuyện là như thế.

Vậy cuộc hợp tấu này, sẽ biểu diễn ra dạng âm nhạc gì đây? Anh thật tò mò.

Chu Tại Vũ nhìn chằm chằm biển quảng cáo, hoảng hốt mất hồn.

"Vô cùng hoan nghênh ma nữ violin của chúng ta đi tới hiện trường trực tiếp truyền tiết mục." Giọng nói thanh thúy như châu của người chủ trì vang trên không trung."Vanesa, để cho những người nghe chúng tôi hỏi vài câu, được không?"

"Xin chào các bạn nghe nhạc, tôi là Vanesa." Hạ Hải Âm cười, thanh âm mềm mại đáng yêu xuyên thấu qua microphone truyền đi, động lòng người giống như tiếng đàn của cô.

"Tin tưởng rất nhiều bạn nghe đều biết tháng sau Vanesa sắp cử hành hội diễn tấu với hoàng tử piano Nhật Bản? Đây không phải là lần đầu tiên hai người hợp tác, năm ngoái ở Tokyo, buổi biểu diễn của hai người đã gây ra gió lộc, album chung của cả hai bán rất chạy ở Nhật Bản, những người mê nhạc đều nói hai người kỳ phùng địch thủ, trai tài gái sắc, hôm nay lại bắt tay hợp tác ở chiến trường Đài Bắc, không biết tâm trạng của Vanesa thế nào? Chia sẻ với chúng tôi một chút được không?"

"Uh, về buổi diễn tấu này, trừ thuyết minh mấy bản nhạc cổ điển ra, thì sẽ biểu diễn vài tác phẩm trong album của tôi. . . ."

Hạ Hải Âm cứng cỏi nói ở trong tiết mục, nói về buổi diễn tấu, nói về hoàng tử Piano, nói sáng tác tâm đắc, nói cách nhìn của mình đối với sự kết hợp của âm nhạc cổ điển và hiện đại, cũng nói về tạo hình mới của mình, nghe nói trang phục tơ viền đen này của cô, đã tạo ra một luồng sóng trong những người ái mộ.

"Đúng rồi, nghe nói thời gian trước Vanesa đến Đài Truyền Hình quay tiết mục thì vừa lúc gặp gỡ hoả hoạn, còn bị vây ở hiện trường?" Người chủ trì hỏi vấn đề chính, khiến những người mê nhạc đều nóng lòng muốn nghe.

"Đúng vậy, lần đó thật sự rất nguy hiểm." Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Hạ Hải Âm vẫn còn sợ hãi. "Bởi vì cái khung ở phim trường bị ngã xuống, nên tôi bị đụng hôn mê, không thể kịp thời chạy ra khỏi hiện trường, những người khác cũng không chú ý tới tôi còn bị vây ở nơi đó."

"Sau đó làm sao trốn ra được?"

"Thật ra thì tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là có một người đàn ông đã cứu tôi, ẵm tôi ra khỏi tòa nhà."

"Oa! Vị anh hùng nào cứu mỹ nhân thế? Mọi người nhất định rất tò mò, đúng không?"

"Đừng nói mọi người tò mò, chính tôi cũng rất tò mò. Nhưng rất đáng tiếc, anh ta không để lại tên họ đã đi mất, chờ tôi tỉnh lại ở bệnh viện, đã không thấy bóng dáng anh ta nữa."

"Thật sự rất đáng tiếc đó!" Người chủ trì cảm thán. "Người đàn ông đó cũng thiệt là, sao lại bỏ qua cơ hội làm quen với Ma Nữ V của chúng ta chứ? Nếu như là uối, ít nhất phải xin chữ ký rồi mới đi chứ."

Hạ Hải Âm buột miệng cười. "Người ta có ơn cứu mạng với tôi, sao có thể ký cái tên coi như nói cám ơn chứ?"

