Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1022



Chương 1022: Đấu khẩu

Bốn nghìn năm trăm tỷ, đây chính là giá trên trời đó.

Chỉ là Sở Minh Khôi đã lên tiếng, ai lại dám kêu giá cao như vậy, rõ ràng là đang thách thức nhà họ Sở mà.

Người chủ trì cũng bối rối, lập tức kích động nói: “Bốn nghìn năm trăm tỷ lần thứ nhất, bốn nghìn năm trăm tỷ lần hai… lần ba, thành giao”

Trong phòng khách, Lâm Minh Kiều đáng sợ ngây người: “Người đột nhiên ra giá là ai vậy, bốn nghìn năm trăm tỷ, để tớ đếm xem, cái này cần bao nhiêu tiền nha”

“Số tiền này… quả thật rất ít người có thể lấy ra được.” Khương Tuyết Nhu rất ngạc nhiên, không biết tại sao, trong đầu cô lại hiện lên người đàn ông hút thuốc thần bí đụng phải lần trước.

“Sở Minh Khôi không kêu nữa à?” Lâm Minh Kiều bùi ngùi: “Cứ kết thúc như vậy?”

“Sở Minh Khôi là người nhỏ nhen như vậy, ông ta sẽ lấy ra bốn nghìn năm trăm tỷ sao, đừng kể chuyện cười.” Khương Tuyết Nhu vừa mới mở cửa, đã bị hai người đàn ông chặn đường lại.

“Hóa ra là nữ.” Một người đàn ông trong đó cười nói: “Ở đây chờ, chủ tịch Sở muốn gặp cô.”

“Ối, Khương Tuyết Nhu, thì ra người ban nãy ra giá là chị à” Vừa vặn gặp phải Diệp Minh Ngọc đang đi ngang qua cùng Sở Văn Khiêm tụ lại đây chê cười: “Chị đúng là làm bậy, bây giờ cũng không còn Hoắc Anh Tuấn đứng sau chống lưng cho chị nữa rồi, còn dám thách thức nhà họ Sở chúng tôi”

“Không biết tự lượng sức mình” Hai mắt Sở Văn Khiêm sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu, khóe miệng cười thật sâu.

Khương Tuyết Nhu nở nụ cười: “Nhà họ Sở mấy người cũng làm cho tôi rất bất ngờ, ba trăm nghìn mà cũng dám kêu ra khỏi miệng, tôi cũng được mở mang tầm mắt rồi”

Vẻ mặt Sở Văn Khiêm thay đổi, cười lạnh: “Chỉ với cái nơi xui xẻo biệt thự nhà họ Hoắc kia, chúng tôi thêm ba trăm nghìn cũng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”

“Chỉ là ai ở người đó xui xẻo, bây giờ nhà họ Hoắc nghèo tới nỗi phải bán luôn nhà” Diệp Minh Ngọc bồi thêm.

“Được rồi, mấy người không nỡ mua, còn không để cho người khác mua, Sở Minh Khôi sẽ không phải là đã đi tìm người mua gây chuyện rồi chứ, tôi khuyên các người, không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy ra được bốn nghìn năm trăm tỷ để mua một biệt thự đầu, tự các người nghĩ lại đi, nhà họ Sở có thể dễ dàng lấy ra à” Khương Tuyết Nhu ung dung nhắc nhở.

Lông mày của Sở Văn Khiêm đã nhíu chặt.

Bốn nghìn năm trăm tỷ đối với nhà họ Sở bây giờ thì không coi vào đầu, nhưng nếu nói phải lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, từ trên xuống dưới nhà họ Sở cũng phải tổ chức hội nghị, bởi vì kinh doanh càng lớn, thì vốn lưu động lại càng nhiều.

Có thể lập tức lấy ra được số tiền này ngoại trừ những nhà giàu lâu năm căn cơ vững chắc, toàn bộ Nguyệt Hàn cũng không được mấy nhà, nhưng vấn đề là giọng nói kia… từ trước đến nay anh ta chưa từng nghe thấy.

Chẳng lẽ là người nước ngoài?

Nhưng người nước ngoài đang yên đang lành lại chạy đến Kinh Đô mua căn biệt thự lớn nhất Nguyệt Hàn để làm gì?

Người mà, vẫn luôn đề phòng có người sẽ leo lên đầu mình.

Đặc biệt là người như Sở Văn Khiêm, Sở Minh Khôi, dù sao bọn họ mới vừa nếm thử chút quyền lợi ngon ngọt của gia tộc đệ nhất.

“Tuyết Nhu, sao em lại ở đây?”

Đúng lúc này, Lương Duy Phong đi ngang qua đã nhìn thấy cô, gương mặt điển trai có chút thay đổi nhỏ bé, lập tức đi tới.

Khương Tuyết Nhu cũng nhìn về phía anh ta, anh ta không phải đến đây một mình, bên người còn có cô thư ký Điền Minh Châu dáng người uyển chuyển, trước đây cô cũng đã từng gặp Điền Minh Châu, cũng không nghĩ nhiều lắm.

“Cô Khương…” Điền Minh Châu mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

Khương Tuyết Nhu gật gật đầu, còn chưa mở miệng, Lâm Minh Kiều đã giành nói trước: “Chúng tôi bị tổng giám đốc Sở chặn lại rồi, tổng giám đốc Sở ỷ thế hiếp người, không cho chúng tôi đi.”

Lương Duy Phong lập tức nhìn về phía Sở Văn Khiêm, Sở Văn Khiêm tức giận nói: “Người vừa mới gọi một nghìn năm trăm tỷ là Khương Tuyết Nhu, coi chừng cô ta cắm sừng anh”

Vẻ mặt của Lương Duy Phong phút chốc trở nên cực kỳ khó coi, Khương Tuyết Nhu giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em muốn mua lại rồi trao tay bán ra ngoài, có thể kiếm lời mấy trăm tỷ”

“Chẳng lẽ cô không nhận được lời nhắc nhở của nhà họ Sở à?” Sở Văn Khiêm hung hăng nói.

“Nhà họ Sở các người đơn giản là muốn mua biệt thự, nhưng lại không nỡ bỏ thêm tiền, vì thế nên cố ý uy hiếp người khác không cho phép mua, còn không cho nâng giá lên, tôi còn không hiểu rõ mấy trò vặt vãnh của mấy người sao?” Khương Tuyết Nhu cười lạnh nói.

“Sở Văn Khiêm, các người chỉ là kinh doanh kiếm tiền mà thôi, dù sao cũng không phải tổng thống, không thể để tùy các ngươi một tay che trời được, Minh Kiều, cậu nói xem có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.