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ Vanesa muốn tặng nụ hôn? Oa oa ~~" người chủ trì cố ý thét chói tai và huýt gió, chế tạo không khí sung sướng.

"Tôi thấy tôi hôn cô trước tốt hơn, cám ơn cô mời tôi tham gia tiết mục truyền hình." Hạ Hải Âm rất phối hợp nói giỡn.

Hai cô gái tiếp tục nói giỡn, thời gian tiết mục nhanh chóng hết, Hạ Hải Âm và người chủ trì lại hàn huyên mấy câu rồi đi ra khỏi phòng thu âm.

Phụ tá Tiểu Hương đã chờ cô ngoài cửa, đưa một chai nước suối có nhãn xanh lá lên, cô uống một hớp.

"Chuyện tôi nhờ cô điều tra đã có hồi âm chưa?"

"Dạ, phòng thám tử mới vừa đưa tài liệu tới." Tiểu Hương đưa một phần tài liệu lên.

Hạ Hải Âm nhận lấy, tùy ý xem mấy tờ, ánh mắt lúc sáng lúc tối. "Tôi trở về rồi xem tiếp." Cô hờ hững đưa tài liệu lại cho Tiểu Hương, đeo mắt kính lên.

Đúng như cô đoán, vừa rời khỏi đài truyền hình đã thấy một đám người ái mộ nghe tiếng mà đến đang chờ ngoài cửa rồi, thấy cô ra ngoài, cực kì hưng phấn hô togọi nhỏ, rối rít giơ máy chụp hình lên, lưu lại bóng hình xinh đẹp của cô.

Cô ưu nhã giơ tay, cười ngọt ngào với những người ái mộ, sau đó được phụ tá và nhân viên đài truyền hình hộ tồng, nhanh chóng chui vào xe RV.

Ngồi vào phía sau xe, cô mới tháo kính mát xuống ngó ra ngoài cửa sổ, hơi ngưỡng mặt, để cho mình đắm chìm trong ánh mặt trời tựa như ảo mộng.

Chát!

Bạt tai thanh thúy đánh vào trên mặt Chu Tại Vũ, lại không đánh vào trong lòng anh, tim của anh vẫn thẩn thờ bất động.

"Thằng nhãi này! Quả thật tức chết tao rồi !"

Chu Tồn Phong giận đến dựng râu trợn mắt, lửa giận cháy mạnh trong ngực, nhìn con trai quỳ gối trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy anh không có tiền đồ, không nhịn được vung gậy dồn sức đánh lên người anh một hồi.

"Tao vốn nghĩ nhất định là nghe lầm, sao mày có thể xin giải ngũ chứ? Không ngờ là thật! Thằng nhãi mày ném đơn từ chức đó, rồi tự nhiên bỏ đi! Không về nhà thương lượng với tao trước, mày cố ý khiến lão tử tức chết phải không? Nói chuyện với mày đó! Nói đi!"

Chu Tại Vũ cắn răng, mặc cho ba mình trút giận lên người mình, gậy quất vào anh, đòn nào cũng nghiêm trọng, để lại nhiều vết thương.

"Cha, đây là cuộc sống của con, cha để con tự mình làm quyết định được không?" Dù tiếp nhận trách phạt nặng nề, thanh âm của anh vẫn duy trì vững vàng trấn định.

"Để cho mày tự quyết định? Đây chính là quyết định của mày à! Thằng nhãi phản bội tao, cũng phản bội quốc gia!" Chu Tồn Phong giận đến cả người run lên. "Mày cũng biết chân cha mày què rồi, đời này chỉ trông cậy vào mày mà thôi, còn mong đợi mày rạng danh tổ tông! Kết quả mày lại. . . . Nghe nói mày bị ghi một lỗi lớn, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Chu Tại Vũ cúi đầu. "Bởi vì con. . . . trong lúc làm nhiệm vụ, vô cớ rời đi hiện trường."

"Cái gì?!" Chu Tồn Phong kinh hãi. "Mày nói mày bỏ đi trong phiên trực? Trời ạ! Trời ạ!" Ông sắp điên rồi. "Sao mày có thể làm chuyện vô trách nhiệm vậy? Cha mày dạy mày thế nào? Sao tao lại dạy ra mặt hàng thấp kém này chứ? ! Nếu mẹ mày còn sống, mẹ mày ——"

Nói đến bạn đời đã sớm qua đời, ông đột nhiên nói không được nữa, xanh mặt, khóe mắt rưng rưng. "Đi! Quỳ gối trước bài vị của mẹ mày, nhận sai với bà ấy!"

Chu Tại Vũ hít sâu một cái, đi tới trước bài vị của mẹ, cung kính quỳ xuống.

Trên bàn thờ, có trồng một chậu hoa ngải tiên[1] mà mẹ thích nhất, trong hình, mẹ từ ái cười với anh, nhìn anh, ngực chấn động, trái tim bất động mơ hồ run lên.

Nếu như hỏi anh tại sao, nhiều năm qua để mặc cha lộng quyền an bài mọi chuyện lớn nhỏ của mình, đó cũng là vì mẹ, bởi vì anh thật có lỗi với người phụ nữ muôn vàn khổ cực sinh anh ra này.

Bởi vì khi bà còn sống, không có một ngày nào anh không khiến bà lo lắng, lúc đó anh phản nghịch lại cuồng vọng, không biết đã tăng thêm bao nếp nhăn lên lông mày bà.

"Còn không mau nhận lỗi với mẹ mày? !" Cha lại hung ác đánh một gậy lên lưng Chu Tại Vũ.

Anh cũng không nhúc nhích, nhìn dung nhan của mẹ ở thiên đường phía xe, nhẹ nhàng cười.

"Mẹ, thật xin lỗi, con khiến mẹ thất vọng."

Anh ở trước mặt mẹ, quỳ một ngày một đêm, cha vẫn chưa hết tức, lạnh lùng ngồi ở một bên, mà anh thì cảm thấy mệt mỏi, thật cảm thấy mệt mỏi vì dù mình làm thế nào cũng không thể khiến cha vui lòng.

"Không cho phép mày giải ngũ! Nửa năm sau ngoan ngoãn trở về cho tao!" Đây là mệnh lệnh của cha.

Anh không muốn tuân theo, nhưng cũng không muốn kịch liệt phản kháng cha, chỉ đành phải yên lặng quỳ, cho đến một chuỗi thanh âm có quy luật đột nhiên vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh, cha ném điện thoại của anh đến cạnh chân anh.

"Nghe điện thoại đi!"

Anh bắt máy. "Chu Tại Vũ. Xin hỏi là ai?"

"Chu tiên sinh, tôi là Tiểu Hương - phụ tá của Hạ Hải Âm." Bên tai, truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng. "Hạ tiểu thư muốn gặp mặt anh, có được không?"

Anh kinh ngạc.

Hạ Hải Âm, thiên tài đàn violin vang danh quốc tế, ở Đài Loan và Nhật Bản có một đám người mê nhạc của cô, còn thành lập một câu lạc bộ yêu nhạc cho cô trên mạng, bọn họ thân mật gọi cô "Ma Nữ V" .

V là V trong Vanesa, mà V cũng là V trong Violin.

Cô không chỉ có trình diễn, còn tự động sang tác, tác phẩm dung hợp nguyên tố cổ điển và hiện đại, vừa dịu dàng lại cuồng dã, phong cách khác biệt, mỗi album đều bán chạy.

Không chỉ có tài hoa xuất chúng, dung mạo và vóc người của cô cũng khiến cô trở thành ngôi sao chói mắt trên đài. Cô đã quay nhiều quảng cáo, mấy tháng trước thậm chí còn diễn vai một cô gái hiền lành ngây thơ trong phim thần tượng, trước khi chết đã hiến trái tim của mình cho chàng trai mình yêu nhất, khiến người xem rơi lệ.

Nói cô là kỳ tích trong giới văn nghệ Đài Loan, tuyệt không quá.

Một cô gái tỏa sáng rực rỡ như thế, lại nói muốn gặp mặt anh?

Chiều hôm sau, Chu Tại Vũ tuân thủ thời gian hẹn, đi tới nhà trọ hào hoa của Hạ Hải Âm, nghênh đón anh là phụ tá của cô, Tiểu Hương.

Tiểu Hương có khuôn mặt nhỏ nhắn, châu tròn ngọc sáng, nụ cười trên mặt rất đơn giản tinh khiết, thậm chí mang theo vài phần ngốc nghếch, xem ra rất không giống những người mạnh vì gạo bạo vì tiên trong giới văn nghệ theo ấn tượng của Chu Tại Vũ.

"Mời Chu tiên sinh vào." Tiểu Hương dẫn anh vào phòng khách, mời anh ngồi trên chiếc ghế sa lon màu trắng cao quý, bưng một ly trà ô long thượng hạng đông lạnh tới. "Vanesa vừa trở về, đang thay quần áo, sẽ ra tới ngay."

"Không sao, không vội." Chu Tại Vũ nâng chung trà lên, thong thả ung dung uống.

Tiểu Hương bàn giao toàn bộ rồi, liền nói mình có phần chuyện phải làm, bỏ anh ngồi trong phòng một mình để chờ cô gái dù nghĩ thế nào cũng không nên liên lạc với anh.

Một chuỗi cung âm vụn vặt từ xa đến gần, anh đặt ly trà xuống, đôi tay khẽ run.

"Là Chu tiên sinh à?" Giọng nói rất lạnh lẽo.

Chu Tại Vũ quay đầu, mặc cho bóng hình xinh đẹp uyển chuyển của Hạ Hải Âm phóng túng lọt vào trong mắt, chiếm lĩnh mỗi một tấc không gian trong tầm mắt anh, không chừa chút đường sống.

Cô còn đẹp hơn trên biển quảng cáo và trên TV, vẻ đẹp này, chiếu vào mặt anh rất sống đọng, cơ hồ làm anh không cách nào nhìn gần.

Cô mặc một bộ áo đầm phiêu dật màu son, cuốn qua như ngọn lửa, ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện anh, chân dài hấp dẫn yểu điệu bắt chéo, tư thái ưu nhã giống như nữ vương.

"Biết tôi là ai không?" Cô nhàn nhạt hỏi, giọng điệu lúc hỏi cũng cao ngạo giống như nữ vương.

Anh im lặng không nói.

"Chưa từng thấy tôi trong TV sao? Xem ra tôi còn chưa đủ nổi tiếng." Cô bĩu bĩu môi, mơ hồ chứa đựng tự giễu.

Lòng anh run lên, nhìn thẳng gương mặt sáng rỡ của cô. "Hạ. . . . Hải Âm tiểu thư."

Cô thản nhiên cười. Nụ cười này lại không tràn ra trên mặt cô, dung nhan của cô vẫn giống một đóa hoa tuyết liên.

"Biết hôm nay tôi hẹn gặp anh làm gì không?" Cô hỏi.

Anh lắc đầu.

Cô lại cười một tiếng, mở ra một phần tài liệu trên tay, lành lạnh tuyên đọc từng chữ. "Chu Tại Vũ, ba mươi mốt tuổi, tốt nghiệp hạng nhất trường học Chính Chiến (chính trị tác chiến) kỳ thứ XX, thông qua cuộc thi tuyển nhân viên đặc cần, được phân công tới trung tâm đặc cần của cục Quốc An nhậm chức, thành tích huấn luyện cũng là hạng nhất, trừ tham dự các hoạt động chống khủng bố ra, cũng từng đảm nhiệm làm bảo vệ cho Tổng thống hiện tại. . . ."

Cô đã điều tra những việc anh trải qua rất rõ ràng!

Chu Tại Vũ yên lặng nghe cô đọc. Thanh âm của cô thật là dễ nghe, dù dùng giọng điệu lạnh nhạt này để nói chuyện, vẫn dễ nghe giống như âm nhạc.

Anh nghĩ, anh vĩnh viễn không thể quên được thanh âm như vậy.

Ký ức bỗng dưng vọt tới như nước thủy triều, anh thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trước mặt anh, gương mặt bởi vì tức giận mà nung đỏ, tròng mắt lại đong đầy nước mắt, quật cường nói với anh ——

Anh phải nhớ, đây là lựa chọn của anh.

Lần sau gặp mặt, mặc kệ tôi đổi thành tên gì, xinh đẹp hơn cỡ nào, cũng không được nhận lại tôi. Không cho phép gọi tôi, tôi cũng sẽ làm bộ như không biết.

Hiểu không?

Qua hôm nay, chúng ta chính là người xa lạ!

". . . . Chu tiên sinh, anh có nghe tôi nói không?" Giọng nói như âm nhạc thức tỉnh suy nghĩ mê ly của anh.

Anh yên lặng đưa mắt nhìn qua "Người xa lạ". "Nghe, Hạ tiểu thư tựa hồ rõ ràng quá khứ của tôi như lòng bàn tay."

Hạ Hải Âm đột nhiên nhăn đôi mày thanh tú một cái, tựa hồ không hài lòng với phản ứng của anh, để tài liệu qua một bên. "Chỉ điều tra theo lệ mà thôi."

"Không biết tại sao Hạ tiểu thư muốn điều tra tôi ậy?" Anh lễ phép hỏi.

"Tôi phải biết rõ chân tướng của những người bên cạnh tôi." Cô cười như không cười. "Nếu không người quản lý của tôi cũng sẽ không yên tâm."

Người bên cạnh cô? Anh không hiểu. "Tôi không hiểu rõ ý của Hạ tiểu thư."

Cô không trả lời, chỉ chỉ một cái hộp giấy trên khay trà. "Việc này, xin Chu tiên sinh mở ra xem."

Anh theo lời mở nắp hộp ra, bên trong chứa một bức thư, anh mở phong thư ra, chữ viết đều là cùng một người viết, nhưng nơi gửi và dấu bưu kiện lại đến từ nhiều nơi khác nhau.

"Muốn tôi xem nội dung sao?" Anh hỏi.

"Ừ."

Vì vậy anh tiện tay mở một phong thơ trong đó ra xem. Mấy tờ giấy viết thư, tràn đầy tình yêu say đắm, xem ra là xuất từ bút tích của một người ái mộ cuồng nhiệt.

"Đây là thư của fan sao?"

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế."

Cho nên có vấn đề sao?

Chu Tại Vũ chuyển ý nghĩ, tiếp tục mở thư ra, nội dung bức thư càng viết càng dài, còn thêm dô một số thứ khác, có vài thứ cắt từ báo, hình ảnh, cùng với một số quà tặng nhỏ làm bằng tay.

Khi anh nhìn thấy một xấp hình thì chân mày từ từ nhíu chặt.

Nhân vật chính trong hình đương nhiên là Hạ Hải Âm, cô lên tiết mục, cô đi lại ở đầu đường, cô mỉm cười phất tay với người ái mộ, còn có mấy tấm về cuộc sống riêng của cô —— cô đứng ở phía trước cửa sổ chuyên chú kéo violin, cô mặc áo choàng tắm màu trắng, ngồi ở trên ghế sa lon tán gẫu với Tiểu Hương, cô đưa tay tháo kẹp tóc xuống, một mái tóc đen nhánh như thát trút xuống, cô điểm nhẹ môi anh đào, giống như lâm vào trầm tư. . . .

Anh bỗng chốc siết chặt hình. "Những hình này chụp lúc nào?"

"Tôi không biết." Cô nhìn thẳng anh. "Nhưng tôi xác định người này chụp tôi, hơn nữa còn ở căn nhà này."

"Hắn ta rình cô." Anh trần thuật kết luận, gần như cắn răng nghiến lợi.

Cô gật đầu. "Nghe nói loại hành vi này gọi là Stalker."

"Cô có mời cảnh sát điều tra xem trong nhà có bị gắn camera thu nhỏ không?"

"Không có. Không có máy chụp hình, cũng không có máy nghe lén."

"Như vậy có lẽ hắn ta dùng ống kính dài để rình." Chu Tại Vũ đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, vén rèm cửa sổ mỏng lên, đối diện là vài tòa nhà trọ. Tên quay lén rất có thể ở trong một căn hộ trong đó. Anh quay đầu lại nhìn Hạ Hải Âm. "Cô cần tôi giúp tìm ra Stalker đó sao?"

Cô mỉm cười. "Nếu như có thể tìm ra đương nhiên tốt, nhưng tôi cần một người bảo vệ hơn."

"Cái gì?" Anh sửng sốt.

"Anh nghe, tôi cũng cần một người bảo vệ." Mặt mày cô bất động, vẫn dùng tư thế dù bận vẫn ung dung như nữ vương ngồi trên ghế sa lon. "Chu tiên sinh là nhân viên đặc cần, kỷ lục tốt, rất chuyên nghiệp cũng rất được khen ngợi, căn cứ điều tra, anh không chỉ có kỹ thuật bắn súng chính xác, mà thuật bắt người cũng rất giỏi."

"Hạ tiểu thư có ý thuê tôi làm người bảo vệ cô?"

"Không tệ. Có lẽ anh đã biết, tôi rất được hoan nghênh ở Đài Loan, ra vào đều có người ái mộ truy đuổi. Nghe nóioánh bị xử đình chức nửa năm, vừa đúng, cuối năm nay tôi có chuyến diễn xuất vòng quanh châu Âu, tôi dự tính dừng lại ở Đài Loan nửa năm, nửa năm này, tôi muốn anh đảm nhiệm người bảo vệ cho tôi, một tấc cũng không rời."

Cô điên rồi sao? Muốn anh và cô một tấc cũng không rời?

Trong đôi mắt trầm xuống của Chu Tại Vũ có nhiều tâm tình dao động, bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt. "Tôi không đảm nhiệm làm bảo vệ tư nhân."

"Anh chỉ bảo vệ nhân vật quan trọng, là ý này sao?" Cô cười lạnh, giọng điệu hơi bén nhọn. "Cho nên tôi không đủ quan trọng?"

"Tôi không phải ý này." Anh giải thích. "Hạ tiểu thư đương nhiên. . . Rất quan trọng. . . ở trong mắt và trong lòng của rất nhiều người ái mộ. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc làm bảo vệ riêng, nếu như Hạ tiểu thư cần, tôi có thể giới thiệu bạn ——"

"Tôi chỉ muốn anh!" Cô cắt đứt anh.

Anh ngơ ngẩn, yên lặng nhìn cô.

Cô vẫn cười, nhàn nhạt, nụ cười trong veo, nếu như anh quen không cười, như vậy cô nhất định rất quen cười, anh có thể tưởng tượng nụ cười biến hóa phong phú trên mặt cô, có lẽ còn có đánh số.

Hiện tại, cô dùng nụ cười số mấy đối mặt với anh?

"Nghe, Chu Tại Vũ tiên sinh." Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới trước mặt anh, giằng co với anh, mặc dù rõ ràng thấp hơn anh một cái đầu, nhưng khí thế ngạo mạn không thua anh. "Nếu một mình tôi đi ở phố lớn ngõ nhỏ, tùy tiện tên biến thái nào lấy tôi làm đối tượng theo dõi; nếu không có anh, giúp tôi không bị kẻ nào tổn thương —— vậy sẽ ra sao?"

Anh có thể nói thế nào?

Chu Tại Vũ khổ sở nhíu lại lông mày. "Cần gì. . . . Nhất định phải là tôi?"

"Bởi vì tôi là Hạ Hải Âm." Cô nói từng chữ từng câu. "Tôi chỉ muốn tốt nhất, anh từ trước đến bây giờ, các hạng biểu hiện đều là thứ nhất, tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của anh."

Cô tin tưởng anh?

Anh ngơ ngẩn. "Nhân viên điều tra của cô không có nói cho cô biết tôi bị đình chức là do chịu phạt sao? Kỷ lục của tôi không hề hoàn mỹ như cô nghĩ."

Cô đưa mắt nhìn anh, đôi mắt tựa hồ khẽ nổi lên gợn sóng. "Tại sao bị ghi lỗi?"

"Cô không điều tra được sao?" Anh không đáp hỏi ngược lại.

"Tôi chỉ biết anh tự tiện rời khỏi cương vị trong phiên trực. Tại sao?" Tầm mắt của cô kiên trì khóa chặt anh, làm như muốn nhìn ra đầu mối từ trong mắt của anh.

Có một chốc, anh thật muốn quay đầu ra.

"Cô không cần phải biết tại sao, tóm lại có chuyện." Thần sắc anh không thay đổi, gần như hờ hững. "Cho nên tôi cũng không đáng cho cô tin tưởng."

Ánh mắt cô lạnh lẽo, nụ cười đồng thời biến mất khỏi gương mặt. "Tôi tin anh hay không, không phải do anh quyết định, là do tôi quyết định."

"Hải Âm. . . . . ."

Cô run lên, quét một ánh mắt như điện về phía anh.

Anh đang làm cái gì? Lại gọi thẳng tên cô?

Chu Tại Vũ ảo não bấm bấm đầu ngón tay. "Hạ tiểu thư." Anh sữa chửa tiếng gọi. "Tôi ——"

"Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ." Cô cắt đứt anh lần nữa, cũng không biết là gấp gáp, hay không muốn nghe anh cự tuyệt. "Tính nhẫn nại của tôi không nhiều lắm, chỉ có thể đợi anh ba ngày."

Ba ngày, đủ dài rồi, nhưng cũng rất ngắn.

Dường như muốn anh quyết định ở trong vòng ba ngày, là có phải nên dính dáng với cô gái này hay không? Cô gái này là người đã tạo nên gợn sóng trong hồ nước xuân trong đời anh.

Chu Tại Vũ cảm thấy tim mình đập rộn lên rồi, nhiều năm qua được nghề nghiệp huấn luyện, mặc dù gặp phải tình huống khẩn cấp nguy hiểm hơn, trái tim của anh cũng chưa từng đập sai nhịp, nhưng bây giờ, tim của anh rối loạn.

Hạ Hải Âm yên lặng nhìn anh mấy giây, sau đó xoay mặt. "Anh đi đi."

Anh gật đầu, lúc đi nhẹ nhàng linh hoạt như báo, im hơi lặng tiếng.

"Chu Tại Vũ!" Cô bỗng dưng cất giọng kêu, giọng nói bao hàm sự khẩn cấp kỳ dị nào đó.

Anh quay đầu lại.

Cô nhìn anh, xa xa nhìn nhau với anh, quá xa, anh nhìn vẻ mặt mê mang của cô, chỉ cảm thấy cô giống như muốn nói cái gì, rồi lại chần chờ nuốt vào.

Cuối cùng, cô rốt cuộc nhẹ nhàng nói ra một câu ——

"Lúc rời đi nhớ đóng cửa lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.